[365 Nghề Hệ Liệt] Bộ 2 - Xã Hội Hình Chữ M

Chương 5: Lớp bồi dưỡng chính trị gia



CHƯƠNG 5: LỚP BỒI DƯỠNG CHÍNH TRỊ GIA

Edit: Moon Canmilia

Beta: Hanayuki

‘…Theo thống kê của bộ phận quản lí giao thông đường bộ trong năm ngoái, tổng cộng có bốn mươi bảy vụ, trong đó nhà nước chỉ bồi thường bảy vụ! Hơn nữa khoản tiền bồi thường cũng không cao! Thân là thủ đô của quốc gia phát triển, thế nhưng đường lại gồ ghề, không những ảnh hưởng đến bộ mặt của thành phố mà còn gây nguy hại đến sự an toàn của người dân…’

Nghị sĩ Từ trong bản tin trên TV mặc comple cao cấp màu xanh dương phối cùng cà vạt màu rượu đỏ với các họa tiết màu tím, tóc được chải đâu vào đấy, âm điệu trầm bổng du dương, quốc ngữ tiêu chuẩn, nói chuyện vô cùng có thứ tự, khiến người ta có cảm giác vừa chuyên nghiệp vừa chính thức, xem ra bề ngoài của anh sẽ lấy được không ít phiếu bầu từ các dì các mẹ.

“Tiểu Ngạn Ngạn, có muốn ăn táo không? Bên này chú còn có dâu tây nữa!”

Người từ phòng bếp bưng hoa quả ra và người trên TV là cùng một người, nhưng anh đang mặc một bộ T – shirt ở nhà, bên ngoài còn mặc tạp dề có hình gấu con, tóc cũng không chải, trên sóng mũi còn đeo gọng kính cực kỳ to mà chỉ thấy ở thập niên 80, cái gọng kính này xem ra muốn to bao nhiêu là có thể to bấy nhiêu.

Tiểu Hổ ngồi ở phòng khách nhìn anh, lại nhìn nghị sĩ Từ trên TV, không khỏi lắc đầu.

“Tôi nói… nghị sĩ Từ, bộ dáng ở nhà này của anh nếu bị người khác nhìn thấy, tôi không biết sẽ mất bao nhiêu phiếu bầu đâu…”

Nghị sĩ Từ đặt hoa quả lên bàn, dùng dĩa xiên quả dâu đưa cho Châm Ngạn đang ngồi trên đùi Denny.

“Ai, ở nhà chính là để thả lỏng thật thoải mái, dù sao cậu cũng đâu phải người ngoài!” Khi nói nghị sĩ Từ nhìn lướt qua Denny một cái, sau đó lập tức nói: “Nào nào nào, ăn trái cây ăn trái cây.” Anh cũng ngồi xuống xiên trái cây ăn một miếng to.

“Chú Tiểu Hổ…” Châm Ngạn được dạy dỗ rất tốt, cho dù đồ người khác đưa vẫn sẽ hỏi trước rồi mới cầm lấy.

“Ăn đi” Tiểu Hổ mỉm cười nói.

“Đúng rồi, trước giờ tôi đã thấy kỳ lạ, nếu như Châm Ngạn là con của chị cậu, không phải nên gọi cậu là cậu sao?” nghị sĩ Từ hỏi.

Nhìn cái miệng nhét đầy táo của Tiểu Hổ, Denny thay mặt anh đáp: “Đó là chị Tiểu Hổ bảo Châm Ngạn gọi anh ấy như vậy, hình như là vì không muốn để cho người khác biết cô ấy sớm như vậy đã có con, phải không?”

“Đúng vậy, trước đây khi chị tôi dẫn bé ra ngoài chị ấy nói là con người thân, còn ép bé gọi tôi là chú gọi chị ấy là dì! Về sau cũng quen gọi như vậy.”

“Ha ha, đúng là người chị thú vị mà!”

“Chẳng thú vị chút nào… chị ấy từ nhỏ đã chèn ép tôi! Dáng vẻ này của hai người, anh trai còn gọt táo cho em trai ăn, chuyện như vậy cho đến bây giờ tôi chưa từng được thấy.”

