365 Ngày Hôn Nhân

Chương 222



"Buông ra! Buông ra! Anh thật vô liêm sỉ! Lôi Tuấn Vũ, anh làm như vậy thì có ích gì? Không phải anh thích mỹ nữ ngực bự sao? Cái cô Kiều Chi Ảnh của anh đâu?

Mấy cô nàng kia của anh đâu? Việc gì cứ phải giữ chặt tôi không buông tha?"

Lãnh Tử Tình gần như kiệt sức. Sao mà cô gặp hắn liền bị khuất phục không thể làm khác vậy. Rốt cuộc phải như thế nào mới có thể thoát khỏi hắn đây? Càng nguy hiểm hơn là, mấy ngày nay cô lại có chút không rỡ rời xa hắn. Có một sự quyến luyến lặng lẽ nảy sinh...

"Chẳng lẽ em quên là giờ cơ thể anh chỉ chấp nhận mỗi mình Lãnh Tử Tình hay sao? Ngoan, đừng cố tình gây sự nữa. Nào, mặc quần áo vào, ra ngoài ăn sáng thôi. Không cái tên họ Cổ

kia lại được dịp trêu cười!" Lôi Tuấn Vũ nói xong, vỗ vào mông Lãnh Tử Tình một cái, rồi lại hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của cô, sau đó mới xoay người rời đi.

Cái gì đang xảy ra thế này? Là cô cố tình gây sự? Lôi Tuấn Vũ, đây là thủ đoạn gì của anh vậy? Cô liếc nhìn người phụ nữ quấn rèm quanh người trong gương, trông giống như con tằm chui ra khỏi kén, trông bộ dạng vô cùng tức cười.

Thái độ của hắn ta như vậy là sao? Vẻ mặt như vậy là sao? Chẳng lẽ hắn ta đã sớm biết mình khôi phục trí nhớ? Vậy mà còn cố ý như thế! Hắn ta sao có thể...

Vừa nãy hắn còn nở nụ cười mê hoặc đáng ghét nữa chứ! Phải chăng là cười nhạo cô tự lừa mình dối người sao? Trời ạ! Phải làm thế nào mới thoát khỏi hắn đây?

Lãnh Tử Tình căm phẫn kì cọ cơ thể mình. Đúng là cái tên biến thái! Dám vẽ hoa lên... của cô. Muốn chết đây mà! Đúng là cái đồ không biết xấu hổ!

Đợi đến khi Lãnh Tử Tình ăn mặc chỉnh tề xong cũng phải nửa giờ sau. Vừa bước chân từ phòng tắm ra cô liền nhìn thấy một đôi chân thon dài gác lên nhau đứng chờ cô ở cửa, hình như đã đợi rất lâu rồi.

Ánh mắt hướng lên phía gương mặt hắn ta. Rốt cuộc là không để cô được yên mà, tắm một lúc cũng bị nghe lén. Hắn ta quả thực là biến thái đến cực điểm rồi!

"Mắng đủ chưa? Bà xã?" Lôi Tuấn Vũ nở một nụ cười đáng ghét nhưng cũng vô cùng đẹp trai!

Hắn ta tự dưng cười nhiều như vậy, không sợ sái quai hàm sao! Thế nhưng Lãnh Tử Tình vẫn không khỏi ngắm đến đờ ra, cô vội thu lại ánh nhìn.

"Anh không cảm thấy thật vô vị sao? Lôi tiên sinh?" Lãnh Tử Tình lắc lắc mái tóc còn ẩm ướt, nói châm chọc.

"Nói chung là so với người khác thì hơi bị cứng đầu! Đến đây nào, đi xem cái tên chết tiệt kia thế nào rồi!" Lôi Tuấn Vũ tiến lên từng bước ôm trọn Lãnh Tử Tình vào lòng, rồi mang cô xuống lầu dưới.

"Anh không cần làm vậy, tự tôi đi được!" Lãnh Tử Tình hạ giọng quát. Cô đúng là "dân văn gặp dân võ", có nói đạo lý với tên kia cũng vô ích.

"Cái tên này vừa sáng sớm đã đến nhà ta, nhìn bộ dạng chán đời thế kia, không phải đêm qua "bóc tem" cô em non nớt nào đấy chứ!" Lôi Tuấn Vũ hả hê cười nhạo.

"Anh không thể không nói những lời khó nghe như vậy được sao!" Vừa nghe từ "bóc tem", Lãnh Tử Tình run khắp người. Hắn ta là trùm sò trong chuyện này, còn thản nhiên giễu cợt người khác được.

Lôi Tuấn Vũ liền cắn tai cô, nói: "Anh sợ là cậu ta cũng giống anh, yêu cái kiểu non nớt như em!"

"Anh...." Lãnh Tử Tình giận tím môi, giằng ra khỏi Lôi Tuấn Vũ, chạy xuống dưới nhà.

Cô nhìn Cổ Dương nằm dài người trên sô pha không nhúc nhích gì giống như đang ngủ.

Bị tư thế nằm kỳ quái kia thu hút, Lãnh Tử Tình tạm quên đi ân oán giữa cô và Lôi Tuấn Vũ.

Buồn bực thắc mắc: "Anh ta làm sao vậy nhỉ?"

