"Chào anh." Tôi ngượng nghịu khi ra mở cửa. Christian đang đứng ở cổng, quần jean và khoác da.
"Chào em." Anh đáp, khuôn mặt anh sáng ngời, nụ cười rạng rỡ. Tôi mất vài giây để chiêm ngưỡng dung mạo ấy. Ôi, trời ơi! Chàng thật nóng bỏngbộ đồ da.
"Mời anh vào."
"Nếu em cho phép." Anh đùa. Anh mang theo cả một chai sâm-panh – Tôi nghĩ là nên chúc mừng lễ tốt nghiệp của em. Chúc mừng tốt nghiệp, không gì qua mặt nổi Bollinger.
"Chọn từ hay lắm." Tôi phán tỉnh queo.
Anh cười xòa. "Tôi thích sự dí dỏm của em, Anastasia."
"Nhà chỉ còn tách trà thôi. Tụi em đóng thùng hết ly rồi."
"Tách trà à? Cũng hay mà."
Tôi vào bếp. Bồn chồn, bao tử sôi ục ục, như thể trong phòng khách nhà mình đang phục sẵn một con báo, một bầy sư tử hay một động vật săn mồi nào đó vậy.
"Anh có cần đĩa lót không?"
"Tách thôi, Anastasia" Christian nói vọng từ phòng khách.
Khi tôi trở ra, anh đang xem gói sách nâu. Tôi đặt tách lên bàn.
"Của anh hết đấy." Tôi lo lắng giải thích.
Chết thật… sắp có chiến tranh rồi.
"Hmm, đáng suy nghĩ đấy. Một trích dẫn rất phù hợp." Anh lần ngón trỏ thanh mảnh theo dòng chữ. "Tôi nghĩ tôi là d’Uberville chứ không phải Angel đâu. Em quyết định chọn thử hạ giá." Anh nhếch một nụ cười ranh mãnh về phía tôi. "Chắc em thấy gì đó đồng cảm với em."
"Đó là lời cầu khẩn đấy." Tôi khẽ đáp. Sao tôi lại căng thẳng thế này?
"Lời cầu khấn? Cầu khấn tôi đừng làm khó em?"
Tôi gật.
"Tôi mua những cuốn sách này cho em." Anh nói khẽ, không thể đọc được gì trong ánh mắt anh. "Tôi sẽ không làm khó em nếu em chấp nhận chúng."
Tôi cố nuốt nước miếng.
"Christian, em không nhận được, chúng quá giá trị." "Em thấy đấy, đó chính là điều phải xử lý, em luôn sập cửa trước mặt tôi. Tôi muốn em giữ lại, đó là kết luận cuối cùng. Rất đơn giản. Em chẳng việc gì phải nghĩ ngợi nữa. Là Người Phục Tùng, chỉ cần em cảm ơn những gì được nhận. Chỉ cần em nhận những gì tôi mua cho, tôi thấy vui khi làm điều đó cho em."
"Khi anh mua những cuốn sách này, em vẫn chưa là Người Phục Tùng của anh mà." Tôi lí nhí.
"Chưa… nhưng giờ em đồng ý rồi, Anasatasia." Giọng anh đầy cảnh giác.
Tôi thở dài. Tôi sẽ không thắng nổi anh trong vụ này, thôi thì sang phương án B.
"Vậy anh muốn mấy cuốn sách này là của em?" Anh nhìn tôi ngờ vực nhưng vẫn chấp thuận.
"ừ."
"Nếu như vậy, em muốn tặng cho quỹ từ thiện ở Dafur, có vẻ như anh rất gắn bó với chỗ đó. Họ sẽ bán đấu giá bộ sách."
"Nếu thật em muốn thế." Môi anh mím lại, thất vọng. Điều đó khiên tôi đỏ mặt.
"Em muốn thê thật mà." Tôi đáp.
Tôi không muốn làm anh thất vọng, những điều anh nói cứ vang vọng trong đầu tôi. Tôi muốn em thèm khát làm tôi hài lòng.
"Đừng nghĩ nữa, Anastasia. Đừng nghĩ về điều đó nữa." Giọng anh bình thản và nghiêm túc.
Làm sao có thể không nghĩ đến được. Cậu có thể tưởng tượng cậu là chiếc xe hay mấy thứ vô tri vô giác anh ta vẫn sở hữu ẩy. Tiềm Thức không mời mà trở lại. Tôi lờ tịt cô ả. Có cách nào xua tan không khí này không? Câu chuyện giữa hai chúng tôi tự nhiên trở nên căng thẳng. Tôi không biết làm sao bây giờ. Tôi ngó xuống mấy ngón tay. Làm sao thoát ra khỏi tình huống này bây giờ?
Anh đặt chai sâm-panh lên bàn rồi tiến đến trước mặt tôi. Anh đưa tay nâng cằm tôi lên, nhìn thẳng vào mắt tôi, vẻ mặt anh đầy cương quyết.