Denny nghe vậy lè lưỡi, “Khi còn bé em cực kỳ nghịch ngợm, đều là anh hai giúp em chùi mông*! Anh ấy á, là đứa trẻ ngoan trong mắt cha mẹ, là học sinh giỏi trong mắt thầy cô.”

*: Ý nói làm những việc người khác làm không xong còn bỏ lại đó.

“Cũng không hẳn, tôi chỉ có một người em trai là Nghệ Tiều, dĩ nhiên sẽ đối với em ấy tốt hơn một chút chứ, hơn nữa em ấy ngày nào cũng thức đêm, tôi thật sự rất lo cho sức khỏe của em ấy.” Nghị sĩ Từ lộ ra ánh mắt quan tâm.

“Hô, anh hai, đã nói với anh em không còn yếu ớt như vậy nữa, anh mới phải bồi bổ tốt một chút đấy, mỗi ngày đều phải chạy nhanh như vậy, không cẩn thận nói sai còn bị luật sư Đoạn mắng…”

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến, tiếng bước chân theo quy luật của luật sư Đoạn từ trên tầng vọng xuống, Denny làm mặt quỷ với mấy người còn lại.

“Nghệ Hàng, tôi muốn bàn với anh về bài phát biểu vào ngày mai ở buổi lễ.” Giọng nói của luật sư Đoạn không có bất kỳ độ trầm bổng nào, bộ âu phục trên người cùng với bộ trên TV là cùng một bộ.

“A, chúng ta cũng nên đi rồi, Châm Ngạn cũng không thể ngủ quá muộn.” Không biết tại sao Tiểu Hổ cứ thấy luật sư Đoạn là có cảm giác muốn lẩn tránh.

“Hử? Phải đi à, tiểu Ngạn Ngạn, bái bai.” Nghị sĩ Từ vẫy tay với bé trai dễ thương một cái.

“Tiểu Hổ, không phải xe máy anh đem đi sửa nên anh đi tàu điện ngầm đến đây sao? Được rồi, để em đưa hai người về, anh hai cho em mượn xe!” Denny nói xong liền cầm chìa khóa ra khỏi nhà.

“Thằng bé thật là đáng yêu, đúng không?” Nghị sĩ Từ nhìn ba người vừa đi nói.

Người đàn ông phía sau không trả lời, chỉ lẳng lặng đi về phía anh.

“Ô… A…” Một người đàn ông ở trên thân người đàn ông khác không ngừng rên rỉ, phát ra những thanh âm khiến cho người ta nghe cũng đỏ mặt tim đập.

“Đây là ngồi cưỡi… biết không?” Người đàn ông phía dưới thấp giọng nói.

Nghị sĩ Từ gật đầu một cái, nhưng cơ thể cũng không dám lộn xộn, chỉ mới vừa ngồi xuống thì vô cùng đau đớn, bây giờ chỉ có cách ngồi yên ở đó.

“Tự mình di chuyển.” Luật sư Đoạn ngay cả khi ở trên giường cũng vậy, giọng nói giống như lúc bàn công việc.

Nghị sĩ Từ nghe vậy cau mày, nhưng vẫn cắn chặt răng. ở trên thân người đàn ông bắt đầu đung đưa thắt lưng, anh không dám nghĩ tới bộ dáng bây giờ của mình nữa.

“Rất tốt… cho tới bây giờ cậu vẫn là đứa trẻ ngoan… học sinh giỏi…”

Kích tình qua đi, nghị sĩ Từ vô lực nằm trên giường, người bên cạnh ở lại không bao lâu thì đứng dậy rời đi.

Từ khi nào bắt đầu biến thành loại quan hệ này?

Lần đầu gặp hắn là khi anh học lớp sáu tiểu học, bởi vì anh và em trai học không tốt môn số học, mặc dù chỉ mới lớp sáu, mẹ bọn họ vì lo lắng nên mời một gia sư đến giúp họ, khi đó hắn là sinh viên năm nhất khoa y, bởi vì em trai ham chơi, chưa từng tham gia buổi học của hắn, cho nên trong phòng luôn chỉ có hai người bọn họ.

Từ nhỏ hắn đã có gương mặt vô cùng nghiêm túc, khiến cho người ta khó có thể gần gũi, thậm chí làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.

