Người đưa thư chạy xe máy băng qua từng con ngõ trong thành phố, một buổi sáng trôi qua nhưng không thấy giảm bớt được mấy phong thư, chuyện này không phải vì cậu lười biếng, mà vì tốc độ làm việc của cậu rất chậm, thư do cậu giao sẽ không bị vứt loạn trên mặt đất, cũng không nhét trên cửa xe, cậu thường đặt chúng ngăn nắp vào trong hòm thư, nếu là kiện hàng cần phải ký tên, cho dù chờ ngoài cửa năm phút cậu cũng chờ.
Mọi người ở đây đều biết đến cậu, màu da ngăm đen hợp với nụ cười dễ gần thân thiết giống như anh trai nhà bên cạnh vậy, thường có người mời cậu uống nước hoặc ăn thứ gì đó, chỉ thiếu việc ngồi xuống tán gẫu mà thôi.
Thật ra mọi người đều phải hoàn thành công việc trong ngày, nhưng cậu lại thường kéo dài đến khi mọi nhà đều đóng cửa mới thôi, cho nên khách hàng được cậu “chăm sóc” đều không cần giao gấp cho lắm.
Lúc này, cậu đang đứng trước một tòa nhà, một tay cầm phong thư, một tay cầm kiện hàng, dưới nách kẹp bảng ký nhận, sau khi vào cửa, nhân viên quản lý đang tưới cây thấy người đưa thư đến liền khóa kỹ vòi nước rồi đi ra.
“Hôm nay có nhiều thư không?” Nhân viên quản lý vừa tìm con dấu vừa nói.
“Nhiều lắm, hôm nay có lẽ phải làm thêm giờ.” Cậu nhận lấy con dấu từ tay nhân viên quản lý.
Nhân viên quản lý tòa nhà này khoảng ba mươi mấy tuổi, mang cặp kính tròn xoe, bộ dáng như người có tri thức, làm người đưa thư nhớ đến thầy giáo cấp hai của mình, tuy hành động của anh không khác người bình thường, nhưng anh có đôi mắt không lẫn vào đâu được, lần đầu đưa thư đến đây, cậu còn không tin được! Khi cậu nhìn vào mắt trái của anh, chỉ thấy một màu trắng xóa.
Con mắt bị thương do việc ngoài ý muốn gây nên vài năm trước, cũng ngoài ý muốn khiến anh bỏ đi công việc đang làm, tới tòa nhà này làm nhân viên quản lý.
“Vậy không thể nói chuyện với cậu được nữa, hoàn thành công việc của mình quan trọng hơn.” Sau khi nhận lấy con dấu mà người đưa thư trả lại, nhân viên quản lý liền thúc giục cậu.
“Mọi người đều biết tôi chậm chạp mà…”
Người đưa thư cười quay đầu đi đến bên cạnh những hòm thư, “Sau khi đưa thư ở đây xong, số thư phải chuyển cũng ít hơn phân nửa rồi.”
“Nhiều lắm cũng chỉ ba mươi mấy lá thôi mà?”
“Ba mươi mấy? Có đến năm mươi mấy bức thư lận đó, như cái người ở tầng 7 này đã có đến sáu bức thư rồi! A? Trong hòm vẫn còn thư… Quên lấy rồi sao?”
“… Phòng 24 tẩng 7 hả?” Vẻ mặt nhân viên quản lí khó xử.
“Đúng vậy, người nhận là Tống tiên sinh…” Người đưa thư thấy sắc mặt của anh không bình thường lắm liền hỏi: “Sao vậy?”
“Tống tiên sinh đã qua đời vào tháng trước rồi.”
Tống tiên sinh ở phòng 24 tầng 7 là binh lính đi theo chính phủ thời còn cách mạng, không có vợ con, cũng rất ít qua lại với hàng xóm, những hộ gia đình ở chung cư này rất thân thiết với nhau, thường tổ chức những hoạt động xã giao, mọi người đến xem tấp nập làm cho nó ngày càng nổi tiếng, nhưng chỉ có Tống tiên sinh là chưa tham gia hoạt động tập thể bao giờ, đối xử với mọi người cũng chỉ vẻn vẹn ở việc gật đầu mà thôi.
Tống tiên sinh đã lớn tuổi, nhân viên quản lý thường chú ý đến ông, ngày đó, khi ông không xuống lầu ăn cơm như mọi khi, nhân viên quản lý đã cảm thấy có gì đó không ổn xảy ra, nửa tiếng sau, Tống tiên sinh vẫn không xuống lầu, anh thử bấm chuông điện, còn tìm được lý do tốt là muốn nhắc nhở ông giao phí quản lý sáu tháng cuối năm.
