Mà nói đúng ra thì, bọn họ cũng không phải là chia tay.
Bởi vì đến dắt tay họ cũng chưa dắt.
Tạ Thời Vũ xin lỗi Triều Niên, hắn mất ngủ nhiều ngày nay rồi, dưới mắt có quầng thâm, nom có chút hoảng:
“Em đã từng gặp Hứa Nguyện chưa?”
Vốn sắc mặt Triều Niên đã xấu lắm rồi, nghe câu này còn xấu hơn nữa.
Cậu ta rũ mi: “Anh ấy đã mất rồi mà.”
Trông ánh mắt ảm đi hẳn của người đàn ông kia, cậu ta không dừng lại, nói tiếp:
“Vợ anh sao em biết. Cùng lắm là mấy lần đi thăm anh thì gặp, chả nói chuyện với nhau được câu nào. Nhìn anh ấy rất dịu dàng.”
91.
Cậu nói dối.
Tôi nhìn chằm chằm Triều Niên một chốc.
Cũng có đục được cái lỗ trên người cậu ta đâu mà.
92.
“Vậy sao.”
Hắn từng nghe rất nhiều người nói, Hứa Nguyện điềm đạm cỡ nào.
“Có chuyện gì cứ tới tìm anh, chia tay rồi, anh vẫn là anh em.”
Tạ Thời Vũ trầm giọng hẳn. Không biết vì sao, khi nghe người khác nói Hứa Nguyện rất dịu dàng, tim hắn cũng mềm mại theo, cũng nhoi nhói.
Dày đặc.
Như bóng với hình.
Triều Niên nức nở: “Vâng.”
93.
Có một tối nọ, Tạ Thời Vũ lại mất ngủ, hắn gọi cho Từ Dịch. Không biết gã ta đang ở nơi nào, nghe rất ồn.
“Hứa Nguyện chết rồi sao?”
Từ Dịch nghe tiếng giọng trầm, lại có chút khàn của người đàn ông đó.
Gã chửi thề, bỏ điện thoại ra xa, quay đầu bảo mấy người khác nói nhỏ thôi.
Đệch mẹ nó không phải chứ.
Không phải hắn thích Hứa Nguyện thật đấy chứ.
Đệt. Mấy chuyện mà gã đã làm kia…
94.
“Hứa Nguyện chết rồi.”
“Bị cắt cổ mà chết.”
Gã đàn ông kia lo lắng nói.
“Sau đó tôi hỏi bác sĩ. Lúc cậu ấy chết, không nhắm mắt, nhìn vẻ mặt lại yên bình, hình như không muốn để bọn bắt cóc gọi tôi đòi tiền chuộc.”
Hắn hít sâu.
“Tiền quan trọng hơn tính mạng sao?”
Lòng Từ Dịch lạnh dần, ngón tay gã run run, hỏi:
“Cậu biết hết rồi?”
Tạ Thời Vũ hỏi lại: “Biết gì cơ?”
Từ Dịch im lặng một lát: “Không có gì, nghe nói cậu và Triều Niên chia tay rồi.”
Tạ Thời Vũ “Ừ” một tiếng: “Tôi thấy khó chịu khi chạm vào cậu ta.”
Cảm giác quái dị lan tràn, tựa như thực vật cắm rễ ở ngực hắn, hút máu hắn.
Hình như hắn không thích Triều Niên.
Mà cũng không có ai thích một người chồng không đụng vào được.
Từ Dịch “Hả” một cái, giọng điệu nghe hơi mờ mịt: “Chia thì chia thôi.” Sau đó gã cúp điện thoại.
Tạ Thời Vũ nheo mắt lại, nằm trên bãi cỏ nhìn bầu trời đầy sao.
Gần đây hắn không mất ngủ thì nằm mơ.
Mơ thấy những chuyện trước kia.
Nhưng đều kết thúc bằng sự thương tổn của Hứa Nguyện.
Giống hai hạt nguyên tố sai lầm va chạm vào nhau, chỉ để thế giới hủy diệt, chứ không tạo ra ngân hà.
Hắn ngày càng nhớ Hứa Nguyện.
Hắn không lừa gạt được bản thân nữa.
95.
Không ai có thể thay thế được Hứa Nguyện.
Tạ Thời Vũ bảo trợ lý mua một đống bình thủy tinh nhỏ đặt trong nhà, rồi thả ít đất vào đó.
Giờ hắn cũng không thường tức giận với ảo giác nữa. Thậm chí còn có lúc đờ đẫn nhìn nó. Nhưng ảo giác không tới gần hắn, chạm vào hắn, gọi hắn tiếng: “Tiên sinh.”
Cậu ấy yêu hắn không?
Cậu ấy yêu hắn mà.
Nhưng giờ mình không có được tình yêu ấy nữa. Hắn tỉnh táo nghĩ.
Hắn lại bình tĩnh. Nhưng hắn lại biết rằng, mình đang tan vỡ. Có một sợi dây, nếu nó đứt, hắn sẽ không còn là hắn nữa.
Đây là loại lôi kéo đau đớn nhường nào.
Tim hắn đập thật nhanh, lại như đã ngừng đập.
