Lãnh Tử Tình cả người chấn động, sau đó cười cười nói: "Đã qua rồi!" Hết sức phối hợp với kiểm tra an ninh, đáy lòng đột nhiên có một giọng nói đang tranh cãi, nếu hiện giờ hắn xuất hiện, liệu cô có thể không ngại chuyện cũ mà cùng hắn trở về nhà không? "Nhà"? Trời ạ! Cô lại còn nói "nhà"?!
Nơi mà cô hai lần trốn khỏi là nhà của cô sao?! Haiz, từ khi nào cô lại coi đó là nhà của mình rồi.
Nhân viên kiểm tra an ninh đang làm việc, đột nhiên nhận được thông báo riêng, sau đó cô ta dùng ánh mắt kỳ quái nhìn nhìn Lãnh Tử Tình, nói: "Va li của cô cần phải mở ra để kiểm tra! Đi theo người kia vào bên trong!"
Lãnh Tử Tình cả kinh, vì sao vậy?! Lập tức nghiêng đầu suy nghĩ, trong va li cũng không có mấy thứ đồ mỹ phẩm gì mà.
Vươn tay muốn lấy lại va li.
Nhân viên an ninh lập tức ngăn lại: "Ấy, cái này không cần cô cầm, có người cầm! Cô đi cùng là được rồi!" Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Á? Nghiêm trọng như vậy? Không thể nào.
Nhìn thái độ của Lãnh Tử Tình, nhân viên an ninh cười nói: "Không sao, có thể là có thứ gì đó máy soi không nhìn rõ, cho nên phải mở va li để kiểm tra, nếu không có vấn đề gì, thì sẽ rất nhanh thôi!"
Thái độ của nhân viên an ninh rất ôn hòa, Lãnh Tử Tình cũng cười phối hợp.
"Làm sao vậy?" Hoa Bá qua cửa an ninh trước, vội vàng chạy lại hỏi. Nhìn thấy dáng đi vội vã của nhân viên an ninh, anh không hiểu gì liền túm lấy Lãnh Tử Tình.
"Ừm, không có việc gì, chỉ muốn em mở va li để kiểm tra. Có lẽ có thứ gì đó máy soi không nhìn rõ." Lãnh Tử Tình trả lời ra vẻ chuyên nghiệp, kỳ thật, cô cũng vừa mới nghe nhân viên an ninh nói như vậy.
"Anh đi trước đi, một lát là xong."
Hoa Bá lo lắng: "Anh nói rồi, anh không muốn rời em một tấc! Tránh để kẻ ngốc như em lại quay về bên cạnh tên ác ma kia!"
"Ha ha, anh cũng cảm thấy em ngốc hả?" Lãnh Tử Tình cười.
Hoa Bá và Lãnh Tử Tình bị đưa đến một căn phòng, nhân viên an ninh giám sát bọn họ bỏ từng thứ đồ trong va li ra. Bên trong ngay cả một giọt nước một cục pin cũng không có.
Lãnh Tử Tình cười cười, cô không phải là chưa từng đi máy bay, biết cái gì nên mang cái gì không nên mang. Có điều, vẫn là lần đầu tiên bay đi Mỹ, quả nhiên kiểm tra an ninh nghiêm ngặt hơn.
"Va li này là của ai?" Ngữ khí của nhân viên an ninh rất nghiêm túc.
"Của tôi!" Lãnh Tử Tình vội vàng giơ tay lên nói.
Nhân viên an ninh đánh giá Lãnh Tử Tình từ trên xuống dưới, sau đó lại nhìn sang Hoa Bá, tiếp đó lại vùi đầu tìm kiếm.
"Cái gì vậy? Sao vậy?" Hoa Bá tò mò nhìn chằm chằm nhân viên an ninh. Chỉ lấy ra mấy bộ quần áo và mấy thứ đồ dùng cá nhân từ trong va li, có thể có cái gì không rõ ràng, Hoa Bá không khỏi bắt đầu bực bội.
Nhân viên an ninh lập tức ngăn anh lại: "Cái này không phải để anh xem! Anh chỉ cần phối hợp để chúng tôi làm việc là được! Xin mời hai người qua bên cạnh đợi một lát!"
Ngữ khí có chút nghiêm trọng, như là bọn họ mang theo thứ hàng cấm gì đó vậy.
Hai người ngoan ngoãn nghe lời, tạm thời kìm chế cảm xúc. Dù sao vẫn chưa lên máy bay, vẫn còn kịp.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, hai nhân viên an ninh kia vẫn không ngừng tìm kiếm. Hoa Bá nhìn cũng có chút mất kiên nhẫn, liên tục thay đổi tư thế.
Lãnh Tử Tình cũng rốt ruột theo, len lén huých Hoa Bá đang ngồi bên cạnh cô, nói: "Sao vậy nhỉ? Chỉ có mấy bộ quần áo mà kiểm tra lâu như vậy?"
Hoa Bá cũng có chút bực bội, lắc đầu nói: "Anh cũng là lần đầu tiên gặp tình huống như vậy! Nước Mỹ anh cũng không phải là là chưa từng đi! Chẳng lẽ, cho rằng chúng ta là phần tử khủng bố hay là sao."
