365 Ngày Sau Khi Tôi Chết

Chương 20: Phiên ngoại 2 : CÔNG TRÙNG SINH (2)



3.

Tôi dùng sức kéo anh đến ghế sô pha, đắp cho anh chiếc chăn bông xong lại bắt đầu ôm má ngồi ngây ngốc.

Nhìn sương mù đỏ xám dày đặc bên kia cửa sổ, ánh mặt trời chỉ còn sót lại một vòng cung nho nhỏ lóe lên sắc cam vàng nhàn nhạt.

Tim tôi đập loạn xạ.

Ấy mà tôi còn hơi mừng thầm, cho dù biểu hiện của tiên sinh vừa nãy có thể chỉ là thể nghiệm* trong vài phút của tôi thôi, nhưng một câu "Yêu em" kia cũng đủ khiến tâm hồn tôi chao đảo, đủ để nhấm nháp rất lâu rồi.

(Qua kinh nghiệm, qua thực tiễn mà xét thấy điều gì đó là đúng hay không đúng. Sự thể nghiệm của bản thân. Một đường lối đã được thể nghiệm là đúng. Cần thể nghiệm thêm một thời gian mới có thể kết luận. – nghe như là suy đoán ấy nhở?)

Thật sự rất vui.

Tôi lại nghiêng đầu ngắm nhìn gương mặt say ngủ của tiên sinh. Đoạn định đứng dậy đi đổ đồ ăn vừa nấu hâm nóng lại, thế nhưng lúc sắp sửa bước đi thì bị một lực vô hình nào đó cản chân.

Là tay của tiên sinh.

Rõ là anh đang trong cơn mơ mà vẫn cố chấp vươn tay nắm một góc áo của tôi, sức cực kỳ lớn, miệng cũng đang lẩm bẩm gì đó liên tục.

Tôi kề sát tai vào nghe thử, sau đấy thì mặt tự nhiên đỏ bừng lên.

Anh đang gọi "Vợ ơi", còn bảo tôi "Đừng đi" nữa, anh nói mình sẽ nghe lời, sẽ ngoan ngoãn, nói tôi hãy ở lại bên anh có được không.

Hôm nay tiên sinh thật sự quá khác thường đi. Không những kêu tôi là vợ nhiều lần như vậy, mà trong lúc mơ còn dính người đến thế, có phải tôi đang nằm mơ không?

Nếu là đây mơ, nếu sau khi tiên sinh thức dậy vẫn mang gương mặt lãnh như băng đối diện với tôi, hoặc có chăng là không muốn nói chuyện với tôi như tiên sinh trước kia, thì tôi tình nguyện giấc mộng này hãy dài thêm chút nữa – có điều vẫn sẽ phải tỉnh lại, bởi vì tiên sinh thực sự vẫn còn cần tôi, dù cho lúc về đến nhà chỉ còn lại một chén mì, hay thậm chí là phát tiết dục vọng trên chiếc giường đơn sơ, suy cho cùng anh vẫn muốn tôi, chỉ là thứ tôi muốn lại không phải như vậy.3

Tự dưng có chút xót xa, tôi rũ mắt nhìn tiên sinh vài giây, kế đó ngồi xổm xuống nắm lấy tay tiên sinh, nhẹ giọng nói:

"Tiên sinh ngoan nào, em nấu cơm xong sẽ quay lại với anh liền, được không?"

Có vẻ như anh nghe được tôi nói, hoặc là được được giọng của tôi an ủi, thế là tay anh từ từ thả lỏng ra, tôi nhấc tay anh để trên tấm chăn, đoạn đứng dậy đi vào nhà bếp nấu mì tiếp.

4.

Lúc đang nấu mì tôi cũng thất thần, thậm chí có hơi hối hận nữa.

Tiếc là vừa nãy không quay lại dáng vẻ kia của tiên sinh, chẳng biết bây giờ anh tỉnh rồi có biến về nguyên dạng như lúc đầu hay không đây.