Sau khi hắn đến đây dạy hơn một tháng, anh mới dần phát hiện hắn cũng không quá lạnh lùng, sau khi học xong còn có thể củng hắn nói chuyện phiếm hoặc chơi cờ.

Sau khi tốt nghiệp tiểu học vì vấn đề học ở trường nổi tiếng, bọn họ dọn nhà đến thành phố khác, anh bặt tin hắn.

Lần nữa gặp lại hắn là trong cuộc tranh cử tổng bộ của mình, lần đó không có một ai nghĩ anh sẽ trúng cử, hắn lại đi vào tổng bộ anh tranh cử nói, “Tôi nhất định sẽ làm cho cậu được chọn.”

Cùng năm đó, anh lên làm nghị sĩ trẻ nhất viện lập pháp.

Hắn vốn là sinh viên y khoa, về sau không biết tại sao hắn lại chuyển sang học luật, anh chỉ biết sau đó hắn trở thành cố vấn, cũng là trợ thủ đắc lực của mình, hắn làm cho anh có sức hút đối với quần chúng, hắn dạy anh kỹ xảo nói chuyện, hắn để anh giữ nguyên chức nghị sĩ, cũng sau buổi tối trúng cử đó đã lên giường của anh.

“Chẳng qua chỉ là tiết dục thôi.”

Hắn nói như vậy, đó là lý do của hắn.

Bữa tiệc rượu ngày hôm sau, nghị sĩ Từ tự đi trước, bởi vì luật sư Đoạn bận chuyện khác, anh dựa theo bản thảo hoàn mỹ mà diễn thuyết, đạt được ấn tượng tốt của mọi người ở sảnh, làm theo chỉ thị của hắn cố hết sức kết giao với những doanh nhân và những người được gọi là thượng lưu.

Những người phụ nữ chưa lập gia đình đối với nghị sĩ độc thân đẹp trai này đều vô cùng hiếu kỳ, thường tự động đến lấy lòng, do nghị sĩ Từ là một tay luật sư Đoạn chăm sóc dạy bảo nên cũng đều ứng đối thích hợp.

“Nghị sĩ Từ… người ta có chút chóng mặt, anh giúp em gọi tài xế đến cửa lớn đi.” Một phụ nữ mặc váy dạ hội màu hồng hở ngực dán vào anh nói.

Lúc nghị sĩ Từ còn đang suy nghĩ tên của cô ả, đối phương lại dùng hai đỉnh nhọn trước ngực đẩy dồn anh, khiến anh có chút khó xử vội kéo dài khoảng cách.

“Tôi giúp cô gọi tài xế trước!” Nghị sĩ Từ nghĩ phải nhanh chóng rời đi, chân trước vừa mới bước ra, ngay lập tức lại bị cô ta dính lấy.

“Người ta đi không nổi, anh dìu người ta đến cổng lớn nha…”

Nghị sĩ Từ không còn cách nào, không thể làm gì khác hơn là đỡ vị nữ sĩ này đến cổng lớn chờ xe, sau khi tài xế lái xe đến, vốn tưởng có thể thở phào một cái, đầu thình lình bị vị nữ sĩ “say rượu” này kéo xuống cưỡng hôn một phen.

“Tiểu thư, tiểu thư đừng như vậy!” vẫn không nghĩ ra ả tên gì, nghị sĩ Từ liều mạng giãy giụa.

“Good night, nghị sĩ Từ!” Đạt được mục đích, ả nói chúc ngủ ngon với nghị sĩ Từ sau đó vui vẻ lên xe rời đi.

Lưu lại trên khuôn mặt nghị sĩ Từ đều là dấu son môi.

Được tài xế đưa về nhà riêng, nghị sĩ Từ cảm thấy hơi mệt mỏi, tay trái nới lỏng cà vạt, tay phải tìm chìa khóa để mở cửa.

“Không phải tôi nói phải tránh xa phụ nữ một chút sao?”

Giọng nói lạnh lùng bên cạnh dọa anh sợ đến rơi cả chìa khóa xuống đất, phát hiện đối phương là luật sư Đoạn mới thở phào một cái ngồi xổm xuống nhặt chìa khóa.

“Thật xin lỗi… tôi quên, lần sau tôi sẽ ghi nhớ.” Nghị sĩ Từ giống như đứa trẻ bị thầy giáo chỉ ra lỗi sai nói xin lỗi với đối phương.

