_Tôi đã sống sót qua ngày thứ ba thiếu vắng Christian, và qua ngày làm việc đầu tiên. Đó quả là một sự xao lãng rất đúng lúc. Thời gian cứ vùn vụt trôi đi trong một đám mờ mịt những gương mặt mới, những công việc phải làm, và cả Jack Hyde. Jack Hyde... anh ta mỉm cười với tôi, đôi mắt xanh lấp lánh khi cúi xuống bàn nơi tôi làm việc.
“Làm tốt lắm, Ana. Tôi nghĩ chúng ta sẽ thành một đội ra trò đấy.”
Chả hiểu sao tôi cũng cố cong môi lên cho giống một nụ cười.
“Nếu anh thấy không phiền, tôi xin phép về trước,” tôi lí nhí. “Tất nhiên, đã năm rưỡi rồi mà. Hẹn gặp cô ngày mai nhé.”
“Chúc ngủ ngon, Jack.”
“Chúc ngủ ngon, Ana.”
Tôi lấy túi xách, khoác áo vào rồi tiến về phía cửa. Bước ra ngoài, tôi hít một hơi thật sâu bầu không khí Seattle chiều muộn, nhưng nó không lấp đầy được sự trống rỗng trong lồng ngực tôi, sự trống rỗng đã hiện diện từ sáng thứ Bảy, một hố sâu đau đớn nhắc tôi nhớ về sự mất mát của mình. Tôi lê bước về trạm xe bus, đầu cúi xuống, mắt nhìn chằm chằm xuống chân. Tôi đang sống mà chẳng còn chiếc Wanda yêu dấu, chiếc Beetle thân thương... hay là chiếc Audi.
Tôi đóng sầm cái ý nghĩ đó lại ngay lập tức. Không. Đừng nghĩ về anh ta nữa. Tôi có thể mua một chiếc xe mới đủ tử tế - tất nhiên rồi. Anh ta cũng chẳng quá hào phóng đâu. Ý nghĩ ấy làm miệng tôi đắng ngắt, nhưng tôi gạt nó đi, cố giữ cho tâm trí mình vô cảm và trống rỗng hết mức có thể. Tôi không thể nghĩ về anh ta. Tôi không muốn lại bật khóc lần nữa, nhất là khi đang đi ngoài phố thế này.
Căn phòng trống không. Tôi nhớ Kate và hình dung ra cảnh cô ấy đang nằm dài trên một bãi biển ở Barbados, nhấp một ly cocktail mát lạnh. Tôi bật chiếc ti vi màn hình phẳng để có tiếng động lấp đầy không gian và cho tôi cảm giác có một người bạn ở cùng, nhưng tôi không nghe hay nhìn vào nó. Tôi chỉ ngồi đó, ngây người nhìn đăm đăm vào bức tường gạch. Tôi bị tê liệt mất rồi. Tôi chẳng cảm thấy gì ngoài nỗi đau. Tôi phải chịu đựng điều này bao lâu đây?
Tiếng chuông cửa rè rè làm tôi giật mình bừng tỉnh khỏi cơn sầu não, tim tôi ngừng một nhịp. Ai thế nhỉ? Tôi ấn nút hệ thống liên lạc.
“Có bưu phẩm gửi cho cô Steele.” Một giọng nói đều đều kỳ cục cất lên, cơn thất vọng ào qua tôi. Tôi bơ phờ lê bước xuống cầu thang và thấy một cậu trai trẻ đang đứng dựa vào cửa trước, miệng nhai kẹo gôm chóp chép, tay bê một hộp các tông to tướng. Tôi ký nhận món hàng rồi mang nó lên phòng. Cái hộp to khủng bố mà lại nhẹ hều. Bên trong là hai tá hoa hồng trắng cuống dài cùng một tấm thiệp.
Chúc mừng ngày làm việc đầu tiên của em.
Tôi mong là nó diễn ra suôn sẻ.
Và cảm ơn về mô hình chiếc tàu lượn. Món quà thật là ý nghĩa.
Nó đã có một vị trí trang trọng trên bàn làm việc của tôi.
Christian
Nhìn chằm chằm vào tấm thiệp được đánh máy, hố sâu trong lồng ngực tôi như càng ngốc miệng thêm. Hẳn là trợ lý của anh đã gửi nó rồi, chứ Christian đời nào quan tâm. Ý nghĩ đó thật đau đớn. Tôi xem xét những bông hồng - chúng đẹp tuyệt nên tôi không nỡ quẳng toẹt chúng vào thùng rác. Một cách đầy trách nhiệm, tôi lết vào bếp để tìm một chiếc bình.