"Tôi sẽ còn mua cho em rất nhiều thứ khác, Anastasia. Cứ nhận hết đi. Tôi có thể mua được. Tôi là người giàu có." Anh cúi xuống, hôn lên môi tôi nhẹ và dịu dàng. "Nhé." Anh buông tôi ra.
Ỗ là la, Tiềm Thức há hốc mồm nhìn tôi.
"Chuyện đó làm em thấy mình rẻ rúng." Tôi đáp.
Christian lùa tay vào tóc bối rối.
"Đừng cảm thấy thế. Em cả nghĩ rồi, Anastasia. Đừng áp những điều người khác nghĩ lên các chuẩn mực đạo đức cũng mơ hồ của chính em. Đừng phí năng lượng vào những chuyện đó. Chỉ vì em dè dặt với những dự định của mình; chuyện đó hoàn toàn tự nhiên thôi. Em không biết em sắp bước vào con đường nào đâu."
Tôi nhăn nhó, cố hiểu những điều anh nói.
"Nên thôi đi, dừng lại đi." Anh nhẹ nhàng ra lệnh, tay anh lại nắm lấy cằm tôi, dịu dàng kéo ra để tôi nhả môi dưới khỏi răng. "Không việc gì em phải thấy mình rẻ rúng cả, Anastasia. Tôi không nghĩ em thấy thế. Tôi chỉ mua vài cuốn sách cũ vì nghĩ rằng, nó có giá trị nào đó với em, thê thôi. Sâm-panh nhé." Mắt anh ấm áp và dịu dàng, tôi mỉm cười bối rối. "Thế, tốt hơn rồi." Anh nói. Anh cầm chai sâm-panh, tháo vỏ bọc nút và vòng kim loại, dường như vặn cả cổ chai chứ không chỉ vặn nút, chiếc nút bần bật ra, nổ một tiếng giòn, không một giọt rượu nào trào ra ngoài. Anh đổ rượu vào nửa tách.
"Màu hồng." Tôi ngạc nhiên.
"Bollinger Grande Anneé Rosé 1999, một loại rượu truyền thống cực ngon." Anh nói một cách thích thú. "Đựng trong tách trà."
Anh cười.
"Trong tách trà. Chúc mừng em vừa nhận bẳng, Anastasia"
Chúng tôi chạm cốc, anh nhấp một ngụm, tôi vẫn không nghĩ đây đã là sự đầu hàng của mình.
"Cảm ơn anh." Tôi đáp và nhấp một ngụm. Tất nhiên là quá ngon rồi.
Christian kéo tôi về ghế sofa, anh ngồi xuống, ôm tôi ngồi vào sát bên.
"Cha dượng em quả là ít nói."
"Anh ăn tươi nuốt sống cha em rồi." Tôi trề môi. Christian bật cười.
"Chỉ vì tôi biết câu cá thôi."
"Sao anh biết ông thích câu cá?"
"Em nói mà. Hôm đi cà phê."
"Ồ… em à?" Tôi lại nhấp một ngụm rượu. Chà, trí nhớ của anh tuyệt vời. Hmm… sâm-panh cực kỳ tuyệt vời.
"Anh thử rượu ở quầy rồi à?"
Anh nhăn mặt.
"ừ. Ăn gian nhỉ."
"Khi nếm rượu này, em liên tưởng đến anh. Sao anh rành về rượu thế?"
"Không rành đâu, Anastasia, tôi chỉ biết những gì tôi thích thôi." Ánh mắt anh sáng lên, như ánh bạc, và lại làm tôi ngượng. "Nữa chứ?" Anh hỏi, chỉ chai sâm-panh. "Vâng."
Christian vui vẻ đứng dậy lấy chai rượu, rót thêm vào lách của tôi. Dường như anh định làm tôi say? Tôi nhìn anh nghi ngờ.
"Chỗ này thu dọn xong cả rồi. Em sẵn sàng để chuyển chỗ rồi à?"
"Gần như thế."
"Mai em phải làm không?ݍ
"Có ạ, bữa cuối ở Clayton."
"Anh định giúp em chuyển nhà nhưng lại hứa gặp em gái ở sân bay mất rồi."
Ồ… chuyện này mới đây.
"Sáng sớm thứ Bảy, Mia bay đến Paris. Ngày mai anh phải quay lại Seattle, nghe Elliot nói sẽ giúp em chuyển nhà." "Vâng, Katevui lắm."
Christian nhăn mặt. "ừ, Kate và Elliot, nghĩ thế nào nhỉ?" Anh lẩm bấm và không hiểu vì sao, tôi có cảm giác anh không vui. "Em định làm gì ở Seattle?"
"Có mấy chỗ hẹn em phỏng vấn làm thực tập rồi."
"Khi nào em mới định kể tôi nghe chuyện đó?" Anh nhướng mày.
"ơ… em đang kể đây."
Anh nheo mắt.
