Cậu trai trực thang máy vừa tan tầm ra giữa đường quốc lộ định gọi xe taxi về nhà thì không may thay, ô chưa kịp bung ra mưa lớn thình lình rơi xuống giội ướt hết cả người, giống như là vừa mới rơi vào bể bơi vậy.
Hơn nữa khoảng thời gian đêm tối lại dông tố lớn, xe taxi màu vàng chạy qua không thể đón khách, chính là vì không nhìn thấy được hai tay vung mạnh của cậu.
Cậu mỗi ngày đều ngồi xe taxi đi đến chỗ làm đều đặn thường xuyên, thế rất đắt cậu biết chứ, nhưng không có cách nào khác, cậu là một người mù phương hướng, ở chỗ công ti bách hóa đang làm việc còn hay lạc hướng, huống chi là trên đường phố?
Khi chiếc xe taxi nhỏ màu vàng không chịu dừng lại thứ mười lăm chạy như bay qua cậu, còn bắn tung tóe một vũng nước dơ thì cậu bắt đầu có ý nghĩ dứt khoát quay lại vào trong công ti bách hóa trú một đêm cho xong.
Chỉ có điều, chiếc thứ mười sáu lại dừng trước mặt cậu, nhưng mà đây không phải xe taxi.
Đó là một chiếc xe phân khối lớn màu đen, có biển số xe nền vàng, người trên xe mặc áo mưa còn đội nón bảo hiểm loại che toàn bộ, tuyệt nhiên nhìn đoán không ra là ai.
Người lái xe nâng tấm chắn gió của mũ bảo hiểm lên, cậu trai trực thang máy mới nhận ra.
“Quản lí?”
“Mưa lớn lắm đó, mau lên đây.” Quản lí thúc giục, cậu trai trực thang máy cũng ngoan ngoãn nghe theo mệnh lệnh leo lên ngồi.
“Cậu trú vào phần sau áo mưa tôi ấy.” Quản lí kéo bung áo mưa ra để cậu chui vào.
Kiểu trú này khiến cậu trai trực thang máy nhớ đến khi cậu còn bé lúc trời mưa, mẹ cũng thường bảo cậu trú ở sau lưng bà như thế này, tuy rằng không nhìn thấy bên ngoài hơi sợ, nhưng ôm mẹ có cảm giác thật ấm áp.
“Ôm chặt nhé.” Quản lí sau khi nói xong nhấn chân ga, chiếc xe phân phối lớn lại ngược gió bão mà đi.
“Đúng rồi, nhà cậu ở đâu?” Qua hai giao lộ quản lí mới nhớ ra định đưa cậu về nhưng chưa có hỏi địa chỉ.
“Chỗ tôi ở trên đường Trung Hiếu…”
“Ồ! Tôi biết đường Trung Hiếu.”
“Chín đoạn năm mươi ba hẻm Tam Lộng số một xuyệt tám mươi bảy tầng năm.”
“Ồ… Được rồi, tôi tìm thử xem.”
Nhưng quản lí suy cho cùng không phải người đưa thư, đêm nay lại tối, mưa thì mãi không ngừng, hơn nữa đoạn đường thành phố này chưa từng đi qua thử, một đoạn đi thẳng năm đoạn, đi tới đoạn thứ tám lại quay về ba đoạn, rõ ràng chở cậu đi đến nhà cậu, lại không thể hỏi cậu quẹo bên phải có đúng hay không, khiến cho đến quản lí cảm thấy rằng chính mình sắp cũng trở nên mù phương hướng.
Vì vậy quản lí nói ra một lời đề nghị.
“Tôi đưa cậu về nhà tôi trước được không? Tiếp tục tìm ở chỗ này cũng…”
“Ừ, được, thực xin lỗi, tôi không có cách nào chỉ đường cho anh…”
Sau khi được cậu trai trực thang máy đồng ý, quản lí liền chạy theo hướng đến nơi ở của mình ở vùng ngoại ô.
Quản lí đương nhiên không thể ở thành thị trong cái loại khu nhà lồng chim nhỏ xíu không bề thế được, vì thế hắn sớm đã mua một ngôi nhà bốn lầu ra riêng.
“Oa, quản lí nhà anh lớn quá!”
Quản lí dắt xe phân phối lớn vào ga-ra đi ra nói: “Không lớn một chút… Không được a…”
“A… Phải rồi.”
