Ông nội tôi vừa qua đời, hưởng thọ tám mươi hai tuổi, tôi còn nhớ mấy hôm trước mình mới nhận tiền lì xì từ tay ông, lúc ấy mọi người đều nói sức khỏe ông nội rất tốt, nhất định sẽ sống hơn trăm tuổi. Vậy mà trước khi chúng tôi bước vào năm học mới liền nhận được điện thoại, họ nói ông nội ở trong phòng khách xem TV, xem một chút liền bị mất đi ý thức, không phải mang bệnh tật mà là vì cơ quan đã không còn hoạt động tốt như trước, nói đơn giản là chết già.
Cha là con của ông nội, cũng là con trai duy nhất, cho nên nhất định phải về quê lo việc mai táng cho ông. Ông, tôi và em gái cũng xin phép nghỉ học về nhà giúp đỡ, chúng tôi đều tự nguyện, bởi vì khi ông còn sống rất yêu thương chúng tôi.
Sau khi về nhà, ngoài cửa nhà treo một mảnh vải đỏ, cha nói đó là phong tục ở đây, người chết hơn bảy mươi tuổi đều xem như hưởng thọ, đáng để chúc mừng.
Tôi không hiểu đạo lý này, tôi chỉ biết khi ông nội qua đời, tôi rất đau lòng.
Quan tài ông nội được đặt tạm thời ở nhà, rất nhiều hàng xóm đến túc trực bên linh cữu ông, cùng nhau trò chuyện những việc trước khi ông mất.
Tôi cũng lấy ghế yên lặng ngồi bên cạnh, bọn họ đang nói gì tôi cũng không nghe, chỉ tự mình nhớ lại những ký ức giữa mình và ông.
Ông nội và bà nội chỉ có một người con là cha tôi, sau khi bà nội sinh cha ra không được bao lâu thì qua đời, tôi chỉ nhìn thấy ảnh chụp khi bà còn trẻ, là một cô gái xinh đẹp.
Mà ông nội là một người yên lặng ít nói, nghe cha nói, có khi cả ngày không nghe ông nói câu nào, trên mặt thường không có biểu tình gì, rất nhiều người cho rằng ông cực kỳ nghiêm túc, nhưng thật ra ông rất dịu dàng.
Trước kia, ông nội là chủ vùng đất này, tất cả mọi người đều thuê đất của ông để trồng trọt, lúc trước, nông dân rất nghèo, lại thường sinh nhiều con cái, bình thường đều không thể nộp thuế đúng hạn, chính là lúc những người nông nhân đó kiên trì nói với ông, chỉ thấy ông cúi đầu đi vào nhà, mọi người còn tưởng ông có ý “không cho phép”, nhưng ông lại vào nhà lấy bao gạo ra ngoài, chẳng những miễn tiền thuế cho mọi người mà còn cho họ gạo để ăn.
Những chuyện này đều nghe bà con hàng xóm nói lại, nhà bọn họ đều được ông nội cho mượn đất trồng trọt, sau đó đất đai cằn cõi biến thành ruộng hoa, bây giờ ở đây chuyên trồng hoa cúc.
Ông nội đối xử với mọi người rất tốt, đối xử với người trong nhà còn tốt hơn, nhà xưởng bây giờ của cha có hơn một nửa tài sản là do ông nội giúp đỡ, nghe nói bởi vì nó mà ông bán đi vài mảnh ruộng.
Đối với đời con cháu như chúng tôi còn cưng chiều hơn, tôi còn nhớ rõ, đồ chơi trước kia của tôi không chỉ có một hai thứ, mà là cả một rương. Ông thường mua đồ chơi cho tôi, chỉ cần ánh mắt tôi dừng lại ở một món đồ chơi năm giây thì ông đều không nói hai lời mà mua lấy nó; mẹ thường nói ông đừng mua nữa, cũng nói tôi không được ầm ĩ đòi hỏi ông nội mua cho, nhưng thực sự là ông nội thường ôm lấy tôi lên xe đạp, lúc tôi còn nhỏ không phân biệt được Đông Tây Nam Bắc thì đã đến cửa hàng đồ chơi mất rồi.