"Ở đâu?"
Không hiểu tại sao, có lẽ vì anh bắt đầu tỏ ra uy quyền, tôi không muốn nói nữa.
"Mấy nhà xuất bản."
"Đó là việc em muốn làm à, ở nhà xuất bản ấy?"
Tôi thận trọng gật đầu.
"Rồi sao nữa?" Anh nhìn tôi chờ đợi.
"Sao nữa gì ạ?"
"Ô hô, đừng giả ngốc thế, Ana, nhà xuất bản nào?" Anh cáu.
"Mấy nhà xuất bản nhỏ thôi mà." Tôi đáp.
"Sao em không muốn tôi biết?"
"Thuyết phục vô hiệu."
Anh cau mặt.
"Hứ, anh mới là ngốc ấy."
Anh bật cười. "Ngốc? Tôi? Chúa ơi, đúng là kinh ngạc với em thật. Uống nào."
Anh rút ra một bản in email tôi gửi và một bản hợp đồng. Anh đi khắp nơi với mấy tờ giấy này trong túi à? Tôi sực nhớ áo khoác anh đưa tôi có khi cũng có một bản này. Khỉ ạ, tốt nhất là phải nhớ điều đó. Tôi uống cạn ly.
Anh liếc nhanh sang tôi.
"Nữa nhé?"
"Vâng."
Anh cười, nụ cười ôi-sao-mà-hài-ldĩig rất đặc trưng của anh. Anh nhấc chai rượu lên rồi chợt khựng lại.
"Em đã ăn gì chưa?"
Hả, đừng nha… đừng là chuyện cũ rích đó nữa nha.
"Em ăn rồi, một bữa ba món với dượng Ray rồi." Tôi trợn mắt lên với anh. Rượu làm tôi mạnh miệng.
Anh chồm tới, nâng cằm tôi lên, nhìn thẳng vào mắt tôi.
"Lần sau, nếu còn trợn mắt lên với tôi, tôi sẽ bắt em quỳ dưới chân tôi đấy."
Hả?
"ơ." Tôi thở, nhìn thấy cơn kích động trong mắt anh.
"ơ." Anh nhại lại giọng tôi. "Giờ thì bắt đầu được rồi, Anastasia."
Tim tôi nhảy tưng tưng trong lồng ngực, bao tử réo lên đòi nhào ra khỏi họng. Sao chuyện này lại kích động đến thế?
Anh rót đầy rượu vào ly tôi, tôi ực một hơi cạn ly. Tôi ngước nhìn anh một cách kiềm chế.
"Tập trung chứ, Ana?"
Tôi gật.
"Hãy trả lời tôi."
"Có ạ… em đang lắng nghe."
"Tốt." Anh mỉm cười rất bề trên. "Quan hệ tình dục. Đó là điều chủ yêu chúng ta sẽ làm."
Tôi nhích đến gần anh hơn và nhìn vào phần thêm vào của bản hợp đồng, cả nữ thần nội tại cũng chăm chăm hết nhìn lên rồi nhìn xuống như một đứa trẻ háo hức chờ kem.
Christian nhướng mày.
"Em thấy sao?"
"Được." Tôi thì thầm, liếc nhanh qua danh sách.
Người Phục Tùng có ưng thuận bị khống chế bằng cách:
Trói tay ra phía trước
Trói cố chân
Trói khuỷu tay
Trói tay ra phía sau
Trói đầu gối
Trói từ cổ tay đến khuỷu tay
Trói vào những vật cố định, đồ gỗ v.v.
Tri kiêu mang gông.
Người Phục Tùng có ưng thuận bị bịt mắt?
Người Phụng tùng có ưng thuận bị bịt mồm?
Tôi thấy rõ mình đang rúm người lại… hừ, anh ta thật độc đoán. "Trói kiểu mang gông ư?"
"Đó là kiểu cùm cổ tay hoặc mắt cá vào một thanh cố định. Vui đấy."
"Được… Còn bịt miệng. Em sợ nhỡ em không thở được." "Tôi chính là người lo sợ nếu em không thở được. Tôi không làm em ngạt đâu."
"Vậy làm sao em nói được những từ an toàn nêu bị bịt miệng?"
Anh dừng lại một chút.
"Thứ nhất, tôi hy vọng em sẽ không bao giờ phải dùng đến những từ đó. Còn nếu bị bịt miệng, em sẽ ra dấu." Anh nói ngắn gọn.
Tôi chớp mắt nhìn anh. Nhưng nếu lại bị trói nữa thì ra dấu bằng cách nào? Đầu óc tôi bắt đầu lờ đờ… hum, rượu. "Em sợ bị bịt miệng lắm."
"Được, tôi sẽ lưu ý điều đó."
Tôi nhìn anh, ý thức đang dần dần sập xuống.
"Có phải anh thích trói những Người Phục Tùng để họ không thể chạm vào anh?"
Anh nhìn tôi, mắt mở to.
