5 Giờ 25 Phút

Chương 14: Phu nhân Willett



Trong lúc Enderby và Emily sang gặp thiếu tá Burnaby, thanh tra Narracott đang ngồi trong phòng khách tòa lâu đài Sittaford, thử tìm hiểu xem phu nhân Willett là loại phụ nữ thế nào.

Khi tiếp xúc, ông thấy bà ta khác hẳn ông phỏng đoán từ trước đó. Đó là một phụ nữ cao lớn, đẹp, có cặp mắt sắc sảo, mặc bộ váy áo đắt tiền, giầy cao gót. Viên thanh tra nhìn thấy trên các ngón tay bà ta những chiếc nhẫn rất quý, chưa kể cổ bà ta đeo một chuỗi ngọc trai, chắc chắn rất đắt tiền.

Không để viên thanh tra kịp nói, phu nhân Willett nói ngay:

- Ông là thanh tra Narracott? Hẳn ông cần lục soát tòa nhà này? Vụ án quả là khủng khiếp! Không ai có thể ngờ. Sáng nay chúng tôi mới nhận được tin. Mời ông ngồi, thưa ông thanh tra. Xin giới thiệu với ông, con gái tôi, Violette.

Thanh tra Narracott không nhìn rõ cô gái lắm, bởi cô nép sau lưng bà mẹ, chỉ thấy đó là một cô gái tóc vàng, cặp mắt xanh biếc.

Phu nhân Willett ngồi xuống.

- Tôi có giúp ích gì được cho ông thanh tra không? Tôi không biết nhiều về ông đại úy bất hạnh, nhưng nếu ông thanh tra thấy rằng…

- Cảm ơn phu nhân. Tôi chưa biết nên hỏi phu nhân điều gì trước...

- Tôi hiểu. Có thể ông thanh tra sẽ tìm thấy được trong tòa nhà này một thứ gì có ích cho việc điều tra, nhưng thú thật, tôi chưa tin. Đại úy Trevelyan không để lại ở đây thứ gì thuộc về cá nhân ông ta.

Bà Willett cười nói thêm.

- Ông ấy sợ tôi đụng vào mấy cái cần câu của ông ấy.

- Trước khi đến đây, phu nhân không hề quen ông đại úy?

- Không. Mà từ khi đến đây, bao nhiêu lần tôi mời ông ấy lại chơi, nhưng ông ấy không hề đến, chắc do bản tính nhút nhát với phụ nữ. Tôi biết hàng chục đàn ông có cái tính ấy. Người khác bảo họ kỳ thị phụ nữ, thật ra họ nhát, có vậy thôi. Giá như ông ấy chịu đến đây, hẳn chúng tôi sẽ là những người bạn tốt của nhau.

Đến bây giờ thị thái độ của viên đại úy đối với người thuê nhà không còn làm thanh tra Narracott ngạc nhiên nữa.

- Tôi muốn biết một vài chi tiết về…

- Về gì, thưa ông thanh tra?

- Về một chuyện xảy ra trong nhà phu nhân. Như phu nhân đã biết, thiếu tá Burnaby là người đầu tiên phát hiện cái chết của đại úy Trevelyan. Mà ông đại úy ra thị trấn Exhampton chiều hôm đó là do sau khi chơi trò "bàn ma" ở đây...

Thanh tra Narracott đột nhiên quay đầu lại: cô gái Violette vừa thét lên một tiếng.

Phu nhân Willett lắc đầu nói:

- Tội nghiệp con gái tôi! Từ lúc đó nó cứ như người mất hồn... Kể ra tất cả chúng tôi đều kinh sợ không kém gì nó! Tôi không có thói tin vào những chuyện ma quái, nhưng sự việc kia quả là không sao cắt nghĩa nổi!

- Vậy là chuyện ấy có thật?

- Bây giờ mà ông thanh tra vẫn cho là chuyện bịa hay sao? Thú thật, lúc đầu tôi tưởng đó là do có người đùa... và tôi đã nghi cho cậu Garfield...

- Ôi, mẹ! Con cam đoan là anh ấy không làm như thế đâu.

- Violette! Là mẹ kể ý nghĩ của mẹ lúc đó ấy chứ. Bây giờ mẹ nghĩ khác rồi.

- Chuyện ấy làm phu nhân kinh hoàng?

- Không phải mình tôi, mà tất cả mọi người có mặt. Trước đó, mọi người đang vui vẻ, đinh ninh sẽ được hưởng một buổi tối lý thú... vậy mà đột nhiên... thông tin của hồn ma... Tôi rất tiếc bị mất một tối đáng lẽ rất vui...

- Bà không nghi là một người nào đó đùa?

- Thú thật, bây giờ tôi chẳng còn biết thế là sao nữa.

- Còn cô, tiểu thư Violette?

Cô gái trẻ giật mình:

- Ông hỏi tôi?... Tôi không biết... Nhưng từ nay không bao giờ tôi chơi cái trò rùng rợn ấy nữa!

- Cụ Rycroft thì khẳng định đấy là một hiện tượng siêu nhiên, đâm tôi cũng ngờ ngợ. Nếu những câu chữ ấy không do một linh hồn nào đó từ cõi âm thì ông còn cắt nghĩa bằng cách nào khác được?