Cậu trai trực thang máy thiếu chút nữa quên vị quản lí trước mắt này từng ở trong thang máy giống như thứ oắt con ồn ào ầm ĩ — bởi vì hắn mắc chứng bệnh sợ không gian hẹp.
“Mau vào đi chứ, đừng ở bên ngoài trúng gió đó.” Quản lí tiếp đón cậu trai trực thang máy vào.
Cậu trai trực thang máy đi vào bên trong lại càng kinh ngạc, từ cửa màu đen liếc mắt một cái nhìn qua cả nhà sơ sơ giữa hai mươi mấy khoảng đất trống không có cái gì ngăn cách, vật dụng trong nhà sắp xếp đặt bàn để ti-vi và ti-vi, còn có một ghế trường kỉ, bên cạnh là phòng bếp mở cửa, trống trải đến mức muốn đánh golf ở chỗ này cũng không có vấn đề gì.
“Lầu một là phòng tiếp khách và phòng bếp, phòng tắm và phòng ngủ ở lầu hai, tôi dẫn cậu lên, cậu toàn thân ướt cả, tắm rửa trước đi.”
“A, cảm ơn quản lí.”
Sau khi hai người lên lầu, tình trạng của lầu hai cũng giống lầu một, không có thứ gì ngăn cách ở giữa, có giường, tủ quần áo, máy vi tính, bàn, tiếp nữa bên cạnh là…
“Kia… Phòng này là phòng tắm.” Quản lí có chút ngượng ngùng giới thiệu.
Bởi vì tường cách buồng tắm này là một miếng thủy tinh lớn, ở giữa chỉ có một lớp kính mờ che đậy, nói cách khác người ở bên trong đang tắm, từ bên ngoài có thể nhìn thấy rõ ràng.
Cậu trai trực thang máy thấy choáng trước loại buồng tắm này, cậu lần đầu tiên nhìn thấy buồng tắm “cởi mở” đến như vậy.
“A, cậu đừng hiểu lầm, bởi vì tôi không thể ở trong không gian hẹp cho nên… Ai, cậu cứ tắm nhanh đi, tôi sẽ ở dưới lầu đợi cậu.” Quản lí càng nói càng xấu hổ, sau khi đưa khăn và quần áo để thay cho cậu trai trực thang máy liền vội vã chạy xuống lầu.
Sau khi nhìn theo quản lí rời đi, cậu trai trực thang máy đi vào phòng tắm, nếu như từ bên ngoài nhìn thấy được bên trong, vậy từ bên trong đương nhiên cũng nhìn thấy bên ngoài rõ ràng, đứng ở buồng tắm này không có cảm giác bị bịt kín, hơn nữa khoảng giữa phòng tắm này kì thực cũng không nhỏ, ít nhất lớn hơn so với khoảng không buồng thang máy.
Cậu trai trực thang máy thấy thương cảm cho quản lí mà bật cười.
Cậu trai trực thang máy sau khi tắm rửa xong mặc áo thun cũ bỏ không và quần đùi lớn kiểu đơn giản của quản lí, từ trên lầu đi xuống, còn chưa đi đến lầu một đã nghe thấy mùi thơm của thức ăn, cậu đi theo mùi thơm đến bên cạnh ghế trường kỉ, trên bàn chuẩn bị sẵn bốn món ăn, vậy mà quản lí vẫn còn cầm một nồi nước đi tới.
“Nóng đấy.”
“Oa, quản lí, không ngờ anh lại nấu ăn như thế này, xem ra đồ ăn rất ngon đấy, đây là món ăn của người Khách Gia[1] hả?”
“Đúng vậy a, những món này là món ăn thường ngày của người Khách Gia, tôi là người Khách Gia đó! Một người hay ra bên ngoài ăn ở bên ngoài không hay a, hơn nữa lại không tốt cho sức khỏe, cho nên nếu tôi rảnh sẽ tự nấu ăn, chẳng qua đây là hâm lại đồ ăn ngày hôm qua thôi, đến đây ăn đi.”
Cậu trai trực thang máy và quản lí ngồi xuống xem như ăn bữa tối muộn trong phòng ăn.
“Vẫn thật khó tưởng tượng quản lí lại xuống bếp nấu cơm vậy… Còn nữa còn nữa, quản lí, tôi phát hiện anh với tôi có cùng một thói quen đó” Cậu trai trực thang máy ăn được một nửa đột nhiên nói như vậy.