Lãnh Tử Tình đột nhiên hồ nghi nhìn anh nói: "Hoa Bá, không phải là anh nhét thứ gì không nên mang vào trong va li của em chứ?"
Hoa Bá quả thực muốn hộc máu, thấp giọng đáp lại: "Tử Dạ! Em coi anh là loại người gì?!
Anh phát hiện trong những ngày em ở cùng anh, bệnh đa nghi càng ngày càng nặng rồi đó!
Có phải em căn bản là không tin tưởng anh không?!"
Lãnh Tử Tình vừa thấy Hoa Bá nóng nảy, vội vàng xoa dịu: "Được rồi được rồi, em chỉ tùy tiện nói thôi! Em đương nhiên là tin tưởng anh! Tin tưởng anh là được chứ gì! Em như vậy chẳng phải là sốt ruột sao, anh xem sắp phải lên máy bay rồi, ở đây vẫn còn chưa kiểm tra xong?"
Đúng lúc này nhân viên an ninh nhận được điện thoại, anh ta vội vàng đi ra ngoài, hạ giọng nói: "Cái gì? Còn phải mười phút nữa? Ông trời ơi, tôi sắp chống đỡ không nổi rồi! Lãnh đạo, chuyện này không phải là chuyện nhỏ! Ngài xác định cô ấy là nghi phạm sao?"
"Được được được, tôi biết rồi! Tôi chỉ có thể kiên trì thêm mười phút nữa thôi! Chúng tôi bên này cũng đang bận lắm! Các anh tốt nhất là nên hành động nhanh một chút! Lực lượng cảnh sát có đủ không, có cần chúng tôi bên này phối hợp không?! Được được được, vậy tôi chờ anh, nhanh lên một chút!"
Người này gác điện thoại, đi đi lại lại ở bên ngoài, lúc thì xem đồng hồ lúc thì lại vò đầu, không muốn đi vào!
Lúc này, trên loa vang lên thông tin về việc lên máy bay, đúng là chuyến bay của Lãnh Tử Tình.
Hoa Bá thính tai nghe thấy, lập tức liền sốt ruột: "Này! Tôi nói các anh có chuyện gì vậy?!
Rốt cuộc là kiểm tra xong chưa?! Có nghe thấy loa thông báo không, chuyến bay của chúng tôi sắp cất cánh rồi!"
Nhân viên an ninh ngoài cửa nghe thấy anh quát tháo, lập tức xông vào, cố ý nhăn nhó nói:
"Xin lỗi, tiên sinh! Chúng tôi đây là làm theo quy định! Nếu ngài sốt ruột có thể lên máy bay trước, chỉ cần quý cô này ở lại đây là được rồi! Tôi cam đoan sau khi kiểm tra không có vấn đề liền có thể để cô ấy lên máy bay!"
"Còn muốn kiểm tra?! Anh đã lật va li đến một trăm lần rồi, còn muốn kiểm tra nữa sao?!
Lãnh đạo của các anh đâu?! Tôi muốn tố cáo các anh!" Hoa Bá quát nạt hùng hồn, không chút khách khí.
Nhân viên an ninh kia cũng rất bình tĩnh, anh ta rút từ bên hông ra một con dao díp Thụy Sỹ, sau đó liền rạch va li của Lãnh Tử Tình ra! Ngữ khí vẫn bình thản như trước, nói: "Xin ngài yên tâm, kiểm tra an toàn là trách nhiệm, cũng là nghĩa vụ của chúng tôi! Chúng tôi phải suy nghĩ cho sự an nguy của hành khách!"
Lại rạch tiếp một đường.
Từng nhát như rạch vào người Lãnh Tử Tình, cô cũng run rẩy theo. Ông trời ơi! Nghiêm trọng như vậy sao?!
Nhân viên an ninh bắt đầu tỉ mỉ kiểm tra mặt trong từng vết rạch, quả thực so với dò bom hẹn giờ còn cẩn thận tỉ mỉ hơn.
Lãnh Tử Tình kinh ngạc nhìn va li da của cô bị rạch ra từng đường, chiếc va li thảm hại này không vấn đề gì thì cũng không dùng được nữa mất! Kiểm tra an ninh đều cẩn thận như vậy sao?! Cô thật đúng là hoài nghi lúc mua va li, có phải người ta nhét vào mấy thứ đồ gì đó như là thuốc phiện hay không! Nghĩ đến là lòng bàn tay lại đổ mồ hôi lạnh!
Đang nhìn đến thót tim! Đột nhiên, cửa bị đẩy ra! Rầm rập tiến vào mấy vị cảnh sát, lập tức bắt lấy Hoa Bá và Lãnh Tử Tình.
"Á!" Lãnh Tử Tình thét chói tai, kinh ngạc trừng mắt nhìn va li kia, chẳng lẽ thực sự có hàng cấm sao?!
Hoa Bá vẫn còn bình tĩnh quát: "Các người làm gì vậy?! Dựa vào cái gì mà bắt chúng tôi?!"
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên một giọng nói: "Dựa vào việc các người là một đôi gian phu dâm phụ!"