96.
Trước khi Hứa Nguyện bỏ thuốc hắn, thật ra cậu là đàn em của hắn. Mối quan hệ giữa hai người cũng không tệ lắm.
Thành tích của Hứa Nguyện khá tốt, sau khi kết hôn với hắn thì cậu làm thêm tại nhà, cũng tiết kiệm được khoản lớn.
Lúc mới vào đại học, Tạ Thời Vũ thấy Hứa Nguyện bị bắt nạt trong góc tường, giúp cậu một chút.
Sau đó, hắn có thêm cái đuôi nhỏ.
Cậu không giống với Triều Niên, thân mật gọi hắn tiếng “Anh ơi.”. Cùng lắm thì gọi hắn “Đàn anh.” giống như chú mèo nhỏ vậy.
“Đàn anh giỏi lắm, mạnh mẽ nữa.”
Tốt nghiệp, Hứa Nguyện ngẩng đầu nhìn Tạ Thời Vũ, Tạ Thời Vũ thấy sự kính nể và ánh sao sâu trong mắt cậu.
Hắn giật mình.
“Cậu cũng rất giỏi.”
Hứa Nguyện thẹn thùng cười: “Không bằng đàn anh đâu.”
Sau này, hắn thành “Tiên sinh.” của cậu.
Hứa Nguyện cũng không nói câu ấy nữa.
Ánh sáng trong mắt hắn dần vỡ vụn.
97.
Ngài ấy lại gọi tên tôi.
Thật ra, tôi mơ hồ thấy.
Hẳn là chúng tôi đã bỏ lỡ.
Giống như tôi và Nam Hạc.
Tôi và ngài cũng bỏ lỡ
Hôm nay là ngày thứ 100 tôi qua đời.
98.
Tạ Thời Vũ thẫn thờ ở nhà vài ngày rồi ra ngoài.
Hôm nay có buổi tiệc tối rất quan trọng.
Tạ Thời Vũ theo thói quen đứng ở cửa chờ cậu trai kia đeo cà vạt cho hắn, sau đó, hắn ngẩn người một lúc, rồi ra soi gương.
Hắn thấy thái dương có mấy sợi tóc bạc.
“Sao ngài lại mọc tóc bạc rồi.” Giọng nói quen thuộc, lại giả dối kia vang bên tai.
Tạ Thời Vũ lặng im không nói.
Hắn ra cửa.
99.
Bữa tiệc thật nhàm chán. Triều Niên cũng ở đó.
Triều Niên kính hắn chén rượu.
“Anh tiều tụy đi rồi.” Triều Niên nhìn lướt người hắn. “Cà vạt phối đẹp lắm.”
Từ Dịch huýt sáo lại gần, nở nụ cười giả trân hết sức: “Uây, định quay lại với nhau à?”
Quay cái cứt.
Đệt.
Tạ Thời Vũ ngửa đầu uống cạn ly rượu, lạnh lùng nói:
“Vợ tôi phối cho đấy, cảm ơn đã khen.”
Gần đây cảm xúc của hắn rất thất thường, thi thoảng nóng rồi lại lạnh, hệt như bị tâm thần.
Từ Dịch nghe thấy hai chữ Hứa Nguyện, trông gã hơi lạ, gã nhún vai rồi hậm hực bỏ đi, Triều Niên bỏ đi ngay sau đó.
Hắn lái xe trở về nhà, trên đường đi, người bỗng nóng bừng.
Hắn lại bị bỏ thuốc.
Lần này không phải Hứa Nguyện.
100.
Thấy Triều Niên đứng đợi ở ngoài, hắn đã hiểu.
Lần này là Triều Niên.
101.
Tôi cười chảy nước mắt.
Được rồi tôi không có nước mắt.
Lại là Triều Niên.
Tiên sinh của tôi đúng là chả có tiền đồ gì cả, hai lần liền, đều bị Triều Niên bỏ thuốc.
Chẳng qua là lần trước bị tôi bắt được, mà giờ cậu ta thật sự cần cái cây kim tiền này [ Lúc đi theo Tạ Thời Vũ, tôi nghe lén được từ lời người khác nói. ]
Tôi nhìn ánh mắt khó tin của ngài ấy dần mê muội.
Ngài ấy tới trước mặt Triều Niên.
102.
“Cút ngay!”
Người hắn nóng bừng như sắp cháy, nhưng lại rống giận như bị chọc giận, đẩy Triều Niên ra.
“Hứa Nguyện, Hứa Nguyện.” Hắn bắt đầu chạy khắp nơi tìm kiếm như ruổi nhặng, mắt đỏ ngầu, thân mặc vest tựa như con thú hoang: “Ở đâu, ở đâu rồi, ở đâu rồi,….”
Tạ Thời Vũ thấy rất rất khó chịu, hắn sắp nổ tung rồi, sợi dây trong đầu kia bỗng căng đứt.
Hắn thảm thiết kêu, giống như con chó nhà tang tìm kiếm người thương của mình, khát vọng người ấy bố thí cho hắn một cái chạm để hắn dễ chịu hơn.
Nhưng hắn không tìm thấy.