Luật sư Đoạn bắt lấy tay anh, làm cho nghị sĩ Từ có chút sợ, “Tôi… tôi mệt…”

Đôi mắt chim ưng kia của hắn vẫn dõi theo anh, sau đó nhanh chóng giống như chim ưng đoạt lấy con mồi, sau khi cướp một nụ hôn trên môi anh thì bỏ đi.

Nghị sĩ Từ nhìn bóng lưng hắn mà sợ hãi, hắn chưa bao giờ làm hành động thân mật này ở bên ngoài, ngay cả khi ở trong phòng dù có quá kích thích cũng phải kéo rèm cửa xuống trước, bây giờ thật kỳ lạ.

***

“Tiểu Hổ, Tiểu Hổ, mau đến xem, tuần san kỳ này là tin độc nhất vô nhị nha!” A Tông cầm hai tờ tuần báo đi về phía Tiểu Hổ đang ăn điểm tâm.

“Độc nhất sao? Còn không phải một doanh nhân cùng với nữ minh tinh ở chung một chỗ sao, lần này là diễn viên nào?” Tiểu Hổ cắn nắm cơm thản nhiên nói.

“Ai, cái tin tức kia đã lỗi thời từ lâu rồi, lần này là tin tức về nghị sĩ Từ đẹp trai kìa!”

“Từ… nghị sĩ Từ?” Nghe được là anh hai của Denny anh liền cầm tuần san xem, sau đó sắc mắt trở nên xanh mét.

“Không ngờ nghị sĩ Từ lại là… Ơ? Tiểu Hổ cậu muốn đi đâu?”

Tiểu Hổ cầm lấy tờ báo có hình bìa là hai người đàn ông hôn nhau chạy nhanh ra cầu thang vội vàng gọi điện thoại cho Denny.

“Alo? Em đã đọc chưa?”

“Đọc rồi… sáng nay khi đến 7-11 mua cà phê…”

“Luật sư Đoạn với anh của em cẩn thận như vậy sao lại bị chụp hình thế kia!?” Tiểu Hổ thật sự rất bội phục đám chó săn đó.

“Em cũng không biết… em đang định chạy qua nhà anh em… Tí nữa hãy nói.”

“Ừ… cẩn thận một chút, nếu không ngay cả em cũng bị phóng viên quấn lấy.” Denny là em trai của nghị sĩ Từ, chuyện này không mấy ai biết được.

“Em sớm đã bị anh quấn lấy không phải sao?”

“Này, còn có tâm tình nói giỡn à?”

Báo nhị tuần san trải đầy trên bàn làm việc, hai người đều không nguyện liếc mắt nhìn thêm nữa, luật sư Đoạn đứng ở cửa sổ nhìn ngựa xe như nước phía dưới, nghị sĩ Từ không kiên nhẫn mà tắt máy điện thoại di động, gác máy điện thoại trong phòng làm việc.

“Tôi!”

Hai người mở miệng cùng lúc, rồi lại cùng lúc im lặng.

Sau đó vẫn là luật sư Đoạn phá vỡ tình thế căng thẳng.

“Tôi đã chuẩn bị xong, ngày mai cậu cứ theo như vậy mà nói ở cuộc họp báo.” Luật sư Đoạn lấy một túi giấy dai đặt ở trước bàn anh rồi mở cửa đi mất, khiến cho nghị sĩ Từ vốn muốn mở miệng nói gì đó, ngay đến một chút cơ hội cũng không có.

Nhưng bất kể là chuyện gì người kia cũng có thể giải quyết dễ dàng, khiến cho nghị sĩ Từ có thể buông lỏng gánh nặng trong lòng.

Anh mở túi giấy dai ra, bắt đầu chuẩn bị cho cuộc họp báo ngày mai.

Các phóng viên đã chen chúc chật kín cả phòng họp báo, có vẻ như mọi người đặc biệt có hứng thú với tin này.

Tiểu Hổ ngồi ở chỗ dành cho phóng viên có chút bất an, hôm qua vẫn không liên lạc được với nghị sĩ Từ và Denny, không biết hôm nay trong buổi họp báo anh ta sẽ giải thích thế nào…

Đợi sau khi nghị sĩ Từ xuất hiện, ánh đèn sân khấu chớp tắt không ngừng, kỳ lạ là luật sư Đoạn không xuất hiện.