"Đó cũng là một lý do." Anh khẽ nói.
"Cũng vì vậy mà anh trói tay em?"
"ừ."
"Anh không thích nói về chuyện đó à?" Tôi hỏi.
"Đúng thế, tôi không thích. Em muốn uống ly nữa không? Rượu làm em mạnh dạn hơn đấy, tôi còn muốn biết mức độ chịu đau của em."
Trời đất ơi… đây là phần kinh khủng nhất đây. Anh lại rót đầy tách trà, tôi hớp một ngụm.
"Mức độ chịu đau của em, nói chung, đến mức nào?" Christian nhìn tôi đầy chờ đợi. "Em đang cắn môi đấy." Anh nói bằng thứ giọng nham hiểm.
Tôi lập tức dừng ngay nhưng vẫn không biết phải nói gì. Mặt tôi đỏ lên và tôi cắm mặt xuống tay.
"Lúc còn nhỏ, em có bao giờ bị đòn không?"
"Không."
"Em cũng chưa tìm hiểu đến phần này phải không?" "Chưa."
"Không tệ như em nghĩ đâu. Trong chuyện này thì trí tưởng tượng là kẻ thù tệ hại." Anh nói khẽ.
"Anh nhất định phải làm thế sao?"
"ừ."
"Tại sao ạ?"
"Vì nó là một phần tất yếu, Anastasia ạ. Đó là điều tôi sẽ làm. Tôi biết em lo lắng. Sang các kiểu trừng phạt nhé." Anh đưa ra một danh sách. Tiềm Thức vùng bỏ chạy, hét lên thất thanh rồi nấp sau ghế sofa.
"Chúng ta sẽ bàn chuyện này nhé."
"Hay thôi, đừng." Tôi thì thào.
"Đây là một phần của thỏa thuận, em yêu ạ, và chúng ta sẽ phải bàn bạc tất cả. Anastasia, tôi sẽ không để mọi việc đi quá xa đâu."
"Chuyện trừng phạt này, nó làm em lo nhất." Giọng tôi chỉ còn là tiếng rì rầm.
"Rất vui vì em đã chia sẻ với tôi điều đó. Cứ để chuyện đánh đập ở đó đã. Khi nào em quen với mọi chuyện khác, chúng ta sẽ tăng cường độ lên. Giờ thì từ từ thôi."
Tôi nuốt nước bọt, anh nghiêng người hôn lên môi tôi. "Đấy, mọi chuyện không đến nỗi tệ đúng không?"
Tôi rụt vai, khiếp đảm tột cùng.
"Còn giờ, tôi muốn nói thêm một chuyện nữa rồi sẽ đưa em lên giường."
"Giường?" Tôi chớp mắt liên hồi, máu rào rạt khắp châu thân, những phần cơ thể mà tôi không ngờ đến sự hiện diện của chúng chỉ cho đến mới đây thôi, bắt đầu nóng dần lên.
"Xem nào, Anastasia, khi nói về những chuyện này, tôi muốn làm tình với em cho đến tận tuần sau, ngay từ bây giờ. Nhất định là em có một tác động đặc biệt đến tôi."
Tôi ngọ nguậy. Nữ thần nội tại đang thở bối rối.
"Em biết đấy, cũng có những điêu tôi muốn thử."
"Có đau không?"
"Không, đừng nhìn đâu cũng thấy đau thế. Chủ yếu vẫn là hoan lạc thôi mà. Tôi đã làm em đau bao giờ chưa?"
Tôi đỏ mặt. "Chưa."
"Đấy, vậy thì, xem nào, sáng nay em nói em muốn nhiều hơn thế này." Anh bỗng ngắc ngứ.
Gì nữa đây… chuyện gì nữa đây?
Anh vỗ tay tôi.
"Ngoài thời gian em phục vụ tôi, có thể chúng ta sẽ thử. Tôi không biết có thành công không. Tôi không biết sẽ tách biệt mọi chuyện thê nào. Có khi không thể. Nhưng tôi rất sẵn lòng thử. Có lẽ là mỗi tuần một đêm. Tôi chưa biết."
Trời đất quỷ thần ơi… tôi há hốc miệng, Tiềm Thức suýt ngất. Christian Grey sẵn lòng đáp ứng những đòi hỏi nhiều hơn của tôi. Anh ấy sẵn lòng thử! Tiềm thức chồm dậy từ sau ghế sofa, mặt mày dáo dác vì sốc.
"Với một điều kiện." Anh nhìn vẻ mặt ngơ ngác của tôi một cách cảnh giác.
"Điều kiện gì ạ?" Tôi thở.
Gì cũng được. Anh muốn gì cũng được mà.
"Em vui lòng nhận món quà tốt nghiệp của tôi."
"Ối." Ngay trong thâm tâm tôi đoán ngay ra đó là gì. Nhưng đã lỡ ngậm bồ hòn đầy miệng rồi.