Lôi Tuấn Vũ xòe hai tay ra, vẻ như cũng không biết gì hơn cô.

Lãnh Tử Tình tiến lên phía trước, vỗ nhẹ vào lưng Cổ Dương, quan tâm hỏi: "Cổ Dương, anh sao thế? Xảy ra chuyện gì vậy?"

Hồi lâu sau cái tên úp mặt vào ghế kia mới cử động, chậm rãi ngồi dậy, sau đó thừ người ra nhìn Lãnh Tử Tình.

Bất thình lình ôm lấy cô kêu than :"Tử Tình à! Tử Tình ơi! Mau cứu anh với!"

Lãnh Tử Tình bị hắn ôm thì cả nể không nỡ gạt ra.

Lôi Tuấn Vũ vừa thấy vậy liền kéo Lãnh Tử Tình vào lòng, một tay đẩy Cổ Dương về phía sô pha, hung tợn nói: "Cậu bị thần kinh à? Về nhà mà ôm người phụ nữ của cậu đi!"

Lãnh Tử Tình lườm cái tên vô lương tâm này một cái, sau đó quan tâm hỏi người kia : "Cổ

Dương, hôm nay anh sao thế? Có chuyện gì vậy? Anh yên tâm, có Tuấn Vũ ở đây rồi, anh ấy nhất định sẽ giúp anh!"

Cổ Dương mặt nhăn như quả mướp đắng, chậm rãi nói :" Đêm qua khi anh đang sắp xảy ra tình một đêm với một phụ nữ thì… gặp phải một người đã từng trải qua tình một đêm!"

Lãnh Tử Tình đầu bỗng tối sầm, loạn thật rồi! Tình một đêm ư, vừa nghĩ tới cô đã thấy buồn nôn.

"Hóa ra là tai nạn. Chuyện này với cậu mà nói, hẳn phải xảy ra thường xuyên mới đúng!".

Lôi Tuấn Vũ châm chọc. Số các cô người mẫu có tình một đêm với Cổ Dương cũng đủ mở

một công ty rồi!

"Này này, Vũ, cậu nói những lời này làm tổn thương tôi rồi đấy!" Cổ Dương đưa tay lên ngực than vãn, buồn thảm nhìn Lãnh Tử Tình.

Tử Tình đập nhẹ vào cánh tay Tuấn Vũ, giận hờn lườm nguýt : "Anh cũng có tốt đẹp gì đâu!

Lươn ngắn còn chê trạch dài !"

Lôi Tuấn Vũ lập tức im bặt.

Cổ Dương hả hê nhưng rồi lại quay trở lại bộ dạng suy sụp :"Thế rồi cô ấy nói cô ấy đã có thai!"

"Đứa bé... là con anh?" Lãnh Tử Tình dè dặt hỏi.

"Sao em biết?"

"Ha ha, đây là chuyện mừng nha! Nói như vậy, anh sắp được làm bố rồi!" Lãnh Tử Tình cười vui vẻ.

Lôi Tuấn Vũ nhìn cô ngán ngẩm, cô thật là ngây thơ. Những cô gái như vậy rất nhiều. Cô ta nói có thai là tin ngay? Nếu thế, nói không chừng có khi đến giờ cậu ta đã có cháu nội rồi cũng nên!

"Thôi đi! Cậu làm chúng tôi mủi lòng rồi đấy! Sao cậu có thể gieo rắc nòi giống vô tội vạ thế hả? Tử Tình, đừng để ý đến hắn, điên mất thôi!" Nói xong, Lôi Tuấn Vũ liền kéo Lãnh Tử Tình đi về phía phòng ăn.

"Này! Vũ, cậu thật là thiếu suy nghĩ! Tôi đâu có chủ ý như vậy đâu! Mỗi lần đều dùng biện pháp phòng tránh mà! Thế nhưng, đi men sông không tránh khỏi ướt giày, ai mà chả có tai nạn nghề nghiệp. Lần đó tôi... quả thật là không dùng!".

Trông Cổ Dương giống y như quả bóng bị xì hơi.

Lãnh Tử Tình gạt tay Lôi Tuấn Vũ ra, khoanh tay trước ngực, chăm chăm nhìn vẻ mặt uể oải của Cổ Dương rồi hỏi :"Anh đã kết hôn chưa?"

Cổ Dương ngây ngốc lắc lắc đầu.

"Có bạn gái chưa?"

Vẫn cứng nhắc lắc đầu.

"Đối phương thì sao?" Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.xyz

Lại lắc đầu!

"À há! Hai người đều chưa có gia đình. Mau kết hôn đi, đứa trẻ sẽ có một mái nhà. Trông anh kìa, lẽ ra anh phải vui mừng mới đúng! Anh sắp làm cha rồi!". Lãnh Tử Tình vỗ tay bồm bộp cười cười, như thể cô vừa gắn kết được một mối nhân duyên vậy.

"Kết hôn? Em đùa anh à? Anh chỉ cùng cô ấy có một lần, làm sao biết được đứa bé là con anh?" Cổ Dương nhìn Lãnh Tử Tình vẻ kinh ngạc.

Tử Tình cứng đờ người, lửa giận sôi lên phừng phừng…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.