Có thể là để tránh nghi ngờ, Tiểu Hổ nghĩ thầm.

Sau khi nghị sĩ Từ ngồi xuống, khoảng ba phút sau mới mở miệng: “Tôi…”

Chỉ nói một chữ rồi lại dừng lại, một bộ dáng muốn nói lại thôi, hoàn toàn không giống với vẻ cứng rắn bình thường khi ở trước mặt giới truyền thông của anh.

Sau đó anh nắm chặt hai tay thành nắm đấm, dường như đã giữ vững lòng tin của mình.

“Tôi là người đồng tính…”

Thật vất vả thoát được đám phóng viên phiền phức, anh lái xe đến nhà luật sư Đoạn, vừa mở cửa lập tức bị mắng.

“Cậu đang làm cái chuyện ngu xuẩn gì vậy? Tại sao không nói theo những gì tôi viết?” Luật sư Đoạn nắm vai anh hét lên, đây là lần đầu tiên hắn nói chuyện lớn tiếng với anh như vậy.

“Tôi… tôi làm sao có thể nói ra miệng…Cái gì là chính anh đến quấn lấy tôi…Còn có bạn gái qua lại nhiều năm từ đâu chui ra?” Nghị sĩ Từ cũng là lần đầu tiên không làm theo lời hắn.

“Hết rồi, cuộc đời chính trị của cậu hết rồi!” Luật sư Đoạn xoay người lạnh lùng nói.

“Hết rồi thì thế nào, cũng không phải là tôi tự nguyện theo chính trị…” Nghị sĩ Từ vô tội nói.

Nghe được câu này luật sư Đoạn kinh ngạc quay đầu lại.

“Cậu không phải muốn làm Tổng Thống sao?” Luật sư Đoạn khíếp sợ hỏi.

“Tôi? Làm Tổng Thống?” Nghị sĩ Từ mờ mịt.

“Từ từ, cậu không tự nguyện làm nghị sĩ sao?”

“Đó là mẹ tôi kêu tôi làm…”

Đều do mẹ! Cứ mạnh miệng nói với A Châu nhà bên cạnh nói cái gì mà con trai lớn của bà nhất định sẽ được làm thượng nghị sĩ, từ nhỏ anh đã không dám làm trái lời mẹ mình, sợ không vâng lời sẽ làm huyết áp bà tăng cao, không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt đi đến cuộc bầu cử.

Luật sư Đoạn nghe xong chán nản ngồi dưới đất, “Tôi đúng là đồ ngốc…”

“Anh nói chuyện làm Tổng Thống là thế nào?” Nghị sĩ Từ cũng ngồi xổm xuống.

Luật sư Đoạn khẽ cười nói: “Cậu còn nhớ rõ bài văn lúc nhỏ cậu làm không? Ước mơ của em.”

“Chuyện này tôi đã sớm quên rồi!”

“Tôi nhớ rất rõ, lớp sáu hai, số ba, Từ Nghệ Hàng, nguyện vọng của em, sau này khi lớn lên em muốn làm Tổng Thống…”

“Chờ… chờ một chút, chẳng lẽ anh muốn nói với tôi… anh vì giúp người bạn nhỏ này làm Tổng Thống, đổi sang học luật…”

“Đúng là như vậy, nếu muốn làm trợ thủ đắc lực của cậu, tôi nghĩ luật sẽ có ích hơn so với y khoa.”

“Ngu ngốc, đại ngu ngốc!” lần đầu tiên nghị sĩ Từ dám mắng hắn, tại sao có người ngốc như vậy… Vì một bài văn của đứa trẻ chết tiệt mà đổi sang học luật…

“Tôi… thật sự rất ngốc, không biết nên làm thế nào để thể hiện tình cảm của mình, chỉ có thể giúp cậu ấy hoàn thành mơ ước, cũng chỉ có thể làm như vậy…”

“Anh… ngu ngốc!” Nghị sĩ Từ nhào tới trước ôm hắn, “Tôi còn tưởng anh thật sự dùng tôi như công cụ tiết dục…”