Anh nhìn tôi đắm đuối, tước hết mọi phản ứng của tôi.
"Đi nào." Anh nói và đứng dậy, đỡ tôi theo. Anh cởi áo khoác, choàng lên vai tôi rồi bước ra mở cửa.
Một chiếc Audi hai cửa màu đỏ đã đậu sẵn bên ngoài.
"Đó là của em. Chúc mừng tốt nghiệp." Anh nói, kéo tay tôi lại gần, hôn lên tóc tôi.
Anh mua một chiếc xe chết tiệt, mới coóng. Sao đây… Tôi đã gặp đủ rắc rối với mấy cuốn sách rồi. Tôi bần thằn nhìn chiếc xe, cố gắng phân tích xem mình đang cảm thấy thê’ nào. Tôi nửa bị tốn thương sâu sắc, nửa lại cảm kích và bất ngờ vì anh thật sự đã làm điều đó, nhưng trên hết, tôi thấy tức giận. Phải, lòng tôi ngập ứ cơn giận, nhất là sau những gì tôi vừa nói vời anh vè mấy quyển sách… nhưng anh đã mua mất rồi. Anh nắm tay, dẫn tôi ra lối đi hướng về món quà.
"Anastasia, chiếc Beetle của em cũ rồi và lại rất nguy hiểm nữa. Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho mình nếu có gì xảy ra với em, trong khi tôi đủ điều kiện để làm chuyện này…
Anh nhìn tôi âu yếm nhưng lúc ấy tôi không còn tâm trí nào để đáp lại anh, tôi đứng yên lặng nhìn trân trối cái thứ mới tinh, đỏ rực rỡ.
"Tôi có hỏi dượng em rồi. Ông hoàn toàn ủng hộ." Anh nói.
Tôi quay phắt lại, nhìn anh trân trần, miệng há hốc kinh hoàng.
"Anh nói chuyện này với dượng Ray? Sao anh có thể?" Tôi chỉ thốt ra nổi những từ ấy. Sao anh dám? Tội nghiệp dượng Ray. Tôi thấy phát ốm lên được.
"Chỉ là món quà thôi mà, Anastasia. Em không nói cảm ưn clược sao?"
"Nhưng anh biết thế là quá đáng."
"Với tôi thì không, cho sự an tâm của tôi."
Tôi cau mặt lại, hoàn toàn không biết phải nói gì. Anh ấy không thể hiểu được! Cả đời anh ấy sống giàu có. À, không phải cả đời – lúc còn bé tí thì không – suy nghĩ của tôi dịu lại. Anh ấy có ý tốt và tôi nghĩ về chiếc xe mềm mỏng hơn, I hậm chí, thấy có lỗi khi đã nổi nóng. Mong muốn của anh là chính đáng mà, không đúng cách lắm nhưng không phải là ý xấu.
"Em cảm động hơn nếu anh chỉ cho em mượn, như laptop ấy."
Anh thở ra nặng nề. "Thôi được. Cho mượn. Vô thời hạn." Anh nhìn tôi lo ngại.
"Không, không phải vô thời hạn, chỉ kể từ bây giờ thôi. Cảm ơn anh."
Anh nhăn nhó. Tôi nhón chân, hôn lên má anh.
"Cảm ơn về chiếc xe, thưa ngài." Tôi nói bằng giọng ngọt ngào nhất có thể.
Anh bất ngờ túm chặt lấy tôi, kéo phắt vê phía anh, một tay choàng sau lưng, ôm sát tôi vào người anh, tay kia tóm lấy tóc.
"Em thật là một phụ nữ đầy thách thức, Ana Steele." Anh hôn tôi đắm đuối, ép chặt môi tôi vào lưỡi anh, đúng kiểu "không cho nó thoát".
Máu trong người tôi lập tức sôi lên, tôi hôn đáp lại anh với tất cả niềm đam mê có thể. Tôi thèm khát anh kinh khủng – bất chấp chiếc xe, bất chấp mấy cuốn sách, bất chấp tất cả… tôi muốn anh.
"Tôi phải kiềm chế bẳng tất cả sức lực để không đè em xuống xe ngay bây giờ, chỉ để em thấy rằng em là của tôi và nếu tôi muốn mua cho em một chiếc xe chết tiệt thì tôi sẽ làm thê." Anh gằm gừ. "Giờ thì đi vào và cởi quần áo ra." Anh hôn tôi một nụ hôn ngắn và sâu.
Thánh thần ơi, anh ấy đang nổi giận. Anh chộp tay tôi, lôi trở vào nhà, thẳng vào phòng ngủ… không còn đường thoát. Ả Tiềm Thức lại nhảy tót ra sau ghê sofa, giẩu mặt trong hai tay. Anh bật đèn ngủ, rồi dừng lại, nhìn tôi chẳm chằm.