Không tìm thấy không tìm thấy không tìm thấy không tìm thấy, không tìm thấy đâu cả.
Hắn có nén dục vọng, dưới ánh trăng đằm thắm kia nhận ra điều gì đó.
“Em ở đây mà.” ‘Hứa Nguyện’ nói, cậu ta nhẹ nhàng ôm lấy Tạ Thời Vũ, dịu dàng nói: “Đừng lo, em ở đây mà.”
“Anh có thể làm hết thảy những gì anh muốn với em, đừng sợ.”
Hết thảy?
Hắn suy sụp, lắc đầu, không thể nào.
Hắn nhớ rồi, là hắn hại chết người hắn yêu.
Hắn bóp chết trái tim của người ấy trước, sau đó là người ấy.
Sự dịu dàng còn sót lại từ người đã bện thành một cái vòng kín, vây hắn lại, khiến hắn không thở nổi, cảm nhận được chút độ ấm trước kia ấy.
‘Hứa Nguyện’ đang an ủi hắn, tay chạm vào gương mặt hắn.
Hắn không chịu được sự ghê tởm mà nôn vào người ‘Hứa Nguyện’. Hắn đẩy cậu ta ra, lý trí còn tồn đọng nói cho hắn biết, hắn là hung thủ giết chết người hắn yêu, người ấy mất rồi, không thể nào ôm hắn dịu dàng như vậy được.
“Cút ngay! Mày không phải em ấy!” Dùng sức đẩy ‘Hứa Nguyện’ ngã ra đất, người ngày càng nóng.
Triều Niên ngẩng đầu, nhìn người đàn ông kia với vẻ ngạc nhiên, rồi lại sợ hãi, cậu ta bị ánh mắt đáng sợ kia dọa rồi.
Sắc mặt người đàn ông đó tái đi nhưng lại dữ tợn hết sức, nhìn cậu ta như thể muốn chém chết cậu ta vậy.
Cậu ta hoang mang, bò dậy rồi chạy ra ngoài.
Giờ có thể làm gì để thoát khỏi dục vọng.
103.
Nhìn người đàn ông nước mắt đầm đìa kia trèo lên giường tôi mà lòng trĩu nặng.
Thì ra ngài ấy yêu tôi.
Sao lại yêu tôi chứ.
Tại sao tôi chết rồi, ngài mới yêu tôi.
104.
“Hứa Nguyện! Hứa Nguyện!” Hắn vùi đầu trên giường trong căn phòng khách, hắn quên mất mình đã vứt hết đồ của Hứa Nguyện đi rồi, cứ thế, như một con chó, cố ngửi mùi hương vốn đã tan của chàng trai ấy.
Hắn điên rồi.
Vào cái ngày mà Hứa Nguyện chết đó, đã điên rồi.
Hắn luôn thấy ảo giác về Hứa Nguyện. Chống đối nó, thậm chí vì chứng minh mình không yêu Hứa Nguyện mà làm nhiều chuyện quá quắt.
Ga giường chỉ có mùi nước xả vải, nhưng hắn lại ngửi thấy chút hương của Hứa Nguyện, khiến hắn an tâm biết bao.
“Xin lỗi, vợ ơi…….” Hắn khóc lóc thảm thiết, dược tính khiến hắn điên hơn: “Tôi không cáu kỉnh với em nữa, em về đi, Hứa Nguyện.”
Hứa Nguyện Hứa Nguyện Hứa Nguyện.
Vợ ơi vợ ơi vợ ơi.
Mới rồi là một con chó điên.
Giờ là một con chó điên mất vợ.
Hắn lảo đảo chạy tới phòng chứa đồ, dẫm lên mảnh sứ vỡ mà không có cảm giác gì, tự vây mình trong quần áo đệm chăn của Hứa Nguyện.
Chó nhà tang.
Sẽ chẳng có một ai dịu dàng như vậy với hắn nữa.
Nói với hắn: “Em thích ngài mà, tiên sinh.”
Tiên sinh vứt bỏ vợ, thành một con chó nhà tang.
Mối hận ngụy tạo bấy lâu nay, bị xé bỏ, đã biến chất thành tình yêu sâu đậm.
105.
Tôi rất khó chịu.
Tôi bắt đầu hận ngài ấy.
106.
“Tôi yêu em.”
Khắp người hắn đều đau, giống như đổ máu vậy, nhưng lại được vây quanh bởi hơi thở nơi người ấy, mơ màng thấy người ấy nở nụ cười nhạt nhòa, cáo biệt.
“Tôi yêu em mà.”
Hắn dùng hết sức, ôm lấy khoảng không.
107.
Nhắm hai mắt lại.
Tạ Thời Vũ chợt nhớ đến.
“Người mình yêu ở trong chiếc bình. Mình phải tìm được em ấy.”
Tự an ủi mình tìm người thương, tay hắn bỗng chạm vào tờ giấy.
Hắn miễn cưỡng mở mắt ra xem.
108.
Hai tờ giấy khám bệnh.
Vốn là tôi không muốn để ngài ấy biết.
Lý do mà tôi khăng khăng một mực muốn ly hôn với ngài.