365 Nghề chi Nghiệp Phục Vụ

Chương 23: Bài nhạc nhẹ về dũng sĩ



Trong một trấn nhỏ nào đó của Trung Quốc huyễn tưởng có một gã ngâm thơ rong, tiếng đàn duyên dáng và làn điệu nhẹ nhàng trong nháy mắt đã chiếm được trái tim của tất cả già trẻ trong trấn, ban đêm mọi người tụ hợp ở bên bờ ao của quảng trường trung tâm nghe gã ca hát.

Ở nước Trung Quốc huyễn tưởng, phương pháp tán dương một người chính là biên nó thành một ca khúc, hơn nữa giai điệu phải dễ nhớ, ca từ phải bình dân, thì mới có thể nghìn đời ca tụng mãi, việc này còn có hiệu quả hơn bất cứ văn bia, tài liệu tham khảo nào.

Người ngâm thơ rong dừng tiếng đàn lại, mọi người cũng im lặng, gã lần đầu mở miệng nói, chứ không hát.

“Trước khi hát bài này, tôi muốn kể một câu chuyện xưa về một người dũng sĩ, không phải câu chuyện hắn giết hạ ác long, cũng không phải câu chuyện hắn chiến đấu với ma vương, mà là câu chuyện tình yêu dũng sĩ, tôi sẽ chậm rãi kể cho mọi người…”

Dũng sĩ giống thiên thiên vạn vạn trên đời, hắn rời quê hương đi cuộc hành trình nhàm chán, cũng giống những dũng sĩ khác, hắn không phải tự nguyện một mình đi tới mảnh đất tà ác trong truyền thuyết.

Hắn vốn là một tên làm vườn bình thường trong vương quốc.

Hắn, cũng bởi vì không cẩn thận cắt mất đóa hoa hồng hoàng hậu yêu quý nên bị phái đi gặp bà dì của quốc vương thu nợ, người từ trên xuống dưới của vương quốc đều biết bà dì của quốc vương là một kẻ hẹp hòi rất đáng sợ, câu cửa miệng của bà ta là “Có mượn không trả, ai dám không cho”, hơn nữa sinh sống ở mảnh đất có ác long và ma vương, còn nuôi một con chó địa ngục, cho nên ngày hắn rời đi, mọi người không gọi hắn tên làm vườn nữa, gọi hắn dũng sĩ.

Dũng sĩ rất bất đắc dĩ, hắn đem kéo lớn bán cho tiệm đạo cụ, lấy tiền mua một con dao nhỏ và một quyển 《Chỉ Nam Cấp tốc cho Dũng Sĩ》, chủ tiệm đạo cụ kia rất ân cần, gã nói mọi dũng sĩ đều xem cuốn này mà thành.

Đêm đó hắn ngồi bên cạnh đống lửa giở xem quyển sách kia, dũng sĩ rất không kiên nhẫn, trực tiếp nhảy đến “Chương thứ mười chín, sau khi phá cửa.”

Bên trong viết, “Sau khi dũng sĩ đánh đổ ma vương và ác long về nước có thể nhận được tài phú khổng lồ và lấy được con gái của quốc vương”, dũng sĩ nghiêng đầu nghĩ về diện mạo con gái của quốc vương.

Mỗi lần nàng ta đến hoa viên ngắm hoa đều sẽ tạo nên địa chấn, hơn nữa làm chết không ít cây cối, nữ đầu bếp nói, công chúa mỗi ngày đều ăn mười lăm món ăn chính, hai mươi món điểm tâm, còn thêm năm phần ăn khuya, công chúa sức ăn khổng lồ khiến cho kinh tế quốc gia ngày càng sa sút, cho nên dũng sĩ mới phải đi đòi nợ…

Công chúa như vậy, cho hắn hắn cũng không thèm, huống hồ quốc vương tuyệt đối không thể chi nổi của hồi môn…

Ôi, vậy hắn phá cửa để làm gì? Dũng sĩ khoanh hai tay sau đầu nằm trên mặt đất nhìn bầu trời sao nghĩ.

Gió đêm ranh mãnh vẫn thích đùa giỡn, thổi nhẹ một chút đã lật 《Chỉ Nam Cấp tốc cho Dũng Sĩ》sang một tờ.

“Chương thứ hai mươi, một chương cấm —— kết thúc khác”, dũng sĩ thấy tựa đề lạ, cầm sách lên lại lật xem.