"Đừng nổi giận với em." Tôi lí nhí.
vẫn không thể đoán nổi anh đang nghĩ gì; đôi mắt lạnh tanh những mảnh thủy tinh vỡ màu xám khói.
"Em xin lỗi về chiếc xe và cuốn sách…" Tôi nói tiếp. Anh vẫn im lặng nặng nề.
"Anh làm em sợ mỗi lần nổi giận." Tôi thở gấp, nhìn anh.
Anh nhắm mắt lại, lắc đầu. Khi mắt anh mở ra, vẻ mặt đã dịu lại. Anh hít một hơi sâu rồi nuốt xuống ngực.
"Quay lưng lại đi." Anh khẽ khàng. "Tôi sẽ cởi áo cho em."
Tâm trạng lại xoay như chong chóng nữa rồi; sao mà hiểu nổi cơ chứ. Tôi vâng lời quay lưng lại, tim bắt đầu đập thình thịch, nỗi đam mê lập tức trở về, thôi thúc trong mạch máu, căng tràn và dồn thăm thẳm xuống bụng dưới. Anh vén tóc sau lưng tôi sang một bên vai, hất sang một bên ngực. Ngón trỏ anh trượt chầm chậm từ gáy dọc xuống theo xương sống, móng tay cọ nhè nhẹ trên da thịt tôi.
"Tôi thích chiếc đầm này." Anh nói. "Tôi cũng thích chiêm ngưỡng làn da tươi tắn của em."
Tay anh dừng lại ở lưng áo, ngay giữa lưng. Anh mở chốt áo bằng ngón tay trỏ rồi kéo tôi lui lại, áp sát cả người anh vào lưng tôi. Nghiêng người xuống, anh ấp mặt vào tóc tôi.
"Cơ thể em có mùi tuyệt lắm, Anastasia. Thật ngọt ngào!" Mũi anh lướt qua tai tôi, trượt nhẹ nhàng xuống cổ rồi anh buông những nụ hôn nhẹ mèm như lông vũ trên bờ vai tôi.
Hơi thở tôi bắt đầu bất thường, ngắn, gấp, đầy đam mê.
Tay anh vẫn đang kéo dây kéo. Chậm thật chậm, mỗi khi dây kéo nhích xuống một chút, môi anh cũng chuyến động theo, liếm, hôn, mút từ vai này sang bờ vai kia. Anh làm chuyện đó quá mê đắm. Cơ thể tôi cảm nhận, rồi quặn lại lời hồi đáp mỗi đụng chạm của anh.
"Em. Sẽ. Phải. Học. Cách. Giữ. Yên. Cơ. Thể." Cứ sau mỗi từ là một lần anh hôn vào gáy tôi.
Anh cởi dây áo treo quanh cổ tôi, chiếc đầm rơi xuống chân.
"Không áo ngực, cô Steele. Tôi thích thế."
Tay anh đỡ lấy hai bờ vú tôi, núm vú ngấn lên dưới tay anh.
"Choàng tay em lên ôm cổ tôi đi." Anh thì thầm bên cổ tôi.
Tôi tức thì làm theo lời anh, hai bầu vú mẩy lên trong tay anh, đầu v* căng cứng. Ngón tay tôi vùi vào tóc anh và thật nhẹ nhàng, tôi vò mái tóc mềm và quyến rũ ấy. Tôi ngả đầu sang một bên để anh dễ dàng vùi sâu vào cổ tôi.
"Hư… ư…" Anh kêu khe khẽ phía sau tai tôi, những ngón tay dài vẫn đang khám phá hai đầu ngực, như tay tôi đang khám phá tóc anh.
Tôi rên lên khi cảm xúc căng tràn và cuồn cuộn ở bụng dưới.
"Có nên làm em lên đỉnh bẳng cách này không?" Anh thì thầm.
Tôi ưỡn lưng kháng cự đôi tay thành thạo của anh trên bầu ngực mình.
"Em thích thế này, phải không, cô Steele?"
"Hư… ư.."
"Nói thành lời!" Anh tiếp tục cơn tra tấn chầm chậm và đầy dục tình, mân mê nhè nhẹ.
"Vâng."
"Vâng gì?"
"Vâng… thưa ngài."
"Ngoan lắm." Anh bấu mạnh vào da thịt tôi, cơ thể tôi oằn lên thống thiết trước anh.
Tôi thở hổn hển trong nỗi đau đớn mà khoái cảm rất tinh tế. Tôi cảm nhận anh đang áp sát vào mình. Tôi rên lên, tay bấu chặt tóc anh.
"Tôi không nghĩ em chưa sẵn sàng để đến lúc này." Anh thì thầm, những ngón tay thôi không mân mê ngực tôi, nhưng răng anh nhay nhè nhẹ vành tai tôi và kéo. ‘‘Hơn nữa, em vừa làm tôi bực."
Là sao, là sao cơ, anh nói thế là sao? Đầu óc mụ mị vì ham muốn của tôi cố ú ớ phản đối trong khi những tiếng rên vẫn không thể kiềm được.