Nếu chủ nhật trở lại nhà ông nội, ông sẽ dẫn tôi đến công viên gần nhà, bởi vì là ngày nghỉ nên nơi đó có rất nhiều người bán hàng rong, lúc về nhà thì hai tay tôi đã đầy đồ ăn vặt.
Tôi nhớ có một lần ông dắt tôi đến quầy cho thuê ngựa nhỏ, bọn chúng có thể chở tôi vòng quanh, tôi chưa bao giờ nhìn thấy ngựa, mắt liền sáng rực lên, sững sờ khi nhìn thấy đuôi ngựa lắc qua lắc lại, đương nhiên là ông nội lập tức trả tiền mang nó tới cho tôi.
Lúc đó, tôi rất vui vẻ, ở trên lưng ngựa kêu to: “Ông nội – ông nội – con đang cưỡi ngựa nè -”
Ông nội ở bên cạnh mỉm cười nhìn tôi, gương mặt từ ái làm cả đời tôi không thể nào quên được.
Vừa mới chớp mắt nhớ lại chuyện cũ, tôi đột nhiên tỉnh dậy, mơ màng nhìn vào bên cạnh, hình như cha và các trưởng bối đang tranh cãi gì đó.
“Tiểu Tĩnh, nếu muốn ngủ thì vào phòng đi.” Mẹ kêu lên.
“Không, không sao đâu, con tỉnh rồi, sao cha và họ lại cãi nhau vậy mẹ?”
“Bọn họ không có cãi nhau, có điều dì Thẩm là bà đẻ trong thôn này vừa đến thắp hương, mọi người trong nhà và cha con đều sinh vào ngày lạ, rất khó sinh, dì Thẩm nói bà của con tốn thật nhiều sức lực mới có thể sinh con ra, thiếu chút nữa là mất mạng, dì Thẩm còn nói chuyện này nhất định có quỷ, nhưng mà ngày sinh của cha con là vào tháng mười hai, cho nên bọn họ tranh luận ầm ĩ, dì Thẩm tức giận chạy về nhà lấy cuốn sổ của bà, nói bà có ghi lại, không sai đâu.”
“À – Chỉ sai mấy tháng thôi mà.”
“Đúng vậy, mẹ còn đang nghĩ, thời bấy giờ mọi người đi đăng ký khai sinh rất trễ, cho nên trễ mấy tháng cũng là bình thường.” Mẹ cười trộm.
“Mẹ, vậy sao mẹ không đi khuyên họ, nói với con có được gì đâu?”
“Tuy ông nội con ít nói, nhưng ông rất thích náo nhiệt,” mẹ ngẩng đầu nhìn khói bay nghi ngút, “Mẹ còn nhớ ngày ba con cưới mẹ vô cùng náo nhiệt, chỉ có ông nội con vẫn ngồi ở đó, lẳng lặng nhìn mọi người ăn cơm, tuy ông không nói gì, nhưng biểu tình của ông giúp mẹ chắc chắn một điều, ông rất vui vẻ.”
“Mẹ, ông nội để lại cho chúng ta những ký ức thật đẹp… Con nhớ ông.”
“Đúng vậy, ông là người hiểu con nhất, à, đúng rồi, bà cô nói nếu con rảnh thì có thể giúp đỡ quét dọn phòng ông được không? Nếu như là con tới dọn dẹp di vật của ông, có lẽ ông sẽ đồng ý.”
“Dạ, được, con đi nhìn xem một lát.”
Phòng ngủ của ông nội nằm phía bên trái phòng khách, trong phòng có chiếc giường cỡ lớn, nghe nói đó là do khi ông nội cưới bà nội đã mời sư phó đến làm riêng cho bà, cho nên được điêu khắc tỉ mỉ, hình vẽ trông rất sống động, lại cực kỳ chắc chắn, lúc nhỏ tôi thường ngủ trưa trên cái giường này.
Có thể gọi đó là giường tân hôn, giường đôi, lúc ông bốn mươi tuổi thì bà nội qua đời, nhưng ông không lấy vợ khác mà một mình ngủ trên chiếc giường này hơn bốn mươi năm.
Tôi ngồi trên giường, nhìn gối đầu và chăn bông, ngửi mùi hương của ông nội.