VÀ CỨ THẾ, một ngày của tôi đều đặn diễn ra như sau: thức dậy, làm việc, khóc lóc, rồi đi ngủ. ừm, thực ra là cố ngủ. Tôi thậm chí còn không thoát khỏi anh ta trong những giấc mơ. Đôi mắt xám bỏng cháy, ánh nhìn hút hồn, mái tóc bóng mượt và sáng chói... tất cả đều ám ảnh tôi. Lại còn tiếng nhạc... rất nhiều tiếng nhạc - tôi không thể chịu đựng được bất cứ thứ nhạc nhẽo nào nữa. Tôi cẩn trọng tránh nó bằng mọi giá. Ngay cả tiếng chuông leng keng của những người bán hàng cũng khiến tôi rùng mình.
Tôi chẳng nói chuyện với ai, kể cả mẹ tôi hay dượng Ray. Tôi không còn sức đâu mà chuyện trò vẩn vơ lúc này. Tôi không muốn. Tôi chỉ muốn thu về ốc đảo của riêng mình - một vùng đất đau thương chết chóc với những đường chân trời ảm đạm. Giờ tôi như thế đấy. Tôi có thể giao tiếp trong công việc, nhưng chỉ thế thôi. Nếu nói chuyện với mẹ, tôi biết mình sẽ còn tan nát cõi lòng hơn.
TÔI CŨNG CHẲNG NUỐT NỔI thứ gì. Bữa trưa ngày thứ Tư, tôi gắng ăn một cốc sữa chua, và đó là thứ đầu tiên tôi bỏ vào bụng kể từ hôm thứ Sáu. Tôi sống sót được là nhờ dung nạp cà phê latte và coca dành cho người ăn kiêng. Chất caffein giúp tôi tồn tại, nhưng nó cũng khiến bụng dạ tôi cồn cào.
Jack bắt đầu lượn lờ quanh tôi, hỏi những câu riêng tư làm tôi phát cáu. Anh ta muốn gì đây? Tôi là người lịch sự, nhưng tôi cần phải giữ khoảng cách với con người này.
Tôi ngồi xuống và kiểm tra một chồng thư được gửi đến cho anh ta, tận hưởng chút thư thái của một nhân viên quèn. Hộp thư điện tử của tôi chợt sáng lên, và tôi vội kiểm tra xem ai vừa gửi email.
Trời đất! Là Christian. Ôi không, không phải ở đây... không phải lúc tôi đang làm việc thế này.
Từ: Christian Grey
Chủ đề: Ngày mai
Ngày: Ngày 8 tháng 6 năm 2011 14:05
Tới: Anastasia Steele
Anastasia thân mến,
Xin lỗi vì đã đường đột xâm phạm vào giờ làm việc của em. Em đã nhận được hoa của tôi chưa?
Ngày mai là ngày bạn em khai trương triển lãm đấy, và tôi chắc rằng em chưa có thời gian để mua xe, trong khi quãng đường đi lại khá dài. Tôi sẽ còn hơn cả hạnh phúc nếu được đưa em đi - nếu em muốn.
Cho tôi biết nhé.
Christian Grey,
CEO, Grey Enterprises Holdings, Inc.
Nước mắt dâng đầy trong mắt tôi. Tôi vội vàng lao về phía khu nhà vệ sinh để trốn vào một ngăn buồng. Là triển lãm của José. Tôi đã hứa với cậu ấy là sẽ đến, thế mà lại quên khuấy mất. Khỉ thật, Christian nói đúng, tôi biết đến đó bằng cách nào đây?
Tôi vò trán. Sao José không gọi điện nhỉ? Sao chẳng có ai gọi? Ôi, tôi đãng trí đến mức không nhận ra mình đã để điện thoại ở chế độ im lặng từ đời nảo đời nào.
Chết tiệt! Tôi đúng là một con ngốc! Tôi vẫn mặc định chuyển các cuộc gọi sang chiếc BlackBerry. Trời đất quỷ thần ơi. Christian vẫn đang nhận các cuộc gọi của tôi - trừ khi anh đã quẳng chiếc BlackBerry đi. Mà sao anh ta có địa chỉ email của tôi nhỉ?
Anh biết cỡ giày của tôi, thế thì một địa chỉ email với anh có khó khăn gì?