“Hả? Thói quen gì?” Quản lí lần đầu tiên nhìn thấy cậu trai trực thang máy mặc quần áo cũ bỏ không, cảm thấy cậu thật đáng yêu trẻ trung, làm cho hắn không nhịn được liên tục nhìn cậu, khiến cho cơm trên tay một miếng cũng chưa đụng tới.
“Sữa tắm nhà anh a, ở trên cổ bình bên kia có dây thun, giống với ở nhà tôi đấy!” Cậu trai trực thang máy cười thích thú.
“A–” Quản lí ngược lại cảm thấy thực xấu hổ bởi vì chùm dây thun ở cổ bình là để tiết kiệm lượng dùng mỗi lần, cảm thấy như đó là chuyện người cực kì bủn xỉn mới làm.
“Kì thực tôi a, đôi khi cũng dùng nồi cơm điện tự mình làm đồ ăn, bởi vì chỗ ở của tôi rất nhỏ, không có nhà bếp… Chi phí mỗi tháng đi đến chỗ làm của tôi rất lớn, không thuê nổi nhà có phòng bếp…”
“Cậu mỗi ngày đều ngồi taxi đi đến chỗ làm việc hả?” Quản lí hỏi.
Cậu trai trực thang máy gật đầu, “Chi phí đi lại rất kinh hồn đấy, không chỉ đi làm, buổi tối đi đến quán cơm Âu cũng là đi bằng taxi.”
Nếu có thể tôi muốn làm tài xế độc quyền của cậu a, quản lí chẳng qua ở trong lòng nghĩ vậy, lại không có can đảm và mặt mũi nói thành lời.
“Nếu mà nói đến chi phí mỗi tháng, tôi cũng vậy… Đừng nhìn vào tôi sớm có căn nhà như vậy, mỗi tháng vẫn còn đang nộp tiền vay nợ đó, cho nên tôi chi tiêu ngày thường đều rất tiết kiệm.”
“Phụt ha — ha ha.” Cậu trai trực thang máy nhịn không được cười khúc khích, “Đúng rồi, thực xin lỗi, bởi vì quản lí thực ra khác rất nhiều so với những gì nghe được từ lời các cô đấy, các cô gái trẻ ở quầy chuyên doanh đều nói với tôi rằng anh là một người đàn ông độc thân quí giá, thích vận động, hàng ngày mặc âu phục cao cấp, mỗi lần đi quan hệ hữu nghị đều không đi, còn đoán là anh rốt cuộc đang có bạn gái hay không nữa!”
“Tôi chưa từng có bạn gái, quan hệ hữu nghị không đi là bởi vì bọn họ đều hẹn đi hát karaoke, tôi lại không thể đi tới cái không gian nhỏ hẹp đó, mặc âu phục cao cấp là muốn thể hiện chí ít cũng là đi làm ở công ti bách hóa, cũng không thể không ăn mặc chỉnh trang một chút chứ… Nói đến việc này, thế, cậu có đem chuyện tôi mắc chứng bệnh sợ không gian hẹp nói cho người khác nghe chưa?”
Quản lí là một người cực kì sĩ diện, hắn cảm thấy chứng sợ không gian hẹp là một loại bệnh không tiện nói ra, ngoại trừ người nhà và một số bạn bè đặc biệt thân, không có ai biết hắn mắc loại bệnh này, cũng sợ bị người khác biết.
Cậu trai trực thang máy thấy khó hiểu, “Vì sao kể cho người khác nghe? Quản lí anh có bảo tôi nói cho người khác nghe sao?”
“… Không.” Xem ra cậu không biết đây là nguyên nhân đơn thuần gây ra câu chuyện ngồi lê đôi mách cho nhiều người.
Quản lí nhìn cậu, đột nhiên muốn kể cho cậu nghe một câu chuyện cũ như thế này.
“Tôi năm ấy bảy tuổi, anh chị bà con bọn họ tới nhà của tôi chơi, nhìn thấy cái rương màu đỏ của mẹ tôi, nhất thời hứng khởi nói là muốn trốn vào đó thử xem, mọi người thử đều không được, cuối cùng chỉ có tôi lúc ấy nhỏ nhắn nhất trốn được vào trong, nhưng không ngờ sau khi tôi chui vào, bọn họ lập tức khóa rương da lại, thậm chí còn vì chơi cho vui mà kéo rương da đi tới đi lui ở trong phòng… Vài phút đồng hồ trôi qua mở rương da ra thì thấy tôi đã ngất đi mới giật mình phát giác tình hình không ổn, vội vàng đi gọi người lớn tới, sau lần đó tôi không dám ở nơi không gian quá hẹp…”
Quản lí sau khi nói xong ngẩng đầu, phát hiện cậu trai trực thang máy nhìn hắn, cơ hồ sắp rơi lệ đến nơi.