Đột nhiên, tôi nhớ đến chuyện gì đó liền cúi người nhìn xuống gầm giường, chiếc hộp kia vẫn nằm ở đó.
Tôi lôi nó ra, ngoài ý muốn phát hiện phía trên chiếc hộp không có bụi bẩn, có thể thấy, ông nội thường xuyên lấy nó ra xem.
Tôi mở khóa, đẩy nắp hộp lên, tôi còn nhớ lần trước khi tôi nhìn thấy nó là năm tôi học tiểu học, khi đó tôi rất ham chơi, thường chui xuống gầm giường, cho đến khi đụng phải chiếc hộp này liền oa oa khóc lớn.
“Hu hu, ông nội -”
“Ngoan ngoan ngoan, không có đau.” Ông nội ôm lấy tôi, dỗ dành cho đến khi tôi ngừng khóc mới dừng lại.
“Ông nội, trong này có gì?”
Ông nội nhìn tôi, dừng một chút mới nói: “Đó là bảo vật của ông.”
“Là cái gì? Con muốn xem!” Tôi tò mò ầm ĩ muốn xem, ông nội không có biện pháp can ngăn, đành mở chiếc hộp trước mặt tôi, khi nhìn thấy từng trang giấy ố vàng thì cực kỳ thất vọng.
“Thì ra chỉ là giấy…”
Trải qua nhiều năm như vậy, ông nội qua đời, tôi mở chiếc hộp lần thứ hai, bên trong vẫn là những mảnh giấy ố vàng như cũ, tôi tùy ý lật xem mới phát hiện những thứ này đều là một người đàn ông tên Lục Thương gửi cho một cô gái tên Hoàng Tinh, thời gian là chiến tranh thế giới lần thứ II, giấy viết thư trải qua từng đợt chiến mà loang lổ vết ố vàng.
Khi đó, mọi người còn theo phe Nhật Bản, rất nhiều người đàn ông bị bọn người đó lấy danh nghĩa “Hoàng quân” mang đi Nam Dương đánh giặc, cái người đàn ông tên Lục Thương này cũng bị bắt ra đảo nhỏ, thứ duy nhất giúp hắn giải tỏa nỗi nhớ nhà chỉ có những lá thư này.
Xem nội dung những thứ này thì là người đàn ông gửi cho vị hôn thê của hắn là Hoàng Tinh, hắn thường dùng từ ngữ chân thành tha thiết nói cho Hoàng Tinh biết hắn nhớ cô như thế nào, làm cho tôi không khỏi đau khổ và tiếc hận khi họ rời xa nhau.
Tôi nhanh chóng lật xem, tình hình chiến đấu ngày càng căng thẳng, nội dung thư cũng ngày càng thảm thiết, hắn viết: “… Bọn anh đã đói bụng hơn nửa tháng, không có gì ăn, anh em không phải đói chết thì là bệnh chết, âm thanh lửa đạn bên ngoài vẫn không dừng lại, nhưng mà, em yên tâm đi, mặc kệ người có kêu vạn tuế như thế nào, đều không ngăn được việc bọn họ sẽ bại trận ở nơi đây, chỉ cần bọn họ đầu hàng là anh có thể về nhà, chờ anh, chờ anh…”
Tin tức đầu hàng xảy ra ba tháng sau đó, hình như tình huống đã đến mức tệ hại nhất, nhưng mà Lục Thương vẫn cố gắng chống chọi, chỉ là không biết hắnó sống sót trở về hay không…
Lúc này tôi mới nghĩ đến một chuyện quan trọng.
Lục Thương không phải ông nội, vậy Hoàng Tinh là ai? Còn có, tại sao ông nội lại nói những thứ này là bảo vật của ông?!
Tôi vội vàng chạy ra phòng khách, khi nhìn thấy bà cô liền vội vàng hỏi.
“Bà cô, bà có biết một người đàn ông tên Lục Thương không?”
Bà cô là chị của ông nội, năm nay tám mươi bốn tuổi, thân thể vẫn rất khỏe mạnh, nhưng mà có chút lãng tai không nghe rõ người khác nói gì: “Hả -!? Thương gì?”