Nghĩ lại thì tự an ủi mình rằng không quay lại cũng tốt, lỡ mà bị tiên sinh biết chắc sẽ giận lắm, anh vốn ghét tôi lắm rồi, còn cho rằng tôi là thứ người ti tiện, tôi cũng chả muốn bị anh ghét hơn nữa đâu.

Trang trí xong bề mặt tô mì, tôi đặt ngay ngắn trên bàn. Xong thì bật đèn sưởi lên, chuẩn bị tâm lý ổn thỏa rồi mới khẽ lay tiên sinh dậy.

5.

"Ăn cơm thôi tiên sinh."

Thanh âm nhẹ nhàng vô số lần xuất hiện trong mộng đánh thức các giác quan của Tạ Thời Vũ.

Rõ ràng mới ngủ không bao lâu, mà cảm giác như đã trải qua một giấc mộng dài.

Cứ như đã qua rất nhiều năm rồi.

Tạ Thời Vũ không dám mở mắt, cũng không dám nói tiếng nào, mãi đến khi ngón tay ấm áp của thanh niên nọ chạm vào huyệt Thái Dương của hắn xoa nhè nhẹ mới chầm chậm mở mắt ra.

Tuy có hơi mơ hồ. Nhưng đúng là dáng vẻ hắn đã phác họa hàng vạn lần trong lòng.

"Tiên sinh nhíu mày là đang nhức đầu sao?"

Cậu hỏi.

Vẫn nét dịu dàng trước sau như một.

Là dịu dàng mà hắn yêu nhất.

Là dịu dàng hắn từng mất đi vĩnh viễn.

Mang theo hương thơm thoang thoảng trên tấm quần chiếc áo, làm dịu đi mọi giác quan của hắn, điểm tô thêm ánh hòa quang và sắc màu cho thế giới của hắn một lần nữa.

6.

Tay của tôi bị tiên sinh bắt lấy, vẻ mặt anh hãy còn ngơ ngác, tôi chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ này của anh, nhưng chỉ dám cười trộm trong lòng chút chút, rồi sau lại thở dài trong bụng – quả nhiên là thể nghiệm mà thôi.

Cơ mà hành động tiếp theo của anh lại khiến tôi hoang mang.

Anh vừa mở miệng đã gọi một tiếng "Hứa Nguyện..." giọng còn pha chút khàn khàn vừa tỉnh ngủ, tôi chưa kịp đáp một tiếng "Vâng" thì anh đã vội ôm chầm lấy tôi, "Hứa Nguyện Hứa Nguyện Hứa Nguyện......"

Anh lầm bầm kêu tên tôi không dứt, ẩn trong đó là vui sướng lẫn bi thương vô vàn không kìm chế được.

"Không phải mơ...." Anh thở ra một hơi, thốt lên lời mà tôi đang muốn nói.

Anh ôm chặt đến nỗi muốn hòa luôn tôi vào trong cơ thể, đến khi nghe được tiếng rên vì đau của tôi mới vội vàng thả lỏng ra đôi chút, nhưng vẫn không chịu buông ra, cứ si mê mà ôm tôi tưởng chừng không muốn tách ra, rồi anh vùi đầu lên cổ tôi, thậm chí còn há miệng day cắn.

Rất nhẹ, cái kiểu cạp cạp như chó con ấy.12

Tôi "Ưm" một tiếng, mặt có hơi nóng lên: "Tiên sinh muốn ư?"3

Tôi cảm nhận được người của Tạ Thời Vũ cứng lại trong thoáng chốc, thế là tôi bắt đầu hối hận có phải mình đã nói ra lời nào phá hỏng bầu không khí khiến tiên sinh không vui hay không, thì chợt nghe thấy âm thanh kìm nén hòa vào tiếng khóc thút thít:

".....Không phải. Sau này anh sẽ không bắt em làm chuyện em không muốn nữa, em đừng bỏ anh, đừng vì những chuyện lúc trước mà dứt bỏ anh được không, anh là thằng khốn nạn, đều là do anh sai, đừng bỏ anh đi mà, anh thật sự rất yêu rất yêu em..."