“Anh nhất định đã rất sợ… Bên trong rương da tối tăm như vậy…” Cậu trai trực thang máy nhờ thế mới biết vì sao quản lí mắc chứng bệnh sợ không gian hẹp nghiêm trọng như vậy.
“Lúc đó tôi thực sự cảm thấy bản thân sẽ chết ở trong đó…” Quản lí cười khổ nói, “Toàn là nói chuyện của tôi, nói qua chuyện của cậu đi.”
“Tôi a… Từ khi sinh ra đã không có cảm giác về phương hướng, mẹ của tôi nói tôi lúc học đi bà bên trái kêu tên tôi, tôi lại nhắm thẳng hướng bên phải mà đi, còn sợ là tôi nghe không được… Bệnh mù phương hướng của tôi thực sự rất nghiêm trọng.”
Hai người vừa ăn vừa nói rất thân thiện, con người chỉ cần chia sẻ bí mật lẫn nhau, sẽ có loại cảm giác kéo gần quan hệ lại.
Sau khi ăn xong hai người hợp sức sắp xếp dọn dẹp, còn cùng nhau đứng trước bồn nước rửa chén, nhìn từ phía sau thật đúng là giống như một gia đình nhỏ ấm áp.
Hai người tiếp theo pha trà, ngồi ở trong phòng khách tiếp tục nói chuyện phiếm, nhưng đề tài nói chuyện của hai người đàn ông này lại chỉ là những phương pháp hay thực đơn nhỏ nhặt để tiết kiệm, bằng không thì là chỗ nào mua nhu yếu phẩm sinh hoạt hàng ngày rẻ hơn.
Trò chuyện một chút, quản lí đột nhiên không suy nghĩ buột miệng thốt lên những lời này.
“Chúng ta đều tiết kiệm như vậy, dứt khoát ở cùng một chỗ cho xong đi, tôi thì đỡ đi một chút tiền thuê nhà, mà cậu thì có thể tiết kiệm được chi phí đi lại!”
“Được.” Cậu trai trực thang máy không nghĩ ngợi đáp ứng.
“A?”
Như là hải quỳ và cá hề, mù phương hướng cùng sợ không gian hẹp, quan hệ cộng sinh kì diệu của hai người bắt đầu như vậy.
“Đồ của cậu ít vậy thôi hả?”
Hành lí cậu trai trực thang máy chỉ có một cái nồi cơm điện, một va li quần áo, một va li đồ linh tinh, một dàn âm thanh loại nhỏ, chỉ mấy thứ đó thôi.
“Đồ dùng lớn trong nhà đều là của chủ nhà a.”
“May mà tôi đi mượn xe tới…”
“Quản lí… Xe hơi không tính không gian kín sao?” Cậu trai trực thang máy nghiêng đầu hỏi.
“Ồ, miễn là mở cửa sổ xe ra là tốt rồi, bất quá tôi vẫn thích cưỡi xe máy hơn.”
Bởi vì hành lí ít, tuy là phòng của cậu trai trực thang máy ở lầu ba, nhưng thoáng cái đã dọn dẹp xong xuôi, đương nhiên, lầu ba cũng giống lầu một, lầu hai, hai mươi mấy khoảng đất trống không gian sơ lược chẳng có gì, chỉ có buồng tắm trong suốt.
“Nếu cậu thích có thể tự mình dùng tủ hay bình phong ngăn phòng ra.” Quản lí đưa ra sáng kiến, hắn biết có nhiều người không thích ở tại nơi khoáng đãng bao la quá, sẽ có cảm giác không an toàn.
“Khỏi cần a, tôi rất thích như thế này, với lại sàn nhà này đều là ván gỗ, còn có thể lăn qua lăn lại trên mặt đất nữa mà!” Cậu trai trực thang máy cười nói.
Quản lí nhìn cậu trai trực thang máy bất giác khóe miệng nâng lên, từ đáy lòng hiện lên tám chữ lớn —
Nhà ở ven hồ hưởng trước ánh trăng.[2]
“Thang máy! Mày chuyển nhà hồi nào vậy hả, tao như thế nào lại không hay biết?” Chàng trai quầy hàng bán nước hoa vừa đi vào trong thang máy liền lớn tiếng nói với cậu trai trực thang máy.
