"Cái gì? Bị tai nạn xe?"
Lôi Tuấn Vũ vội tiến đến bịt miệng anh ta lại: "Ngậm cái miệng thối của cậu lại cho tôi!"
"Rốt cuộc là thế nào?" Cổ Dương đẩy tay hắn ra, lo lắng hỏi.
"Chính là như vậy! Cô ấy xảy ra sự cố, bị mất trí nhớ! Cho nên, cô ấy không nhận ra cậu!"
Lôi Tuấn Vũ nói thẳng.
"Thật hay giả vậy? Không phải là cậu vì bị thương không muốn bồi thường tổn thất cho tôi nên nói dối tôi chứ?" Cổ Dương thật sự vẫn chưa hiểu, loại bệnh cao cấp như vậy lại có thể để cô mắc phải sao?!"
"Cậu thích tin thì tin!" Lôi Tuấn Vũ căn bản là không để ý tới anh ta! "Tôi cảnh cáo cậu!
Chuyện hợp đồng giữa tôi và cô ấy, cậu không được nói! Còn nữa, những chuyện trước kia của tôi, cậu phải giữ bí mật hết cho tôi!"
Cổ Dương nhướn mày, cười cười hỏi: "Những chuyện nào hả?"
Nhận được ánh mắt giết người, Cổ Dương ra vẻ đã hiểu, nói: "Ồ, rõ rồi! Chính là cái chuyện cậu lăng nhăng với mấy cô nàng nóng bỏng hả?"
"Cổ Dương! Có phải cậu bị đập đến mức đầu óc ngớ ngẩn rồi không? Tôi cảm thấy cậu có lẽ cần đến khoa thần kinh để kiểm tra cho kỹ đi?!" Lôi Tuấn Vũ nghiến răng nghiến lợi nói.
"Ha ha, muốn tôi giữ bí mật cũng được! Xem biểu hiện của cậu đã! Tôi không có sở thích gì khác, chỉ không thể bạc đãi ông anh ruột của mình!" Cổ Dương nhìn thấy hộ lý kia đẩy xe từ phòng bệnh đi ra, vội vàng tiến lên trước, dương dương tự đắc mồm huýt sáo.
Lôi Tuấn Vũ nhìn thấy dáng vẻ dương dương tự đắc của anh ta, răng nghiến đến sắp vỡ
vụn! Cậu ta cũng thật biết thừa nước đục thả câu!
Cổ Dương đang đắc ý, đột nhiên cô y tá lúc nãy hướng về phía anh ta quát: "Này! Vị tiên sinh kia, không được huýt sáo! Giữ trật tự!" Nói xong, liền tiến vào một phòng bệnh khác.
Cổ Dương miệng há thành hình chữ "O"! Có lầm hay không?! Anh chọc vào ai chứ? Sao cô y tá này cứ nhằm vào một mình anh, xem ra quy định của bệnh viện này đặt ra chỉ để dành cho một mình anh!
Vội vàng chui vào phòng bệnh của Lãnh Tử Tình, tránh khỏi cô y tá kia từ phòng bệnh đi ra, lại đi tóm gáy anh!
Ngày 13 tháng 2.
Chỉ nằm viện một ngày, liền thông báo có thể xuất viện. Lãnh Tử Tình nhớ ra ở nhà vẫn còn một số thứ chưa xử lý xong, không biết nên giải thích thế nào cho phải.
Lôi Tuấn Vũ làm xong thủ tục xuất viện, ba người liền ra xe về nhà. Cổ Dương sợ Lôi Tuấn Vũ nuốt lời, không biết xấu hổ liền theo lên xe.
"Bây giờ cậu đến, có phải là hơi sớm không? Tử Tình mới xuất viện, còn phải nghỉ ngơi." Lôi Tuấn Vũ châm chọc. Cậu ta thật đúng là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử!
Nhà của mình bỏ không thèm về, cả ngày chỉ biết tìm ăn tìm uống!
"Tôi cũng là bệnh nhân, tôi cũng phải nghỉ ngơi. Có phải không, Tử Tình?" Cổ Dương quay sang Tử Tình liên tục nháy mắt. Hắn có lẽ nhìn ra rồi! Hiện giờ chỉ cần chuyển Lãnh Tử Tình đi một cái, ngay cả Thiên Vương Lão Tử còn dễ bảo hơn!
"Cậu nghỉ ngơi thì về nhà cậu đi!" Lôi Tuấn Vũ lườm anh ta một cái.
Lãnh Tử Tình có chút không để tâm. Cô đang nghĩ tới lát nữa về nhà Lôi Tuấn Vũ nhìn thấy giấy dán tường bị xé rách kia, còn có chiếc máy tính xách tay bị cô lấy ra, cô phải giải thích như thế nào đây?
Đột nhiên, di động của Lôi Tuấn Vũ kêu lên. Là điện thoại của thư ký! Nói là có cuộc họp quan trọng, Lôi Tuấn Vũ nhất định phải tham dự.
Lãnh Tử Tình vừa nghe, cơ hồ là kích động nói: "Tuấn Vũ, công ty có việc không được chậm trễ. Mau đi đi! Bọn em bắt xe về được rồi!"
Lôi Tuấn Vũ nhìn nhìn Lãnh Tử Tình, nhận được một nụ cười dịu dàng. Suy nghĩ một lát, hắn nói: "Được!" Thế là, xe liền dừng lại ở bên đường.