Lý do này vẫn không được anh nói ra, bởi vì không ai ra mở cửa, cho nên anh lo lắng nhanh chóng lấy chìa khóa lên lầu, vừa mở cửa phòng liền nhìn thấy Tống tiên sinh ngã trên sàn phòng khách.
Nhồi máu cơ tim, vừa đến bệnh viện đã không còn dấu hiệu của sự sống, nhân viên quản lý cực kỳ tự trách mình, nếu anh lên sớm một chút thì có lẽ ông sẽ tránh được bi kịch này.
Ông Dương tầng ba còn khuyên anh đừng nên tự trách, anh làm như vậy là đã hết trách nhiệm của mình rồi, trên báo đài còn nói đến vụ có người chết nửa năm mới được phát hiện!
Mọi người biết Tống tiên sinh không có con nối dõi, cũng không có bạn bè thân thích, cho nên gom góp tiền giúp ông lo chuyện hậu sự, sau đó mới phát hiện ông đã làm khế ước khi còn sống, di sản của ông được sắp xếp thỏa đáng, nghe nói là quyên góp cho cô nhi viện ở khắp nơi, suy nghĩ như vậy của người cô đơn như ông cũng coi như là chu đáo.
Nhưng căn phòng 24 tầng 7 này vẫn không biết phải xử lý như thế nào, cho đến bây giờ vẫn để ở đó, không có ai dọn vào ở.
“Thì ra là như vậy… Nhưng mà, nghe nói Tống tiên sinh ít nói chuyện với mọi người, nhưng có rất nhiều thư gửi cho ông ấy, mà còn không phải tin quảng cáo, tất cả đều là thư viết tay.” Người đưa thư đảo những lá thư ở phòng 24 tầng 7 nói.
“Trước kia ông ấy cũng có rất nhiều thư, có lẽ là bạn qua thư của ông ấy.”
“Bạn qua thư? Đến bây giờ mà còn nghe thấy từ này, a! Lại muộn rồi, anh để thư vào dùm tôi đi, tôi đi trước.” Sau khi người đưa thư đem thư bỏ lại hòm thư số 24 tầng 7 liền chạy khỏi tòa nhà.
“Đi đường cẩn thận! A Dũng tiệm ăn sáng kế bên thích nhất là đuổi theo xe máy đó!” Nhân viên quản lý cũng ra ngoài theo cậu.
“Biết rồi!” Người đưa thư vẫy vẫy tay, thừa dịp A Dũng còn đang ngủ trưa liền khởi động xe chạy đi.
“Nếu như là bạn qua thư, chẳng phải viết hai ba lần mà không được trả lời sẽ từ bỏ sao?” Người đưa thư không hiểu nhìn những bức thư gửi đến phòng 24 tầng 7.
Thư gửi đến phòng 24 tầng 7 không có giảm bớt, ngược lại càng ngày càng nhiều.
“Địa chỉ vẫn là phòng 24 tầng 7, người nhận là người nước ngoài sao? Mr… P…”
Thật là kỳ lạ, người đưa thư nghiêng đầu suy nghĩ.
“Đây cũng không phải là chuyện lạ nhất, thư gửi đến địa chỉ này nhiều như vậy, nhưng hòm thư phòng 24 tầng 7 chưa từng chật cứng bao giờ, giống như có người đã lấy chúng đi…” Nhân viên quản lý nhìn hòm thư nói.
“Buổi tối anh có làm thêm không?”
“Tôi chỉ làm tới sáu giờ, người quản lý hòm thư ở đối diện tòa nhà này, nếu có người đến lấy thì nhất định sẽ nhìn thấy, nhưng nếu là lúc tôi tan làm thì…”
Người đưa thư và nhân viên quản lý nhìn nhau, nhân viên quản lý cười nói: “Tôi biết rồi, thật kỳ lạ, tôi cũng tò mò, có lẽ tôi sẽ tan tầm trễ một chút nhìn xem.”
“Tôi… Tôi sẽ điều tra những địa chỉ này.” Người đưa thư chia những bức thư trong tay ra xem, có mấy lá thư đều đến từ một địa chỉ giống nhau.
“Đừng lợi dụng giờ làm việc mà điều tra.” Nhân viên quản lý nhắc nhở.
Người đưa thư nhận lấy đồ uống mà nhân viên quản lý đưa cho uống sạch: “Những địa chỉ này đều ở huyện khác, làm sao tôi có thể đến đó trong thời gian làm việc được.”
“Nói cũng đúng.” Nhân viên quản lý cười ha hả.
Mấy ngày nay, nhân viên quản lý luôn đợi đến 7 8 giờ mới tan tầm, nhưng không phát hiện được chuyện gì kỳ lạ, mãi cho đến thứ sáu ngày đó, bụng anh đói đến nỗi sắp dán vào lưng nên đi đến cửa hàng tiện lợi mua cái bánh bao ăn cho đỡ đói, lúc quay trở lại liền phát hiện có bóng người đứng trước hòm thư.