Tôi sửng sốt "A" lên một tiếng, tay chần chừ chạm lên tóc anh vuốt nhè nhẹ.

Anh giờ giống hệt một con chó lớn dán sát vào lòng bàn tay tôi cọ cọ, giọng nghèn nghẹn nũng nịu, hoặc như cầu xin mà nói:

"Để anh là chó của em được không, đừng vứt bỏ anh...."13

Làm con chó của tôi?1

Mặc dù câu này trước đây tiên sinh nói với tôi có thể coi là sỉ nhục, nhưng việc trả thù một người mà coi như chó này thì có hơi quá.

Tôi thở dài: "Hôm nay tiên sinh bị làm sao vậy, sao lại nói mấy lời ngốc nghếch thế này? Công việc không suôn sẻ sao?"

Anh đứng dậy, ngước đôi mắt vừa sâu thẳm vừa quyến rũ nhìn tôi, tình yêu cùng khát vọng được miêu tả hết sức sinh động khiến tim tôi đập liên hồi.

"Không phải." Anh lắc đầu, cất lời vô cùng nghiêm túc:

"Anh đã làm sai rất nhiều chuyện, nếu làm chó của em em mới không rời bỏ anh."

- --- em sẽ dùng tình yêu của mình thuần phục thứ tình cảm ti tiện van cầu của anh, cho đến khi em mềm lòng rồi sẽ không thể nào dứt bỏ được nữa.

Tim tôi mềm đến độ sắp tan ra thành nước, thế nhưng tôi lại chẳng có cách nào tìm hiểu đây là lời ngụy biện kỳ lạ gì.

Anh ôm lắc lư rất lâu, cứ hết lần này tới lần khác hỏi tôi liệu có bỏ đi hay không.

Tôi nói với anh tôi sẽ không đi.

Tôi nói với anh trừ khi tôi chết, nếu không tôi sẽ luôn ở cạnh anh, sẽ luôn yêu anh.

Sau đấy mắt anh lại đỏ lên, nước mắt bắt đầu rưng rưng.

Tôi không muốn làm anh đau lòng lần nữa, bèn hôn lên môi anh, xong lại ngồi lên người anh, đối diện với ánh mắt vừa si mê vừa thấp thỏm của anh mà nói.

"Tiên sinh, mình làm đi."

Muốn anh.

Đôi mắt của anh bỗng trở nên đen láy, thâm sâu, tựa như loài dã thú, lại tựa như con ác long đang nhìn kho báu quý giá nhất của nó, dục vọng dâng trào như muốn nuốt sống tôi.

7.

Trận làm tình vừa dịu dàng lại vừa thô bạo.

Sợi mì lại nguội ngắt thêm lần nữa.

Nhưng tôi không thèm để ý nữa.

Tôi muốn bò dậy tẩy rửa một chút.

Kế đó bị tiên sinh ôm chặt eo kéo trở lại, rồi cứ ôm như vậy mà tiến vào trong tôi.

"....Ha...a"

Bị anh nắm chặt tay từ phía sau, giao phối như loài thú hoang, rồi lại hôn lên bờ môi hết sức dịu dàng, nụ hôn dần dà chạy dọc khắp cơ thể.3

Tình và dục cực độ hòa vào nhau.

"Đừng rời khỏi anh được không?" Anh van xin song lại tiến vào bên trong tôi.

Tôi không thể ngăn được tiếng thở dốc, đành cào nhẹ lòng bàn tay anh như đang trấn an.

"Không....Ưm...Không rời khỏi anh."

Tôi biết trận làm tình này trước mắt sẽ không kết thúc.

Đắm chìm trong cơn tình ái nửa sống nửa chết này mãi cho đến sáng sớm.

8.