“Lục – Thương – không biết họ gì, chỉ biết gọi là Lục Thương.”
“Lục Thương – Hả?”
“Đúng vậy, trong những người ông nội quen biết có ai tên Lục Thương không bà?”
Bà cô nghĩ nghĩ, suy nghĩ cực kỳ nghiêm túc, “Lục Thương… A, chẳng lẽ là A Thương -”
“A Thương? Là ai vậy?”
“Hắn là bạn tốt của ông nội con, khi đó bọn họ cùng tham gia quân ngũ, nhưng mà… Hình như không còn sống trở về.”
Tham gia quân ngũ với ông nội? Có lẽ vì vậy mà thư của hắn đều ở chỗ ông nội… A, chắc là lúc bọn họ bị bao vây ở đảo Nam Dương, không thể gửi thư được, cho nên ông nội mang thư của hắn về.
Nhưng… Sao lại không đưa cho Hoàng Tinh?
“Bà cô, vậy bà có biết ai tên Hoàng Tinh không -”
“Ai, Tiểu Tĩnh, cái đầu của con còn không dùng được so với bà, Hoàng Tinh là bà nội con, vợ của ông nội.”
Lần thứ hai tôi trở lại phòng ông nội, lại ngồi trên giường ngủ lần nữa, nhìn những lá thư trong hộp da, nghĩ như thế nào cũng không thông.
Vì sao vị hôn thê của bạn tốt Lục Thương lại chính là bà nội, mà ông nội lại đem những lá thư này về bảo vệ như là bảo vật?
Đột nhiên tôi nhớ đến đoạn kịch đã xem cách đây không lâu, bên trong có đoạn hai người bạn tốt cùng đi quân ngũ, nhưng mà một người trong đó chết đi, trước khi chết nhờ bạn mình chăm sóc vị hôn thê của hắn thật tốt, về sau người đó liền cưới vị hôn thê của bạn mình.
Có khi nào tình huống của ông nội cũng như vậy? Nhưng mà…
Lần thứ hai tôi lật xem những lá thư, có một đoạn bên trong viết rằng: “… Tinh, nếu anh bất hạnh chết đi, em không cần nhớ đến anh, thừa dịp tuổi còn trẻ thì cưới người khác đi…”. Cách mấy tuần sau nhà gái trả lời, cho nên hắn trả lời lại: “… Tinh, không ngờ… Lòng em đã kiên định như vậy, quyết không lấy người khác, anh sẽ cố gắng sống sót ở nơi này, chân thành chờ mong có thể gặp em một ngày không xa.”
Từ trong thư có thể thấy đây là tâm ý kiên định đối với người mình yêu, không phải hắn là chồng thì không cưới, cho nên có khả năng trước khi chết nhờ ông nội chăm sóc vị hôn thê của mình sao? Mà ông nội thật sự có thể vì lời nhờ cậy mà cưới bà nội sao?
Càng nghĩ càng khó hiểu, tôi nằm trên giường, càng cảm thấy mơ hồ, muốn tìm hiểu ra chân tướng sự thật, tôi không thể nằm yên được nữa đi đến kéo bàn học của ông nội, khi kéo đến ngăn giữa liền bắt gặp một quyển nhật ký, tôi biết ông nội vẫn luôn có thói quen viết nhật ký.
Sau khi mở nó ra, tôi phát hiện quyển nhật ký này được ghi chép từ năm năm trở lại đây, tôi bắt đầu tìm kiếm những ngăn kéo khác, quả nhiên tìm được một quyển nhật ký cực kỳ cũ kỹ, tờ đầu tiên là khi Nhật Bản thua trận nửa năm.
Lời lẽ trong nhật ký ông nội rất ngắn gọn, có thể chỉ làm bản ghi nhớ, ghi lại đã thu tiền ruộng nhà nào, nhà nào chưa thu, còn có khi ông bị hai chậu cây rơi xuống trúng mình.
Tôi cẩn thận lật xem từ tờ đầu tiên, xem có thể nhìn thấy sự việc liên quan hay không, khi lật được một nửa liền nhìn thấy mấy chữ.
“Hai mươi lăm tháng bảy, Tinh khó sinh, con trai ra đời, mẹ con bình an.”