“… Dũng sĩ buộc ma vương đầu hàng sẽ tìm được chân tình, tâm hồn đơn giản của ma vương bị dũng sĩ thu hút, dũng sĩ lại khuất phục trước diện mạo xinh đẹp dưới lớp áo choàng đen kia, vì vậy dũng sĩ và ma vương cứ như vậy trải qua cuộc sống hành phúc, vui vẻ.”

Thứ vừa thoạt xem có chút như là quảng cáo gạt người, nhưng dũng sĩ suy nghĩ một chút, như vậy so với công chúa ăn uống quá độ còn tốt hơn, cách một ngày lại mang theo tâm trạng kỳ diệu bước lên hành trình chinh phục ma vương.

Không biết do chân tay quá khẳng kheo hay nhân duyên không tốt, không có đoàn thể nào bằng lòng nhận thêm hắn, trên hành trình hắn rất cô dơn, nhưng hắn may mắn vẫn là dựa vào uy “nhân vật chính” mà vượt qua một đám cửa ải khó khăn.

Mà trên chặng đường đi của hắn, người duy nhất là đối tượng cho dũng sĩ trò chuyện là ông chủ tiệm đạo cụ, từ khi hắn xuất đạo đã nhiệt tình với hắn, mỗi lần đều mang theo dáng tươi cười tiếp đón hắn, mặc kệ dũng sĩ đến thành phố nào cũng gặp được gã, trong sách nói đó là bởi vì gã ở mỗi thành thị đều có anh ruột, nhưng dũng sĩ thà tin bọn họ là cùng một người còn hơn.

Bởi vậy dũng sĩ thường đến cửa hàng vũ khí mua vũ khí mới, sau đó đến cửa hàng đạo cụ bán đi, cũng thừa dịp nói chuyện phiếm với ông chủ, để cho mình không mắc phải chứng “Dũng sĩ u buồn” chương thứ mười nhắc đến.

Vật đổi sao dời, thời không luân chuyển, dù tất cả những dũng sĩ khác đã cầm gậy dắt cháu ra hoa viên chơi cả, vị dũng sĩ này vẫn tiếp tục cuộc hành trình chậm chạp của hắn, cuối cùng, ngày chính tà giao đấu cũng đến.

Sau khi giao đấu mười tiếng đồng hồ, dũng sĩ cầm bảo kiếm của hắn ra sức phóng về hướng ma vương định bụng đâm nhát cuối thì, ác long mới vừa bị đánh bại nhấc thân thể tàn tạ lên, che giữa dũng sĩ và ma vương.

“Không, không được giết hắn…” Ác long vừa thở hổn hển vừa nói.

“Long, vì sao lại cứu ta…” Ma Vương kinh hãi nói, gã tưởng là sau khi bị gã thu phục, ác long vẫn là không cam tâm tình nguyện làm việc dưới tay gã.

Ác long xoay người, nồng nàn nhìn ma vương, “Bởi vì, ta yêu người…”

“Long!”

“Ma Vương!”

Một ma một rồng cứ như vậy ở trước mặt dũng sĩ trình diễn vở kịch luân lí  tình yêu động lòng người, cũng bỏ qua phân loại Cho mọi người của trò chơi, cứ như vậy cởi áo, tháo dây thắt lưng hôn nồng nhiệt.

Dũng sĩ thật sự nhìn không chịu nổi, ra sức cắm bảo kiếm lên mặt đất, cũng quên đòi nợ bà dì của quốc vương ở phía sau, cứ như vậy bi thương rời đi.

Dũng sĩ vừa đi vừa khóc, vừa đi vừa xé sách, bên trong hoàn toàn không nói tới dũng sĩ sau khi thất nghiệp lại bị phụ tình nên làm cái gì, công việc thì có thể trở lại làm người làm vườn, nhưng hắn sớm đã vượt tuổi kết hôn, nên tìm người yêu như thế nào? Vừa không có bạn gái chờ đợi nhiều năm ở quê nhà… Người quen cũng ít…

Lúc này dũng sĩ đột nhiên nghĩ đến ông chủ tiệm đạo cụ mỗi lần đều mỉm cười nghênh đón hắn kia, tuy đối phương là nam, nhưng mà bọn ma vương một bên là ma vương, một bên là rồng cũng không có vấn đề gì, đàn ông và đàn ông cũng không hiếm mà! Huống hồ ông chủ tiệm đạo cụ bộ dạng cũng xinh đẹp.