Anh nhanh chóng chạy lên nói, “Đang làm gì đó?”
Cô bé bị dọa đến nỗi quên khuấy những lá thư trong tay làm nó rơi tán loạn dưới đất, lúc quay đầu nhìn thấy nhân viên quản lý liền lấy tay xoa ngực.
“Chú nhân viên quản lý, chú làm con sợ muốn chết.” Cô bé vội vàng nhặt những lá thư trên mặt đất bỏ vào trong túi chéo.
Cô là hòn ngọc quý trong tay nhà họ Tôn tầng 9, năm nay vừa mới học đại học, từ nhỏ đã có người theo đuổi không ngừng, gương mặt xinh đẹp và thái độ lễ phép, mọi người trong khu nhà ny đều khen ngợi nhà họ Tôn có con gái ngoan.
“Không làm việc trái lương tâm, tại sao lại sợ tôi hù dọa?” Nhân viên quản lý nói.
“Con, con không có làm việc trái với lương tâm! Con chỉ tới lấy thư…”
“Tại sao tôi không biết cháu chuyển nhà đến phòng 24 tầng 7 nhỉ?”
“Chuyện này…” Cô nhìn sàn nhà, lại nhìn nhân viên quản lý, sau đó mới kể đầu đuôi câu chuyện.
Cô cùng với một người đàn ông lớn hơn mình vài tuổi qua lại hơn hai năm, sau khi bị cha mẹ phát hiện, bởi vì gia cảnh nhà người đó không tốt cho nên không cho phép bọn họ lui tới, chẳng những nghe lén điện thoại con gái mà còn điều tra những số mà cô liên lạc, vừa phát hiện có gì đó bí ẩn là hạn chế hành động của cô ngay, đôi bạn trẻ muốn nói cho họ hiểu, nhưng thái độ cha mẹ lại mạnh mẽ, vừa vặn gần đây người đàn ông đó đi lính, tình cảm lưu luyến liền chuyển vào trong bóng tối, bởi vì không thể gọi điện thoại, cho nên chuyển thành trao đổi qua thư, nhưng mà những lá thư này không thể gửi đến hòm thư gia đình, cho nên phải mượn hòm thư nhà người khác.
Cô gái càng nói càng đau lòng, “Bạn con đều bị cha mắng, bởi vì giúp anh ấy đưa thư cho con… Con biết dùng hòm thư của người khác là việc không đúng, nhưng mà…”
Nhân viên quản lý lặng lẽ đưa khăn giấy cho cô, nếu như nhờ một cái địa chỉ mà có thể giúp một đôi yêu nhau thì anh tin Tống tiên sinh trên trời có linh thiêng sẽ không phản đối, đúng không?
“Sau này nếu có thư chú sẽ lén nói cho con biết, như vậy cũng không cần bữa nào cũng đến xemó hay không.”
“Thì ra là như vậy, người ở đây nên hiểu và bỏ qua mọi thứ.” Người đưa thư nói, “À, hôm nay có một lá thư, lại là phòng 24 tầng 7.”
Nhân viên quản lý cười nhận lấy, “Bên kia có tiến triển gì không?”
“Tôi đã đến hai nơi này, nhưng đều không có người ở, có lẽ sẽ đến hai nơi này nữa xem sao.” Người đưa thư chỉ vào địa chỉ trên bưu kiện.
Ngày cứ trôi qua như vậy, địa chỉ cũng ngày một tăng.
“Hoàng phu nhân?!” Nhân viên quản lý giật mình khi nhìn thấy địa chỉ người ta gửi đến phòng 24 tầng 7.
Thì ra là bà mới làm thẻ tín dụng nhưng sợ chồng phát hiện, cho nên gửi đến đây.
“Gửi đến phòng 24 tầng 7 cho… Em Trương?”
Khi cậu vừa tan học đến lấy bưu kiện liền nói vì sợ bị mẹ mắng khi mua đồ qua mạng, cho nên ghi địa chỉ nơi nhận là phòng 24 tầng 7.
“Ông… ông Dương…”
Ông Dương nhìn thấy nhân viên quản lý liền làm động tác nói nhỏ thôi, thì ra là ông nhờ người giao hàng đưa tới, nhưng lại sợ bị bọn nhỏ chê cười mới kêu họ gửi đến địa chỉ này.
Nhìn thấy hòm thư thu hút người đến ngày càng nhiều, có khi bọn họ đều đến lấy cùng một khoảng thời gian, mọi người đều ngầm hiểu trong lòng nhưng không nói ra, thật là thú vị.
“A, tiểu thư, mời cô ký tên.” Nhìn thấy người không quen biết trước mặt, nhân viên quản lý vội vàng mời cô dừng bước.
