“Tiên sinh đừng buồn, em sẽ không cuốn lấy ngài nữa.” Hứa Nguyện dường như đang thở dài: “Cô Lý cũng tốt mà.”
“Cút! Đừng có xen vào lựa chọn của tôi!.” Tạ Thời Vũ đâu biết rằng, giờ mắt hắn đỏ bừng, đầy tơ máu, trông đáng sợ nhường nào, hắn dùng hết sức chống lại lời của Hứa Nguyện.
Đầu hắn đau vô cùng.
Hắn không nghe thấy giọng Hứa Nguyện nữa, tựa như cậu đã biến mất vậy.
Tạ Thời Vũ thấy trái tim như có lỗ hổng.
Gió ngoài của thổi lạnh buốt xương.
71.
Tôi thấy ngài ấy chợt nổi điên.
Trong lòng hơi kinh ngạc, lại đau buồn.
Tôi không biết ngài ấy thấy gì trong ảo giác.
Nhưng giờ dường như tôi không thể rời khỏi ngài ấy, linh hồn tôi như trói buộc vào với ngài vậy.
Tôi áy náy nói xin lỗi, nhưng ngài ấy không nghe thấy.
Tôi lại nhẹ nhàng nói bên tai ngài một câu.
72.
“Đừng buồn nữa, tiên sinh của em.”
Có lẽ, sẽ mau thôi, ngài ấy sẽ là tiên sinh của một người khác.
73.
Quý ngài của tôi, chồng của tôi, người tôi yêu, vị thần của tôi.
74
“Hứa Nguyện.”
“Hứa Nguyện!”
“Hứa Nguyện!”
Ngài ấy đang gọi tôi.
Ngài ấy đau đầu rồi.
Tôi bay qua, thấy ngài ấy đang lấy tay che mắt.
Chắc không phải khóc đâu.
Tôi vờ như chạm được ngài ấy, đụng vào thái dương của ngài.
75.
Em ở đây mà, tiên sinh.
76.
Hắn lại đi xem mắt với mấy cô, cậu ấm.
Lần này hắn biểu hiện khá tốt, nhưng chỉ cần có người muốn tiến thêm một bước với hắn thì hắn sẽ lạnh lùng từ chối ngay.
Mà không biết vì sao, từ tối hôm đó, hắn không nghe thấy Hứa Nguyện nữa, không thấy bóng dáng của Hứa Nguyện nữa.
Hắn không yêu cậu. Hắn ghét Hứa Nguyện.
Tạ Thời Vũ tự nhủ, nhưng tay hắn lại run run.
77.
Giờ hẹn gặp một cậu ấm, nhưng hình như người ta nhớ lộn giờ, mãi mà không tới.
Tạ Thời Vũ nhìn đồng hồ, rũ mi, mất kiên nhẫn.
Sau đó, hắn thấy Triều Niên.
Cậu ta cười khanh khách, ngồi đối diện hắn, nói: “Anh Vũ.”
Nhưng hắn lại chợt nhớ tới câu gọi “Tiên sinh.” điềm đạm kia. Và ánh mắt ấm áp của chàng trai dịu dàng ấy.
78.
“Anh không đi an ủi em thì em đi tìm anh vậy.” Triều Niên bĩu môi, giống như làm nũng vậy, nhưng cậu ta không nhận ra người đàn ông kia đang thất thần.
“Nghe nói dạo này anh đi xem mắt.” Cậu ta ngước lên, cười hỏi:
“Anh thấy em thế nào?”
—- [ Sau khi kết hôn, Tạ Thời Vũ nhìn Hứa Nguyện bận túi bụi dọn dẹp các thứ, hỏi cậu có thích hắn không.
“Thích, em thích ngài.” Hứa Nguyện khẽ đáp, như lấy hết can đảm ra để nói vậy. Trên mặt cậu có vết hồng nhạt, thoạt trông rất đẹp.
“Thích tôi ch*ch cậu à?” Tạ Thời Vũ cố ý vò nát sự yêu thích đó, giọng điệu ác liệt biết bao.
Mặt Hứa Nguyện tái đi, không nói gì nữa.
Tạ Thời Vũ không muốn dừng, hắn cảm thấy bực bội không thôi với kiểu cam chịu này của cậu.
“Tôi biết từ lâu rồi, từ ngày đầu cậu trèo lên giường tôi tôi đã biết.” Hắn nắm cằm Hứa Nguyện, nhìn đôi mắt đen láy bi thương của cậu, không kìm nổi, mỉa mai nói: “Thích tôi ch*ch cậu lắm nhỉ.”