Dũng sĩ lập tức quyết định muốn cùng bày tỏ với ông chủ tiệm đạo cụ, hái vài đóa hoa dại ven đường, rửa mặt bằng nước suối một chút, lại vui vẻ đi đến một thị trấn gần đó.

“Ông chủ tiệm đạo cụ! Tôi thích anh!” Không nói nhiều hai lời, dũng sĩ lập tức bày tỏ.

Ông chủ tiệm đạo cụ tướng mạo thanh tú vẫn như trước mỉm cười: “Cảm ơn, tôi cũng thích cậu.”

Dũng sĩ nhận được hưởng ứng bên ngoài nhướn mày, thừa thắng nói tiếp: “Vậy, vậy, hãy kết hôn với tôi!”

“A, việc này tôi không thể đáp ứng cậu được, bởi vì tôi đã kết hôn rồi.” Ông chủ tiệm đạo cụ vẫn cười, nói.

“Đúng vậy, đối tượng là ta!” Từ phía sau ông chủ tiệm đạo cụ xuất hiện một người đàn ông cường tráng thấp giọng nói.

Dũng sĩ nhận ra gã, “Ông, ông là ông chủ tiệm vũ khí?”

“Đúng vậy, cuộc hôn nhân hiện tại của bọn ta rất viên mãn.” Ông chủ tiệm vũ khí nhẹ ôm lấy ông chủ tiệm đạo cụ xinh đẹp, dáng vẻ rất hạnh phúc.

“Không thể! các người không thể gặp nhau, cũng không thể nói chuyện!” Dũng sĩ ôm đầu gào lên, đọc một chương trong 《Chỉ Nam Cấp tốc cho Dũng Sĩ》mà hắn đã học thuộc, “Chương thứ ba, tiệm đạo cụ, tiệm vũ khí và tiệm dược liệu… Ba loại chủ tiệm này ở từng thị trần hầu như đều có, mà chủ tiệm nhất định phải ở vị trí công tác của mình, không có chuyện chậm trễ…”

Dũng sĩ chỉ ngón trỏ vào hai người trước mặt, “Cho nên các người căn bản không có cơ hội quen biết, cũng không có cơ hội yêu đương!”

“Xem ra hắn chẳng biết gì cả.” Chủ tiệm đạo cụ ngẩng đầu nhìn chủ tiệm vũ khí.

“Đúng vậy, muốn nói cho hắn chân tướng không? Cưng?”

“Dù có chút tàn nhẫn nhưng đó cũng là hành trình trưởng thành của dũng sĩ, anh nói đi cưng ơi.”

Chủ tiệm vũ khí sau khi gật đầu bắt đầu rủ rỉ nói, “Dũng sĩ nhà ngươi cấp một mới đầu có phải cầm dao nhỏ không?”

Dũng sĩ không hiểu ra sao chỉ có thể gật đầu.

“Về sau bán lời tiền mua kiếm dài của ta?”

“Đúng vậy, đó thì liên quan gì?”

“Ngươi thật thiếu kiên nhẫn, đợi ta kể xong đã, sau khi không thể dùng kiếm dài, ngươi lại đem bán nó cho chủ tiệm tiệm đạo cụ, sau đó mua rìu kháng ma của ta, rìu quá nặng, người lại bán cho hắn, sau đó đổi song đao có thuộc tính hỏa, lực công kích song đao không cao, ngươi lại bán đi, mua kiếm samurai Nhật Bản Murasame…” Chủ quán tiệm vũ khí cứ như vậy kể lại toàn bộ quá trình đổi vũ khí của dũng sĩ, khoảng hơn mười loại.

Dũng sĩ không kiên nhẫn, vừa nghe vừa gật đầu, cuối cùng nói: “Rồi sao?”

“Điều ta muốn nói là, người mua đồ chỗ ta, sử dụng, sau đó bán cho hắn, biết rồi phải không?”

Dũng sĩ vẫn lắc đầu, hoàn tòan không biết gã đang nói gì.

“Cưng ơi, nghe nói trí lực dũng sĩ không cao, anh nói lại kỹ kỹ một chút đi.” Chủ tiệm đạo cụ nói chen vào.