Tôi có thể gặp lại anh không? Tôi có chịu đựng nổi không? Tôi có muốn gặp anh không? Tôi nhắm nghiền mắt và ngửa đầu ra sau khi nỗi đau đớn và khao khát cùng lúc đâm xuyên qua mình. Tất nhiên là tôi muốn, muốn chứ!
Có lẽ... có lẽ tôi có thể bảo anh rằng tôi đã đổi ý... Không, không, không. Tôi không thể ở cùng một người luôn thích thú cái trò làm tổn thương tôi đến vậy, một người không thể yêu tôi như vậy.
Những kỷ niệm đau lòng lóe lên trong tâm trí tôi - những chuyến bay, bàn tay nắm chặt, những nụ hôn, cái bồn tắm, sự dịu dàng, tính hài hước của anh, cả ánh nhìn chằm chằm đầy chiếm đoạt, đen tối và gợi tình của anh nữa. Tôi nhớ anh. Đã năm ngày rồi, năm ngày đau khổ tưởng chừng như vô tận. Tôi khóc ròng trong giấc ngủ hàng đêm, ước gì mình đừng bước chân đi, ước gì anh thay đổi, ước gì chúng tôi còn ở bên nhau. Bao giờ thì cảm giác khủng khiếp này mới qua đi đây? Tôi bắt đầu hối hận.
Tôi vòng tay quanh thân, tự ôm lấy mình thật chặt. Tôi nhớ anh. Tôi thực sự nhớ anh... Tôi yêu anh. Đơn giản vậy thôi.
Anastasia Steele, mày đang làm việc đấy! Tôi phải mạnh mẽ, nhưng tôi cũng muốn tới buổi triển lãm của José, và thẳm sâu trong tâm can, con người hư hỏng trong tôi muốn gặp Christian. Hít một hơi thật sâu, tôi quay về bàn làm việc.
Từ: Anastasia Steele
Chủ đề: Ngày mai
Ngày: Ngày 8 tháng 6 năm 2011 14:25
Tới: Christian Grey
Chào Christian,
Cảm ơn anh vì những bông hoa, chúng rất đáng yêu.
Vâng, em rất cảm kích nếu anh đưa em đi.
Cảm ơn anh.
Anastasia Steele,
Trợ lý của Jack Hyde, Biên tập viên, SIP
Kiểm tra điện thoại, tôi nhận thấy đúng là nó vẫn được mặc định chuyển các cuộc gọi tới chiếc BlackBerry. Jack đang đi họp, vì thế tôi gọi ngay cho José.
“José à. Ana đây.”
“Xin chào người xa lạ.” Giọng cậu ta ấm áp và ân cần đến mức suýt nữa khiến tôi òa khóc.
“Tớ không nói chuyện được lâu đâu. Ngày mai tớ nên đến triển lãm của cậu lúc mấy giờ nhỉ?”
“Cậu vẫn đến cơ à?” Cậu ta có vẻ rất hào hứng.
“Đến chứ.” Tôi nở nụ cười thật lòng đầu tiên sau năm ngày khi hình dung ra nụ cười toe toét sung sướng của cậu ta.
“Thế thì bảy rưỡi.”
“Gặp nhau lúc ấy nhé. Tạm biệt José.”
“Tạm biệt Anna.”
Từ: Christian Grey
Chủ đề: Ngày mai
Ngày: Ngày 8 tháng 6 năm 2011 14:27
Tới: Anastasia Steele
Anastasia à,
Ngày mai tôi đón em lúc mấy giờ được?
Christian Grey,
CEO, Grey Enterprises Holdings, Inc.
Từ: Anastasia Steele
Chủ đề: Ngày mai
Ngày: Ngày 8 tháng 6 năm 2011 14:32
Tới: Christian Grey
Buổi triển lãm bắt đầu lúc 7:30. Theo anh thì nên đi từ mấy giờ?
Anastasia Steele,
Trợ lý của Jack Hyde, Biên tập viên, SIP
Từ: Christian Grey
Chủ đề: Ngày mai
Ngày: Ngày 8 tháng 6 năm 2011 14:34
Tới: Anastasia Steele
Anastasia,
Portland khá xa đấy. Tôi sẽ đón em lúc 5:45
Mong được gặp em.
Christian Grey,
CEO, Grey Enterprises Holdings, Inc.
Từ: Anastasia Steele
Chủ đề: Ngày mai
Ngày: Ngày 8 tháng 6 năm 2011 14:38
Tới: Christian Grey
Gặp lại anh sau.