Lãnh Tử Tình vừa định xuống xe, Lôi Tuấn Vũ đã chồm qua người cô đè tay cô lại, dọa Lãnh Tử Tình giật nảy mình, vội vàng thu người lại phía sau.
Phản ứng hoảng hốt của cô khiến cho Lôi Tuấn Vũ cũng ngây ra, vội hỏi: "Sao vậy?"
"Ơ, không có gì. Anh…"
"Ừ, em không cần xuống. Anh bắt xe đến công ty, để Cổ lái xe đưa em về." Lôi Tuấn Vũ nói.
Nói xong, vỗ vỗ vào cánh tay Lãnh Tử Tình.
"Ở đây không dễ bắt xe, hay là cậu cứ lái xe đến công ty đi! Sau đó tôi lái xe quay về là được chứ gì." Cổ Dương đề nghị.
"Không cần! Tử Tình ngồi xe quá lâu sẽ mệt. Còn có cậu…" Lôi Tuấn Vũ chỉ chỉ vào đầu anh ta.
Cổ Dương xấu hổ cười cười, hắn ta quan tâm đến đầu anh mới là lạ! Cái động tác đó lại khiến anh cảm thấy, hắn như là đang nói đầu óc mình có vấn đề vậy!
Lãnh Tử Tình mừng thầm, may mà hắn sẽ không cùng cô về nhà. Nhưng, khi cô từ kính chiếu hậu nhìn thấy Lôi Tuấn Vũ dựng cổ áo khoác lên, đứng bên đường cái nhìn ngó xung quanh, xe cộ đi đi lại lại không có cái nào dừng lại, đầu mũi lại thấy cay cay!
"Được rồi, xuất phát thôi!" Cổ Dương khởi động xe, lái về hướng nhà của bọn họ.
Về đến nhà, không thèm mời Cổ Dương ngồi, Lãnh Tử Tình vội vội vàng vàng chạy đến thư phòng dọn dẹp. Cổ Dương ở dưới lầu hỏi vọng lên: "Tử Tình? Tử Tình? Em không sao chứ?"
Lãnh Tử Tình từ thư phòng chạy ra, cười cười: "Không có việc gì! Anh cứ ngồi tự nhiên! Tôi thu dọn bình hoa vỡ một chút." Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
"Em nghỉ ngơi một lát, hay là để anh làm cho!" Cổ Dương làm bộ sắp lên lầu.
Lãnh Tử Tình vội vàng ngăn lại: "Không cần không cần, để tôi làm! Anh cứ ngồi đi, tôi làm một lát là xong! Một lát là xong!"
Liền chui vào phòng ngủ, "rầm" một tiếng đóng cửa lại.
Cổ Dương hồ nghi nhìn chằm chằm cánh cửa đóng im ỉm kia, nghe thấy tiếng loảng xoảng bên trong, liên tục lắc đầu. Tử Tình này mất trí nhớ sao tính tình cũng trở nên kỳ quái vậy?!
Đột nhiên, nghe thấy bên trong một tiếng kêu "Á"!
Cổ Dương vội vàng xông vào, kêu lớn: "Sao vậy? Tử Tình? Sao vậy?"
Đột nhiên nhìn thấy giấy dán tường bị xé một mảng lớn, Lãnh Tử Tình đứng ở đó ngây ngốc nhìn chằm chằm cánh cửa kia.
Thấy Cổ Dương bước vào, Lãnh Tử Tình kinh ngạc hỏi: "Đây là cái gì?"
"Hả? Cái này? Cái này là… Anh cũng không rõ lắm! Phải hỏi Vũ! Hay là chờ Vũ về, em hỏi cậu ta là được." Cổ Dương vẻ mặt đen xì, cố ý làm bộ như không hiểu gì tiến lên trước quan sát, "Chà, cái cửa này là thế nào nhỉ? Thật là kỳ quái! Hai gian phòng này hình như là thông nhau! Thiết kế thật là độc đáo! Phải không, Tử Tình? Ha ha ha!"
Độc đáo cái đầu anh! Lãnh Tử Tình ở trong lòng mắng thầm! Không hổ là huynh đệ tốt, liền bịa ngay được! Cô bị mất trí, lại biến cô thành kẻ ngốc! Hừ!
"Ờ, vừa nãy tôi không cẩn thận làm rách giấy dán tường, không biết Tuấn Vũ có giận không đây?" Lãnh Tử Tình xoa xoa tay không biết làm thế nào.
"Yên tâm đi! Chuyện bình thường!" Cổ Dương vội vàng an ủi.
Lôi Tuấn Vũ trở về, Lãnh Tử Tình còn không quên giải quyết hoàn hảo việc này, cố tình ra vẻ
ngây thơ hỏi.
Sắc mặt Lôi Tuấn Vũ không chút thay đổi, cười nói: "Đó là thiết kế độc đáo của em, nói là về sau có cục cưng, dễ dàng chăm sóc nó!"
Lãnh Tử Tình đang ăn cơm thiếu chút phụt ra! Mệt cho hắn nghĩ ra! Cô nhìn qua đỉnh đầu hắn, hắn nói dối cũng không chớp mắt sao?! Trả lời lưu loát như vậy, nhất định là Cổ Dương đã báo trước cho hắn rồi!
"Ồ, phải không?! Là do em thiết kế hả! Em thật sự một chút ấn tượng cũng không có!"
Lãnh Tử Tình cười đáp lời… Cô biết lúc này hắn nhất định là đang nháy mắt với Cổ Dương!
Thật muốn biến hắn thành hạt cơm mà nhai nát!