Tôi mơ mơ màng màng được tiên sinh ôm đi rửa sạch.

Bờ môi của tiên sinh hôn lên mu bàn chân tôi, thành kính tựa như tín đồ đang hôn lên môi thánh chủ của mình.

Không mang theo bất cứ dục niệm nào.

"Anh yêu em." Giọng anh trầm thấp vang lên.

Tim tôi rung động đáp lời – em cũng vậy.

Tiên sinh hôm nay như một giấc mộng.

Một giấc mộng thật đẹp giữa đêm hè.

Nhưng tôi lại không biết, tôi của lòng tiên sinh hôm nay cũng như một cơn mơ.

Thật mong manh, là giấc mơ đẹp đến nỗi không thể chạm tới.

Chỉ có thể dùng linh hồn để đánh đổi.

9.

Có điều hôm sau lúc tỉnh lại tôi mới phát hiện, dường như không phải là mơ.

Bởi có lẽ tiên sinh đã không ngủ suốt một đêm chỉ mà dựa vào đầu giường nhìn tôi, sợi tóc rối bù mang theo vẻ đẹp tùy ý, hai tròng mắt anh ửng đỏ, đôi mắt thì lại đen như mực không muốn dứt khỏi người tôi.

Sau khi thấy tôi thức dậy, anh gọi một tiếng "Hứa Nguyện", xong lại đổi thành tiếng "Vợ" thẹn thùng.

Tôi nhớ đến đủ thứ vào đêm hôm qua, thế rồi cũng bắt đầu thấy xấu hổ.

Tôi nhìn anh song đó cũng đáp "Vâng" một tiếng, bất giác run run.

Trong mắt anh ánh lên tia sáng, sung sướng hôn tôi một cái.

Anh hỏi tôi: "Hôm nay là ngày 21 tháng 7 năm 2018 đúng không?"

Nói chuyện trôi chảy đến mức tôi cũng phải hoài nghi anh đã lặp đi lặp lại câu này nhiều lần lắm.

Tôi gật đầu.

Mắt anh càng sáng hơn nữa, mang theo tình yêu say đắm lòng người.

"Vậy vợ ra ngoài ăn sáng với anh nhé." Anh có chút ngượng ngùng cúi đầu, "Anh tập nấu ăn rất nhiều rồi, vẫn muốn cho em nếm thử một lần...." chỉ là không còn gặp lại em được nữa.

Tôi không hơi đâu bận tâm lỗ hổng trong lời anh, nói cách khác là anh cố ý để lộ sơ hở.

"Vâng." Tôi cực kỳ muốn nếm thử tay nghề của người yêu mình.

Ngay khi vừa ngón chân vừa chạm đất, hai chân của tôi hơi mềm đi chút đỉnh, tiên sinh dường như đã sớm đoán được, anh tức khắc bế tôi lên, trông như đang ôm một đứa trẻ vậy, đoạn vùi đầu vào lòng ngực tôi hít hà một hồi, mang theo cảm giác dính dính, sau dụi đã rồi lại nhíu mày:

"Gầy quá." Giọng anh nom rầu rĩ phát rõ, "Tất cả là lỗi của anh, anh không cho vợ uống đàng hoàng."

Tôi đã quen với cái tật xin lỗi mọi lúc mọi nơi của anh, nhưng vẫn chưa quen lắm mỗi lần gần gũi với anh, nên có hơi không tự nhiên.

Thế nhưng tôi không muốn thể hiện bất kỳ động thái miễn cưỡng nào – tôi rất thích tiên sinh thế này. Thân thiết như bây giờ, sẽ cười với tôi, làm nũng với tôi, còn làm tình với tôi chứ không phải chỉ đơn thuần là phát tiết ham muốn.

Tôi cũng thích tiên sinh trước đây nữa.

Chỉ cần không phải là người có sở thích quái gở thì ai mà chẳng thích người mình yêu cơ chứ?2

Dù thế nào đi chăng nữa, dù cho mai đây tiên sinh có trở lại như ban đầu thì tôi vẫn cảm thấy vô cùng đáng giá.