Ngày hai mươi lăm tháng bảy?
Mẹ nói có khi sẽ khai báo trễ một chút, nhưng mà… Ba tháng sau đó bọn họ kết hôn, mặc dù không ai rõ ràng chuyện trong nhật ký có đúng hay không, nhưng mà bắt đầu từ năm đó mới xuất hiện tên bà nội.
Tôi đi ra phòng khác, mọi người đã về nhà, chỉ còn cha vẫn ở đó đốt chân nhang, tôi kéo ghế ngồi cạnh cha, không biết nên mở miệng như thế nào, hình như cha nhìn ra việc tôi có tâm sự, liền bắt đầu trước.
“Ông nội con, trước đây ông vẫn như thế, không nói chuyện tình yêu, nhưng mà sự chăm sóc của ông dành cho cha không thể ít hơn con, những người như vậy đều có tâm sự trong lòng, cha thừa dịp buổi tối uống rượu với ông, ông nội con uống nhiều nên nói cũng nhiều một chút, cha hỏi ông đã giấu bao nhiêu tâm sự, nhưng mà mặc kệ hỏi như thế nào, ông chỉ nắm tay cha nhìn thật lâu, thật lâu, trong miệng lẩm bẩm, ’Tìm người con yêu, cho cô ấy hạnh phúc, cho cô ấy hạnh phúc…’, đừng tưởng rằng ông áy náy bởi vì không cho bà nội con hạnh phúc, ông cực kỳ yêu thương bà nội, thậm chí không cho bà làm bất cứ việc gì, lúc bà ngã bệnh thì ông luôn ở bên cạnh chăm sóc bà… Cho nên cha nghĩ, trước kia ông yêu một người con gái khác, nhưng không có biện pháp cho người đó hạnh phúc… À, đương nhiên không phải nói ông không yêu bà nội, mà là, một loại tiếc nuối… Tiểu Tĩnh, khi lớn con sẽ hiểu.”
“Cha, mỗi lần cha đều nói đến đây, con đã hai mươi mốt tuổi rồi, đã sớm trưởng thành.”
“Vậy sao? Con cũng tiếc nuối khi mất đi mối tình đầu sao? Ảnh chụp với bạn gái đầu tiên cha vẫn còn giữ đó!” Cha cười nói: “A, cấm nói cho mẹ con biết!”
“Con biết rồi -” Người cha bình thường luôn tốt của tôi mới phạm lỗi một lần, tôi đương nhiên phải giữ bí mật, “Đúng rồi, cha, hình như chúng ta không thân với bên mẹ bà nội?”
“Bà con bên đó của bà nội rất ít, cũng ít liên lạc, nhưng mà cha nhớ bà nội con có một người em gái, lúc cha và mẹ con kết hôn bà còn đến uống rượu mừng… Hình như đang ở quê của bà nội…”
“Quê bà nội ở đâu?”
Tôi giống như mê muội, buổi sáng hôm nay chạy như bay đến nhà ga, lấy một địa chỉ cũ lên chuyến xe đi đến quê nhà bà nội.
Ngồi gần bốn giờ mới đến trạm cần đến, may mắn nhà bà nội cũng gần nhà ga, tôi đi về phía trước, rẽ vào ngõ nhỏ bên cạnh, đứng trước tiệm tạp hóa cũ.
“Xin hỏi, có ông chủ ở đây không?”
“Ông chủ -”
Tôi kêu 5 6 lần, bên trong phòng mới xuất hiện một người, tôi sợ không mua đồ sẽ không hỏi được gì cho nên tiện tay cầm lấy đồ uống.
“Cháu mua cái này.”
“Hai mươi đồng.”
“À, cháu có thể hỏi bà địa chỉ này ở đâu không?” Tôi chỉ dòng chữ trên tờ giấy.
“Sao?”
“Cháu muốn hỏi đến đường 27 phải đi như thế nào?”
“Đường 27? Không còn nữa, bên kia đã xây dựng lại, bây giờ chỉ có nhà mới.”
Tôi chưa từ bỏ ý định tiếp tục hỏi: “Vậy bà có biết một người tên là Hoàng Tinh không? Bà ấy ở đó.”