"Cho nên, có lẽ, không thể để em đến bây giờ được."
Ngón tay anh tiếp tục trò chơi với đầu v*, kéo, xoay, ấn. Tôi ép phần dưới mình vào sát cơ thể anh… chuyển động bên này, bên kia.
Tôi cảm thấy tiếng cười anh trên cổ mình, tay anh lần hồi xuống hông tôi. Những ngón tay anh đã tiến đến lưng quần lót, kéo trễ xuống, ngón tay cái xuyên qua lần vải ấn và day từ phía trước khiến… á run rẩy. Từ phía sau, tay anh liên tục tiến sâu xuống nữa, chầm chậm, những ngón tay lừ từ đi sâu vào tôi.
"Đúng rồi. Cô gái ngọt ngào của tôi đã sẵn sàng rồi." Anh thở rồi xoay người tôi lại để mặt tôi đéi diện mặt anh. Hơi thở anh dồn dập. Anh đưa một ngón tay lên miệng.
"Em có vị rất tuyệt, Steele." Anh thở hắt.
Trời ạ. Ngón tay anh mằn mặn… vị của tôi.
"Cởi quần áo cho tôi nào." Anh khẽ ra lệnh, nhìn tôi, điềm tĩnh.
Trên người tôi chỉ còn đôi giày, à, đôi cao gót của Kate. Tôi giật mình. Tôi chưa bao giờ cởi đồ cho đàn ông.
"Em làm được mà." Anh nói mêm mỏng.
Tôi chớp mắt liên hồi. Bắt đầu từ đâu? Tôi nắm lấy vạt áo thun của anh, anh giữ tay tôi lại, mỉm cười nhẹ.
"Đừng." Anh vừa lắc đầu vừa cười. "Không phải áo. Tôi đoán có thể em muốn chạm vào tôi." Mắt anh lấp lánh những tia vui thích.
Ôi… chuyện này… mình có thế chạm vào anh qua lớp vải áo. Anh nắm một tay tôi, đặt lên phần cương cứng.
"Những gì em cần là đây, Steeỉe."
Tôi thở dồn, ham muốn lần những ngón tay quanh lưng quần anh, anh cười.
"Tôi muốn vào trong em. Cởi quần ra nào. Em chủ động đấy."
Gỉ cơ… tôi chủ động. Miệng tôi muốn rơi xuống.
"Em sắp làm gì tôi thế này?" Anh trêu.
Ồ, khả năng là… nữ thần nội tại rú lên hò hét, bỗng từ đâu đó cơn đam mê, thèm muốn và sự can đảm của Steeli nổi lên, tôi đẩy anh ngã xuống giường. Anh phá lên cười khi ngã xuống, tôi đứng nhìn anh, tràn ngập hưng phấn của người chiến thắng. Nữ thần nội tại bắt đầu bùng nổ. Tôi tuột giày và tất anh một cách vội vã, lóng ngóng. Anh quan sát tôi, mắt vẫn lấp lánh những tia vui thích và đam mê. Nhìn anh… rạng rỡ… của tôi. Tôi trườn lên giường, ngồi một bên anh xoay sở đến quần jean, tôi luồn những ngón tay trong lưng quần, cảm nhận lớp lông hoan lạc. Anh khép mắt lại, hông mềm ra.
"Anh sẽ phải học cách giữ yên cơ thể." Tôi gắt khẽ và chuồi tay vào lớp lông.
Anh thở rất sâu và cười với tôi.
"Thưa vâng, cô Steele." Anh đáp, mắt rực sáng. "Trong túi tôi, bao cao su." Anh thở.
Tôi lục chầm chậm trong túi quần và chiêm ngưỡng khuôn mặt anh. Miệng anh hé mở. Tôi rút ra được hai túi nhôm và để xuống giường, cạnh bên hông anh. Hai lận nhé! Những ngón tay tôi hăm hở và lóng ngóng mở nút quần. Tôi phấn khích quá đà rồi.
"Hăm hở quá, cô Steele." Anh nói, giọng châm chọc.
Tôi kéo phéc mơ tuya xuống và gặp phải một vấn đè nan giải, làm sao giải quyết được cái quần bây giờ… hmm. Tôi ngồi xuống và kéo. Chẳng động tĩnh gì. Tôi nhăn nhó. Sao lại khó thế?
"Tôi không thể nẳm yên nếu em cứ cắn môi." Anh cảnh báo rồi nhấc hông lên khỏi giường để tôi kéo quần xuống, lôi theo cả quần lót, a… giải phóng cho anh. Anh đá quần xuống sàn.
Trời đất ơi, giờ anh là của tôi, tha hồ làm gì thì làm, như thình lình mà đến Giáng sinh vậy.