Tôi ôm lấy bờ vai của người đàn ông đang bất an kia, thả lỏng cơ thể dựa vào người anh, thậm chí tôi còn có thể cảm nhận được phần nào niềm vui sướng lấn át ngay khi tôi vừa chủ động gần gũi anh hơn.

Do anh không thấy được gương mặt ửng hồng của tôi, tôi mới có thể nói mấy câu âu yếm táo bạo với anh mà không lắp bắp:

"Vậy sau này tiên sinh....phải đút em ăn no ấy."

Vừa nói xong phân nửa, một từ hai nghĩa kia lại bị tôi làm biến dạng đến méo mó, tôi cảm thấy mình không cứu vẫn nổi nữa, đến lời tâm tình vậy thôi cũng làm chẳng xong.

Một hồi tiên sinh đặt tôi xuống đất, mũi chân vừa chạm đất là chóp mũi đã cọ lên bờ môi mỏng của anh.

Anh nhắm mắt hôn lên chóp mũi tôi, sau đó lại lưu luyến hôn lần từng chút một xuống môi tôi.

"Anh sẽ mãi mãi yêu em, Hứa Nguyện."

Rồi anh từ từ mở mắt ra, khát khao lẫn tình yêu trong ánh mắt kia lần khiến tôi như chết đuối một lần nữa.

"Làm con chó trung thành nhất của em thôi."15

Mỗi ngày đều sẽ đặt vô vàn tình yêu vào đóa hồng của hắn, vào cừu con hiền lành trắng trẻo của hắn, như vậy thì bông hồng sẽ không héo tàn, mà cừu con kia của sẽ không phải chết trong cô độc vì không nhận được tình yêu.

Hắn sẽ là người yêu cậu nhất, cũng là tín đồ duy nhất của riêng Hứa Nguyện.1

10.

Tiên sinh nấu cơm cực kỳ ngon. Trông có vẻ như đã từng qua không biết bao nhiêu lần.

Kìm lòng không đậu mà ăn thêm một cái bánh trứng nữa, vốn dĩ tôi có hơi lo rằng tiên sinh sẽ chê tôi ăn nhiều quá, không ngờ vừa mới ngẩng đầu nhìn về phía đối diện đã thấy tiên sinh dịu dàng nhìn chằm chằm vào tôi.

Khóe môi anh cong cong, ánh mắt tựa như một tấm lưới tình, nhẹ nhàng giăng ra hốt gọn tôi vào trong đó.

"Mỗi ngày đều làm cho em ăn được không?"

Anh nói với tôi như vậy.

Lòng tôi ngọt đến lạ thường.

Có điều tôi cũng muốn mang tình cảm của mình nấu cơm cho chồng tôi, thế nên tôi lắc đầu.

11.

Tạ Thời Vũ bị dọa đến sắp phát điên, hắn cho rằng vợ hắn lắc đầu từ chối đây là đang muốn bỏ hắn đi, hắn liền nhào đến van xin cậu đừng đi, rồi lại thấy thanh niên ấy bật cười, lúm đồng tiền hiện lên trên má.1

"Mỗi người nấu một ngày. Hôm nay tiên sinh làm cho em bữa sáng tình yêu, ngày mai em đem tình yêu làm bữa sáng cho tiên sinh."6

Lời của Hứa Nguyện xoa dịu tâm thần hoảng hốt của hắn.

Gieo trồng một mầm hoa nở rộ trong mảnh đất khô cằn ở lòng hắn.

Thật ngọt ngào

Một đóa hoa thật ngọt ngào.

Hắn rất thích, vô cùng thích, yêu vợ lắm.1

Tạ Thời Vụ nở nụ cười ngây ngốc, thế mà trong mắt Hứa Nguyện lại vẫn đẹp trai không gì sánh được.

- Hết phiên ngoại 2 (2) -

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.