“Tôi…” Hình như tiểu thư có điều gì đó khó nói, “… Tôi tới lấy thư.”
Không ngờ người đến nhận thư đã khuếch tán đến bên ngoài tòa nhà này.
Người đưa thư nghe những chuyện này vẫn cười, còn nói phòng 24 tầng 7 đã trở thành hòm thư công cộng.
Nhân viên quản lý lau kính nói, “Ai, nếu tất cả mọi người đều đến đây lấy thư thì tôi sẽ rất khó xử, hôm nay có thư không?”
“Có, vẫn là phòng 24 tầng 7, mời anh ký tên.”
Người đưa thư cười híp mắt nhìn nhân viên quản lý lấy ra con dấu, nhân viên quản lý cảm thấy kỳ lạ liền mở miệng hỏi: “Sao vậy, hôm nay có thư đặc biệt sao? Nhìn cậu vui vẻ như vậy.”
“Tôi nghĩ, người chết để lại tên, hổ chết để lại da, nếu có thể giống Tống tiên sinh để lại địa chỉ ‘phục vụ mọi người’ cũng không tệ, ông ấy đúng là người tốt…”
“Người tốt… Đúng rồi, những địa chỉ này! Cậu tra được gì chưa?”
“Những địa chỉ này đều hướng đến cô nhi viện, sau khi tôi nói chuyện với viện trưởng, viện trưởng nói trước kia Tống tiên sinh thường giúp đỡ cô nhi viện, cũng viện trợ kinh tế cho rất nhiều đứa nhỏ, ông ấy và những đứa nhỏ đó thường qua lại bằng thư từ, viện trưởng nói mình từng xem những bức thư của Tống tiên sinh, nét viết ngay thẳng có lực, nội dung tràn đầy tình cảm trìu mến, nếu những đứa nhỏ đó có vấn đề khó xử cũng sẽ tốn vài tờ giấy mà sẻ chia với chúng, cho nên có người rời khỏi cô nhi viện nhưng vẫn viết thư cho ông ấy.”
Nói đến đây, người đưa thư liền dừng lại, “Viện trưởng còn nói gần đây có người hỏi mình có phải Tống tiên sinh thay đổi địa chỉ hay không, viết mấy lá thư nhưng không thấy trả lời.”
“Cho nên cậu đem chuyện Tống tiên sinh qua đời nói với người đó?” Nhân viên quản lý hỏi.
Người đưa thư vuốt cằm: “… Nghe nói ông ấy có vợ ở đại lục, bởi vì hoàn cảnh mà không thể đến đây ở với ông ấy, ông vẫn luôn viết thư cho bà, hy vọng có thể cho bà biết ông cực kỳ quan tâm tới bà, nhưng mà sau khi ông ấy lặn lội đường xa đến thăm liền biết bà đã tái giá từ lâu rồi, người đó không nhận ra ông, cho nên ông buồn bã trở về nơi này, sau đó bắt đầu giúp đỡ cô nhi viện, viết thư cho mọi người, những điều này đều là viện trưởng nói với tôi, cũng nói mình chỉ gặp Tống tiên sinh một lần, khi Tống tiên sinh nói chuyện thì hay bị cà lăm, gương mặt nghiêm túc rất khó tiếp cận, nhưng ông thường kiên nhẫn ngồi xem những đứa nhỏ diễn kịch vào mỗi buổi tối.”
Sau khi nhân viên quản lý kể lại chuyện này cho mọi người trong tòa nhà, mong mọi người giúp đỡ cô nhi viện tiếp tục hoạt động, có lẽ mọi người đều có tấm lòng lương thiện, hay là cảm thấy áy náy, cho nên quyên tiền giúp đỡ rất nhiều.
“Như vậy câu chuyện bí ẩn phòng 24 tầng 7 đã được giải đáp rồi.” Nhân viên quản lý cười nói.
“Chưa đâu, vẫn còn một lá thư cứ vài ngày lại được gửi đến phòng 24 tầng 7.”
Người đưa thư cầm lá thư gửi cho Mr. P kia… Đúng vậy, Mr. P là tên tiếng Anh của ‘người đưa thư’. Bức thư… Ngoại trừ chữ Mr. P, còn lại đều không nhìn ra được chữ gì.
“… Vậy sao, nhưng mà, giữ lại một bí ẩn, chuyện xưa mới không kết thúc.” Nhân viên quản lý lấy lá thư từ tay người đưa thư nói vẻ thần bí.
“Ít nhất cũng phải viết đúng tên tôi chứ, tên của tôi không phải là người đưa thư (Postman)! Còn nữa… Thư anh cũng cầm luôn đi, tôi chẳng nhìn ra chữ gì hết?!”