Tuy chưa tin, nhưng thanh tra Narracott cũng gật đầu. Rồi ông lảng sang câu chuyện khác:

- Mùa đông ở đây thật buồn, phu nhân có thấy như vậy không?

- Hai mẹ con tôi thích sự thay đổi. Chắc ông chưa biết chúng tôi mới ở Nam Phi về?

Bà ta nói giọng hoàn toàn tự nhiên.

- Thật ạ? Phu nhân ở vùng nào của Nam Phi?

- Vùng Mũi Cao. Con gái tôi từ nhỏ chưa về Anh lần nào, cho nên lần đầu tiên thấy tuyết, nó lạ và thích lắm. Hơn nữa tòa lâu đài này rất đầy đủ tiện nghi.

- Nhưng do đâu phu nhân biết ở đây có một lâu đài cho thuê? - thanh tra Narracott hỏi bằng giọng tò mò một cách thân tình.

- Hai mẹ con chúng tôi đã đọc vô số cuốn sách nói đến xứ Devonshire này, và từ lâu tôi đã mơ ước đến thăm vùng Dartmoor.

- Tại sao phu nhân chọn thị trấn Exhampton, một thị trấn quá vắng vẻ, heo hút thế này?

- Chẳng là lúc ngồi trên tàu về nước, có một cậu trai trẻ say sưa kể chúng tôi nghe về thị trấn Exhampton.

- Anh ta tên là gì? Có phải người quê ở đây không?

- Thú thật tôi quên mất tên cậu ta rồi. Quả là vô tâm, phải không thưa ông? Nhưng chắc ông đã biết kiểu quên nhau trên tàu biển rồi. Dễ quen nhưng cũng lại dễ quên.

Bà ta nói rồi cười vui vẻ.

- Tuy nhiên cậu ta rất đáng mến... không đẹp trai lắm và có một cái đuôi tóc mầu hung đỏ, nhưng cậu ta có nụ cười rất dễ mến.

- Thế là do anh ta giới thiệu mà phu nhân chọn nơi nghỉ đông trong vùng này?

- Ông thấy quá đơn giản phải không, thưa ông thanh tra?

- Và thế là phu nhân gửi thư cho hãng môi giới nhà đất ở Exhampton?

- Vâng. Hãng đã giới thiệu tòa lâu đài này.

- Làm sao phu nhân có được địa chỉ của hãng môi giới đó tại thị trấn Exhampton?

Lần đầu tiên bà Willett không trả lời ngay câu hỏi, thậm chí thanh tra Narracott nhận thấy trong cặp mắt bà ánh lên một vẻ khó chịu, có phần giận dữ nữa. Hẳn câu hỏi vừa rồi của ông hơi quá thóc mách.

Bà Willett quay sang con gái:

- Violette, con có nhớ do đâu mẹ con ta biết địa chỉ của hãng môi giới nhà đất ấy ở thị trấn Exhampton không?

Cô gái tròn xoe đôi mắt hoảng hốt.

- Tôi nhớ ra rồi - bà Willett nói tiếp - Tôi hỏi văn phòng giao dịch Selfridges xem tại thị trấn Exhampton có hãng môi giới nhà đất nào không...

Thanh tra Narracott thầm nghĩ: "Bà thường ứng đối nhanh, nhưng vừa rồi bà đã phải nghĩ câu đáp. Vậy là có chuyện chưa minh bạch ở đây”.

Viên thanh tra đi nhanh một vòng khắp tòa lâu đài. Bà Willett cùng đi, huyên thuyên kể đủ thứ. Thanh tra Narracott chỉ trả lời cho qua quít, trong lòng vẫn còn suy nghĩ về dáng vẻ sững sờ của cô Violette khi nghe mẹ nói. Bà Willett tỏ ra rất cao tay, nhưng không lọt qua mắt thanh tra Narracott. Lúc quay ra, ông miên man suy nghĩ.

“Nếu hai mẹ con bà Willett không liên quan gì đến cái chết của đại úy Trevelyan thì cô Violette sợ cái gì?”. Ông quyết định đánh một quân bài thăm dò. Lúc ra đến cửa, thanh tra Narracott đột nhiên hỏi:

- Phu nhân có quen một thanh niên họ Pearson phải không?

Lần này bà Willett lúng túng lộ ra nét mặt. Lát sau bà ta hỏi:

- Pearson ạ? Hình như không.

Một tiếng kêu trong phòng khách vọng ra, và một tiếng vỡ thứ gì đó.

Thanh tra Narracott bước nhanh vào gian tiền sảnh: Violette bị ngất.

- Tội nghiệp con bé. Từ hôm chơi trò "bàn ma", nhất là chuyện án mạng ông đại úy, con bé luôn hốt hoảng thế nào ấy. Xin ông giúp cho một tay đỡ nó lên đi văng. Cảm ơn.

James Pearson thì là vị hôn phu của cô gái ông đã gặp ở London hôm trước, vậy tại sao khi nói đến tên cậu ta ở đây, hai mẹ con bà Willett lại lúng túng làm vậy? Có mối liên quan nào giữa James Pearson và hai mẹ con bà Willett không?

Ra đến đường, thanh tra Narracott lấy sổ tay ra xem danh sách những người trong xóm "biệt thự" bên ngoài lâu đài. Ông nhắm một người. Đến biệt thự số 6 của ông Duke, ông gõ mạnh cánh cửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.