“… Thật xin lỗi, tôi là tên đàn ông chỉ biết nghĩ mưu kế và có bụng dạ độc ác…”

“… Tôi là người đàn ông chỉ biết nghe lời…”

Hai người vốn tưởng rằng cuộc sống chính trị gia của nghị sĩ Từ sẽ vì vậy mà kết thúc, hết sức phấn khởi chuẩn bị một khoản tiền, tính toán chuẩn bị một máy cà phê, làm buôn bán nhỏ, không ngờ sau đó có các tổ chức lớn lần lượt lên tiếng ủng hộ nghĩ sĩ Từ, bất kể là tổ chức đồng tính hay là các tổ chức nhân quyền, ngược lại khiến cho tinh thần người khác dâng cao, còn có người nói lần sau anh ra tuyển thị trưởng nhất định sẽ trúng cử.

“Làm sao đây… Dường như không có cách nào giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang?” Nghị sĩ Từ nhìn tờ báo nói.

“Cứ như thế này cũng tốt, đầu tiên là thị trưởng, đến thị trưởng thành phố, sau đó theo kế hoạch định ra từ trước mà có thể lên làm Tổng Thống.” Dường như trong đầu luật sư Đoạn hiện lên một kế hoạch tương đối khổng lồ.

Nghị sĩ Từ nhìn người đàn ông bên cạnh đột nhiên có dự cảm xấu, nếu như là hắn, mình thật sự có thể sẽ lên làm Tổng Thống…

“Oa, Châm Ngạn, bài văn ‘ước mơ của em’ này viết rất tốt nhé, viết thực sự tốt.”

Denny ngồi ở phòng khách cầm bài văn học sinh lớp bốn của Châm Ngạn đọc đi đọc lại, giống như đang nhìn tác phẩm của một bậc thầy nổi tiếng.

“Hừm, cũng không xem là ai dạy ở ngoài.” Tiểu Hổ ở một bên ngâm trà Lão Nhân kiêu ngạo nói.

“Tốt nhất anh đừng dạy nữa, hôm qua tin tức của anh đọc sai ba chữ, em cũng đã chọn ra, học sinh đông đúc chữ ‘đông’ đọc sai, lo sợ bất an chữ ‘lo sợ’ đọc sai, sao sáng lấp lánh chữ ‘sáng’ đọc sai.”

“Ở hiện trường SNG cũng không thể tránh khỏi việc sẽ đọc sai, lần sau anh sẽ chú ý, hôm qua em còn không phải ăn đinh ốc ăn vài lần rồi sao… đúng rồi, ước mơ của Châm Ngạn là muốn làm gì?”

“À, cháu nó muốn làm luật sư! Anh xem một chút.” Denny đưa bài văn cho Tiểu Hổ.

Nghe được hai chữ “luật sư” này, Tiểu Hổ lập tức liên tưởng đến người nào đó, mặc dù Châm Ngạn viết văn thật sự rất rất tốt, nhưng tại sao lại muốn làm luật sư? Những đứa trẻ ở tuổi này cũng không hoàn toàn biết luật sư thì làm gì phải không?

“Hmm… Châm Ngạn, tại sao cháu muốn làm luật sư?” Tiểu Hổ hỏi Châm Ngạn vẫn đang xem tin tức không nói câu nào.

“Bởi vì cháu muốn giống luật sư Đoạn.”

Quả nhiên là hắn… Quá đáng sợ, thậm chí ngay cả Châm Ngạn cũng bị ảnh hưởng.

“Luật sư Đoạn nói, làm luật sư là nghề mà ngày ngày có thể mắng chửi người khác lại vẫn có thể kiếm tiền.”

Hai người ở đó choáng váng, quả nhiên giáo dục trẻ em không thể chờ.

“Châm… Châm Ngạn, cái này cùng cái cháu viết khác nhau hoàn toàn, trên đây không phải cháu viết phải giúp những người nghèo khó thưa kiện sao?” Denny chỉ vào bài văn nói.

“À! Đó là vì cháu còn có một ước mơ khác là làm nghị sĩ! Luật sư Đoạn nói làm nghị sĩ là nghĩ và làm không nhất định phải giống nhau!”

Hai người lập tức quyết định không được để luật sư Đoạn đụng vào một cọng tóc gáy của Châm Ngạn…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.