“Tất cả nghe theo em, cưng ơi. Nếu so sánh với thiên nhiên, ngươi giống như là côn trùng giúp truyền phấn cho hoa, đã hiểu chưa?”

Dùng việc này là ví dụ, dũng sĩ hiểu được, dù sao hắn trước đây cũng là một người làm vườn.

“Cho nên ta là người là mai cho hai người các ngươi?” Dũng sĩ tự mình nói ra kết luận.

Hai người cùng mỉm cười gật đầu, “Đúng vậy.”

“Bé cưng lúc nào cũng khắc lời âu yếm lên trên vũ khí, sau đó qua tay cậu, tiếp nữa đến chỗ tôi, lâu ngày, tôi liền yêu hắn.” Chủ tiệm đạo cụ dịu dàng nhìn chủ tiệm vũ khí.

“Cái… Cái gì? Ta cầm thứ đồ đó đánh quái mà không phát hiện ra?” Như thế nào lại có loại cảm giác buồn nôn kỳ quái… Vừa nghĩ tới trên kiếm của mình có thể viết lời “XXX anh yêu em…” linh tinh các loại.

“Ngươi đương nhiên sẽ không phát hiện, dũng sĩ nổi tiếng không quí đồ, có ai thấy dũng sĩ lau chùi vũ khí bao giờ, dùng xong liền bán là bản tính các ngươi.

“Ta… Việc này…” Dũng sĩ quỳ hai chân xuống đất, dáng vẻ chán chường đến cực điểm.

Người ngâm thơ rong đi ngang qua vừa lúc nhìn thấy cả màn kịch này, bởi vậy biên thành một ca khúc.

Dũng sĩ, dũng sĩ, dũng sĩ ngu ngốc;

Dũng sĩ, dũng sĩ, dũng sĩ thất tình.

Ngươi chắp vá ma vương cùng ác long, làm họ hạnh phúc, tự mình làm người tốt.

Ngươi thành bà mai, khiến bọn hắn hạnh phúc, còn mình thất bại.

Dũng sĩ, dũng sĩ, dũng sĩ ngu ngốc.

Dũng sĩ, dũng sĩ, dũng sĩ sụp đổ.

Ngươi chắp vá chủ tiệm vũ khí cùng chủ tiệm đạo cụ, khiến bọn họ hạnh phúc, tự mình là người tốt.

Ngươi thành bà mai, khiến bọn họ vừa ý, tự mình đau khổ.

Dũng sĩ, dũng sĩ bị ‘phát thiệp’.

Dũng sĩ, dũng sĩ, dũng sĩ GameOver.

Do người ngâm thơ rong dẫn dắt dân trong trấn, mọi người ca bài hát nhạc nhẹ về dũng sĩ này, tuy rằng ca từ có chút bi thảm, nhưng cũng nói ra được chuyện tình yêu của dũng sĩ, mà làn điệu lại đơn giản nhẹ nhàng, người lớn, trẻ nhỏ đều oang oang đọc thuộc, dù là sau khi người ngâm thơ rong rời thị trấn này, bài nhạc vẫn như cũ được vui vẻ xướng lên từ ngõ nhỏ ra phố lớn, giai điệu này quanh quẩn trong đầu mọi người, đuổi thế nào cũng không đi.

Mãi đến khi một khách du hành khác đến thăm. Hắn thoạt nhìn đã hơn ba mươi tuổi, y phục cũ nát, trên lưng còn đeo một cây kéo lớn, thoạt nhìn giống như đang tìm người, khi hắn dừng bước định hỏi cư dân trong thị trấn thì, một đứa bé đúng lúc đó đang ngâm nga bài hát kia đi ngang qua hắn.

“Dũng sĩ, dũng sĩ, dũng sĩ ngu ngốc; dũng sĩ, dũng sĩ, dũng sĩ thất tình…” Đứa trẻ nhỏ khờ khạo hát.

“Mẹ nó, không được mắng ta ngu ngốc! Tên nhà thơ chết tiệt, rõ ràng là ta ‘phát thiệp’ ngươi mà!”

Đó là khởi nguyên bài nhạc nhẹ về dũng sĩ, nghe nói cuộc truy đuổi của người dũng sĩ ngày trước và gã ngâm thơ rong đến bây giờ vẫn tiếp tục.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.