"Rồi, giờ thì em làm gì đây?" Anh thở, không còn giọng chế nhạo nữa. Tôi nhoài người đến, chạm vào anh và quan sát vẻ mặt anh. Anh thở rít lên, môi mở cong hình chữ O. Làn da ấy mịn và mướt… và cứng… hmm, một sự kết hợp tuyệt vời. Tôi nghiêng người xuống, tóc lòa xòa quanh mặt và ngậm anh vào miệng. Tôi mút, mạnh. Anh nhắm nghiền mắt, hông đong đưa bên dưới tôi.
"Ối, Ana, mạnh." Anh kêu lên.
Tôi thấy thật mạnh mẽ quả là phấn chấn khi khiêu khích và ước lượng anh trong miệng, bằng lưỡi. Anh ưỡn căng ra, trong khi miệng tôi vẫn không ngừng chuyển động lên xuống quanh anh, nuốt anh vào sâu trong cổ, môi tôi ngậm chặt… lần nữa rồi lần nữa.
"Dừng, Ana, dừng. Tôi chưa muốn lúc này."
Tôi ngồi lên, chớp mắt nhìn anh, cả hai cùng thở hổn hển, tôi bối rối. Mình tưởng mình chủ động chứ? Nữ thần nội tại trông như đứa bé bị cướp mất kem.
"Sự ngây thơ và nhiệt tình của em làm tôi nguôi giận." Anh ẫn hổn hển. "Em, ở trên… đó là điều chúng ta sắp làm."
Ô.
"Đây, đặt vào thế này." Anh chỉ tôi túi giấy nhôm.
Ớ. Làm sao? Tôi mở túi giấy ra, nhón lấy bao cao su bằng mấy ngón tay vụng về.
"Để vào đỉnh trước rồi cuộn xuống từ từ. Không ai muốn không khí lọt vào đầu túi đâu." Anh dừng lại.
Thật chậm, tập trung cao độ, tôi làm như anh bảo.
"Trời ạ, em giết tôi mất, Anastasia." Anh rên ri.
Tôi thán phục tác phẩm của mình và anh quá đi mất. Anh quả là tinh hoa của đàn ông. Nhìn anh thật quá đỏi, quá đỗi gợi cảm.
"Thế này." Anh thở. Một tay anh trườn quanh hông tôi, nhấc người tỏi lên, tay kia, anh đặt cậu bé vào bên dưới tôi rồi chậm, thật chậm, ấn sâu vào bên trong tôi.
Tôi rên lên khi anh mở tôi ra, sấn sâu vào, miệng há ra kinh ngạc vì cảm giác say đắm, tinh tế, khích động và viên mãn. Ôi… làm ơn.
"Đúng thế, em yêu, cảm nhận, trọn vẹn." Anh gừ lên, nhắm nghiền mắt lại.
Vậy là anh đã ở trong tôi, tràn ngập, anh giữ yên tôi ở đúng tư thế đó vài giây… hay phút… không biết nữa, rồi anh hé mắt nhìn mắt tôi.
"Cách này rất sâu." Anh nói. Hông anh mềm mại, xoay tròn theo một quỹ đạo nhất định, tôi kêu lên… ôi trời ơi – cảm xúc run rẩy choán đầy bụng dưới… rồi khắp cơ thể. Á á á!
"Nữa đi anh." Tôi thì thầm. Anh cười kiểu biêng lười và miễn cưỡng.
Nấc lên, tôi hất đầu ra sau, tóc đổ xuống lưng và chậm, thật chậm, anh nằm xuống giường.
"Em chuyển động đi, Anasatasia, lên xuống, thế nào tùy em. Giữ tay tôi đây." Anh thở, giọng rền rĩ, đứt quãng và sao-mà-gợi-tình.
Tôi bắt lấy tay anh như nắm phao cứu sinh. Nhẹ nhàng tôi nhấc lên rồi hạ xuống anh. Mắt anh lóe lên những tia ngây dại. Hơi thở anh rít lên, như tôi, anh nhấc hông lên theo nhịp lên xuống của tôi, đón lấy tôi. Chúng tôi bắt được nhịp điệu của nhau… lên, xuống, lên, xuống…nữa… nữa… tuyệt diệu làm sao…
Giữa hai nhịp thở, ấn sâu, đầy ăm ắp… những tột đỉnh cảm xúc thốc đầy ngập tôi thật nhanh. Tôi nhìn anh, mắt chúng tôi chiếm lấy nhau… tôi thấy niềm hoan lạc ở đó, ở trong tôi.
Tôi đang ân ái với anh. Tôi ở trên. Anh là của tôi và tôi là của anh. Ý nghĩ đó ấn tôi thật sâu, thật sát, phá tung mọi giới hạn. Tôi lên đỉnh trên anh… rú lên đứt quãng. Anh giữ chặt hông tôi, nhắm nghiền mắt, ngả đầu ra sau, hàm nghiến lại rồi lặng lẽ đến với tôi. Tôi gục xuống ngực anh, quá tải, lênh đênh đâu đó giữa mộng và thực.