“Hoàng Tinh? Cậu tìm bà ấy làm gì?” Bà lão liếc mắt nhìn tôi, biểu tình ngày càng khủng bố.
“Cháu là cháu trai của bà nội Hoàng Tinh, có chuyện muốn tìm bà.”
“À, cháu trai đã lớn như vậy, nhưng mà, bà ấy và chị của mình đã qua đời lâu rồi.”
“Bà nội Hoàng Tinh đã qua đời…”
“Đúng vậy, con tìm bà ấy có chuyện gì không? Nhà họ đã không còn ở đây nữa.”
“Con muốn hỏi chuyện liên quan đến bà nội…”
Bà lão vỗ ngực nói: “Chuyện của Hoàng Tinh sao? Hỏi bà đi, bà nhìn nó lớn lên từ nhỏ mà.”
Nhìn bà nội lớn lên!? Trong lòng tôi nghi ngờ nhìn bà lão, nhưng vẫn phải đem ngựa chết chữa thành ngựa sống hỏi han, “Vậy bà có biết vị hôn thê của bà nội tên là Lục Thương không?”
“Lục Thương? Đương nhiên là biết, nhà họ Hoàng và họ Hà trước kia có quen biết nhau, từ nhỏ bọn họ liền được định ước, nhưng mà sau khi nhà họ Hoàng dời đến đây thì vợ chồng son không thường gặp mặt, nhưng vẫn qua lại bằng thư từ… Nhưng mà, ai, sau đó Hoàng Tinh bị ép gả cho Đổng Khang.”
Nghe được một nửa, tôi liền nghẹn họng nhìn bà trân trối, tại, tại sao lại xuất hiện người thứ ba?
“Chờ, chờ một lát, bị ép gả cho Đổng Khang?! Bà nội gả cho Bành Doãn Niên, cũng chính là ông nội của con!”
“Đó là việc sau này, nhà họ Hoàng theo Nhật nên gia cảnh liền xuống dốc thảm hại, họ mượn không ít tiền bạc của nhà họ Đổng, bên đó liền ép buộc họ phải đem con gái Hoàng Tinh gả cho đứa con ngu dốt nhà đó, nhưng mà Hoàng Tinh đã có vị hôn phu, chính là người tên Lục Thương mà tôi chưa từng nhìn thấy, lúc đó người đứng đầu nhà họ Hoàng nói hắn cảm thấy được Lục Thương đã chết, nhưng mà Hoàng Tinh vẫn không tin điều ấy, hai người họ ước hẹn với nhau, nếu trong vòng một năm mà không có tin tức của Lục Thương thì Hoàng Tinh sẽ gả cho Đổng Khang, một năm qua đi, không có tin tức của Lục Thương, sau này tôi nghe người làm nhà họ Đổng nói, họ nói cha Hoàng gửi thư cho Lục Thương nói con gái ông bệnh nặng chết, khó trách Lục Thương không trả lời…
Bà gả cho Đổng Khang không được bao lâu, không biết lời nói dối thành sự thật hay nhận báo ứng mà đột nhiên Đổng Khang bệnh chết, nhưng mà bà sống một mình không tới một năm thì có một người đàn ông yêu bà rất nhiều, người đó là người có địa vị, đương nhiên là cha Hoàng rất vui mừng, nhưng không thể rêu rao về đám cưới này, sau đó hai người họ kết hôn, người đó mới là ông nội con.”
Nghe được chuyện bà lão tiệm tạp hóa kể, tôi rất xúc động, cũng hỏi bà kỹ lưỡng về thời gian, thật tốt là họ đều có thói quen viết nhật ký, nhìn những dòng chữ sẽ nhớ về ký ức khi xưa, cho nên tôi tìm được thời gian chính xác.
Lại trải qua bốn giờ xe lửa về nhà ông nội, dọc đường đi, tâm trạng tôi vô cùng nặng nề.
Đầu tiên là bà nội và Lục Thương qua lại bằng thư từ, theo như bà lão nói, lúc đó bà không thể gửi thư cho Lục Thương, nhưng mà trong tay ông nội lại có rất nhiều thư đã được trả lời, không phải một người tự viết, cho nên nhất định có người thay bà nội trả lời, mà người kia rất có thể là… Ông nội.