“A? Tôi chưa nói cho anh biết sao?” Cậu trai trực thang máy vẻ mặt vô tội.
“CHƯA, HỀ.” Chàng trai quầy hàng bán nước hoa nhướn mày, giả vờ làm bộ tức giận nói.
“A a, thật có lỗi thật có lỗi.”
“Rút cuộc mày bây giờ dọn đến chỗ nào hả? Hôm nào tới chỗ mới của mày thăm dò thử.” Chàng trai quầy hàng bán nước hoa hai tay khoanh trước ngực tựa vào bên tường thang máy.
“Ô, dọn dẹp đến giữa đường núi ngã tư bên kia… A, địa chỉ cụ thể tôi còn chưa thuộc kĩ…”
“Giữa đường núi ngã tư… Không phải bên kia so với chỗ ở trước của mày xa hơn sao? Vị trí mày không nhớ rõ mày làm sao về nhà hả?”
“Tôi ở nhà quản lí a, hiện giờ đều là anh ấy đưa tôi về!”
“Cái, cái gì? Hai người chung sống rồi?” Chàng trai quầy hàng bán nước hoa nhất thời nghe xong quai hàm đang mở không thể khép, hai người này lúc nào tiến triển thần tốc thế nhỉ?
“Chung sống? Coi như là chung sống đi?”
Quản lí… Tay chân anh thực sự nhanh quá đi, thang máy đáng yêu cứ như vậy đã bị anh…
“Chúng tôi là bạn cùng phòng tốt lắm đấy! Thói quen sinh hoạt của hai người đều không khác nhau, sống chung rất hòa thuận.”
Khi chàng trai quầy hàng bán nước hoa còn đang đau khổ, cậu trai trực thang máy đột ngột nói một câu như vậy.
“Bạn cùng phòng? Hai người không phải đã chung sống rồi sao… Còn dùng “bạn cùng phòng” gọi đối phương xa cách quá vậy?” Chàng trai khoác vai cậu trai trực thang máy nói, “Thay đổi cách gọi thích hợp sẽ tăng thêm một chút ‘tình thú’ đó.”
“Chúng tôi là sống chung a? Sống chung cùng một chỗ không phải gọi bạn cùng phòng sao? A… Cũng có thể gọi chủ nhà và khách trọ?”
“Chủ nhà và khách trọ?” Như thế nào càng nói càng kì quái a? Không hay rồi có thể nào nhận thức của cậu ta đối với hai chữ “bạn cùng phòng” không giống với mình không? Chàng trai quầy hàng bán nước hoa nghĩ thầm.
“Vậy là mày có đưa anh ta tiền thuê nhà?” Chàng trai quầy hàng bán nước hoa tiếp tục hỏi.
“Có a! Làm sao có thể ở nhà người ta không trả tiền chứ.”
“… Ách, vậy quan hệ giữa hai người thực sự chỉ là ‘bạn cùng phòng’?”
“Đúng vậy!” Cậu trai trực thang máy phi thường thành thực nói.
Hóa ra… Hai người họ vẫn là chưa hề tiến triển, vậy… mỗi ngày quản lí ở cùng một chỗ với cậu ta…?
Rõ là vất vả rồi —
Chàng trai quầy hàng bán nước hoa âm thầm tự mình thấy thương cảm thay cho quản lí.
Quản lí đang tươi tỉnh giải quyết công việc, hoàn toàn không biết “Nhà ở ven hồ, hưởng trước ánh trăng” hắn tưởng tượng chẳng qua là ảo vọng mà thôi.
[1]Khách Gia, hay Hakka, còn gọi là người Hẹ, (chữ Hán: 客家; bính âm: kèjiā; nghĩa đen là “các gia đình người khách”) là một tộc người Hán. Hiện nay người Khách Gia tập trung ở các vùng miền Nam Trung Quốc như tỉnh Quảng Đông, tây Phúc Kiến, Giang Tây, nam Hồ Nam, Quảng Tây, nam Quý Châu, đông nam Tứ Xuyên, các đảo Hải Nam và Đài Loan. (theo wikipedia.com)
[2] Tiếng Trung: 近水楼台先得月; Hán-Việt: “Cận thủy lâu thai tiên đắc nguyệt” (thực ra thì chỉ có bảy chữ). Nghĩa đen: Nhà ở ven hồ hưởng trước ánh trăng, nghĩa bóng: ví von người hay sự vật ở gần hơn sẽ giành được thuận lợi, tiện ích trước.