Còn có một sự thật khiến người ta sợ hãi.
Cha, có phải con trai của ông nội hay không?
Tôi, có phải cháu trai thực sự của ông hay không?
Khi tôi trở lại căn phòng của ông nội, ngoài trời đã tối đen, không biết tại sao mà cha mẹ không có hỏi tôi hôm nay đã đi đâu, có lẽ nhìn thấy gương mặt tôi đau buồn, nghĩ là tôi đang nhớ tới ông nội.
Tôi ngồi trước bàn học của ông lật từng tờ nhật ký, trong nhật ký, ông nội vẫn ít nói như trước, cái gì cũng không nói, cho đến khi tôi cảm thấy có một trang cực kỳ đặc biệt, cầm lấy dao rọc giấy nhẹ nhàng cắt ra, là hai trang giấy dính lại với nhau, từ bên trong rơi ra một bức ảnh trắng đen được bảo vệ rất tốt, người trong ảnh không phải bà nội, mà là người đàn ông trẻ tuổi tôi chưa từng thấy bao giờ, mặt mày sáng sủa.
Đó chính là Lục Thương – người ông nội yêu sâu đậm.
Tôi đã từng nghĩ chuyện xưa của họ có thể giống trong phim hay không, nhưng mà sự thật lại giống bộ phim – Cyrano de Bergerac.
Dựa theo những lá thư này, chắc là ông nội đã sớm nhận được tin bà chết, nhưng sợ Lục Thương đau lòng mất đi trụ cột tinh thần, dù sao khi đó hắn đang đánh giặc ngoài đảo Nam Dương, nước uống và lương thực đều không đủ, những người bị cưỡng bức đi đánh giặc như bọn họ, muốn sóng sót chỉ có thể dựa vào tinh thần kiên cường bất khuất.
Ông nội sợ hắn không chịu nổi, không hi vọng hắn chết đi, cho nên giả danh viết thư cho hắn.
Giống như bộ phim Cyrano de Bergerac vậy, thế thân viết thư cho người mình yêu, nhưng hắn lại không biết ông không phải là bà.
Tôi đem ảnh chụp bỏ lại trong trang giấy, nhìn ngày tháng ghi lại, là ngày bắt đầu cuộc sống của tôi.
‘Ngày năm tháng tư, cháu trai, bình an ra đời, tên là Bành Tĩnh.’
Đột nhiên tôi cảm thấy muốn khóc, vì sao lại tò mò? Vì sao muốn phát hiện ra chân tướng? Ông nội ít nói, cả đời không thổ lộ với ai, sao lại bị tôi tìm ra?
Như vậy, tôi cũng hiểu, khi ông nội nhìn thấy cha, hình ảnh trong đầu hiện lên không phải là Lục Thương…
Là bà nội, tình địch mà vĩnh viễn ông không thể chiến thắng –
Là Đổng Khang – hại ông thiếu chút nữa biến thành nhân vật trong bộ phim Cyrano de Bergerac, không thể thoát ra.
Như vậy, tôi cũng hiểu, sau đó ông nội phát hiện bà nội không chết và cưới bà, có khả năng nào chỉ muốn được bồi thường…
Ông nội nói chiếc hộp này là bảo vật của ông, tôi nghĩ, đó là thứ duy nhất ông có thể dựa vào.
Tôi hy vọng Lục Thương đã từng yêu ông nội, bởi vì ông thương người đó như vậy.
Lúc ông nội thấy tôi được sinh ra, trong lòng nghĩ gì, tôi không muốn đoán nữa.
Tôi chỉ biết là, năm ấy, khi tôi ở trên lưng ngựa kêu tiếng ông nội, gương mặt ông vẫniền lành vô cùng.
Nếu có người hỏi – tôi vẫn sẽ nói tôi là cháu trai của ông.
Sau đó, tôi đem nhật ký và những bức thư khóa vào hộp, sau đó đặt dưới giường, chờ lúc ông nội hỏa táng sẽ thiêu hủy chúng theo ông.
Trước khi rời phòng, tôi nhìn về chiếc giường truyền thống kia, nó càng thêm cô đơn.