Anastasia Steele,
Trợ lý của Jack Hyde, Biên tập viên, SIP
Ôi! Tôi sẽ gặp lại Christian! Lần đầu tiên sau năm ngày tinh thần của tôi khởi sắc được một chút, và tôi cho phép mình tự hỏi không biết anh thế nào rồi.
Anh có nhớ tôi không? Chắc là không như tôi nhớ anh rồi. Anh đã tìm được một kẻ phục tùng mới chưa? Ý nghĩ ấy đau đớn đến nỗi tôi gạt nó đi ngay lập tức. Tôi nhìn vào chồng thư cần phải phân loại cho Jack và bắt đầu xử lý chúng, cố gắng đẩy Christian ra khỏi tâm trí mình.
Tối hôm đó tôi cứ trở mình trằn trọc, cố chợp mắt một chút, và đó là lần đầu tiên sau một thời gian dài tôi không thiếp đi trong tình trạng nước mắt đầm đìa.
Trong tâm tưởng, tôi hình dung ra khuôn mặt Christian vào cái ngày tôi bước chân đi. Vẻ mặt khổ sở của anh cứ ám ảnh tôi không dứt. Tôi nhớ là anh không muốn tôi đi, thật kỳ lạ. Tôi còn ở lại làm gì khi mọi thứ đều rơi vào ngõ cụt? Chúng tôi cứ luẩn quẩn quanh vấn đề của riêng mình - tôi thì sợ bị trừng phạt, còn anh thì sợ... sợ gì nhỉ? Tình yêu ư?
Trở mình, tôi ôm gối, chìm trong nỗi buồn vô hạn. Anh ấy nghĩ mình không xứng đáng được yêu. Sao anh lại nghĩ thế chứ? Nó có liên quan gì đến tuổi thơ của anh không? Mẹ đẻ anh, một gái điếm nghiện ngập đổi tình lấy thuốc? Những ý nghĩ cứ xoay mòng mòng trong đầu tôi, đến gần sáng tôi mới có thể thiếp đi trong một giấc ngủ mệt lử, chập chờn.
NGÀY HÔM NAY LÊ THÊ TRÔI QUA và Jack bỗng ân cần một cách khác thường. Tôi ngờ rằng đó là do chiếc váy màu mận và đôi bốt cao gót màu đen mà tôi đã lấy trộm từ tủ quần áo của Kate, nhưng tôi không muốn nghĩ ngợi nhiều đến việc nhất thiết phải đi mua sắm váy áo mới với tuần lương đầu tiên. Chiếc váy có vẻ rộng với tôi hơn ngày trước, nhưng tôi vờ như không nhận ra.
Cuối cùng cũng đến năm rưỡi, tôi thu áo khoác và túi xách, cố gắng trấn áp nỗi lo sợ trong mình. Tôi sắp gặp anh rồi!
“Tối nay cô có hẹn à?” Jack hỏi khi anh ta sải bước qua bàn tôi để ra ngoài.
“Vâng. À không. Cũng không hẳn.”
Anh ta nhướng mày, sự quan tâm trở thành giận dỗi thấy rõ. “Bạn trai à?”
Mặt tôi đỏ ửng. “Không, bạn thôi. Bạn trai cũ.”
“Có thể ngày mai cô sẽ muốn đi uống chút gì đó sau giờ làm việc. Cô đã có một tuần đầu tiên tuyệt vời, Ana. Chúng ta nên có một buổi chúc mừng.” Jack mỉm cười và một cảm xúc không rõ ràng lướt qua mặt anh ta, khiến tôi bất an.
Đút tay vào túi, anh ta thong thả bước ra cánh cửa đôi. Tôi cau mày. Uống rượu với sếp, đó có phải là ý hay không nhỉ?
Tôi lắc đầu. Còn một buổi tối với Christian Grey cần phải vượt qua trước đã. Tôi phải làm thế nào đây? Chạy ào vào nhà vệ sinh, tôi chỉnh trang lần cuối cùng.
Tôi nhìn đăm đăm hồi lâu vào gương mặt mình trong tám gương tường lớn. Vẫn là vẻ nhợt nhạt và những quầng thâm quanh đôi mắt sưng to, trông tôi hốc hác và buồn thảm. Ước gì tôi biết trang điểm nhỉ. Tôi chuốt ít mascara, kẻ viền mắt và véo nhẹ vào má, hy vọng nó sẽ hồng lên. Chải lại mái tóc để nó buông lơi một cách khéo léo sau lưng, tôi hít một hơi thật sâu. Mình phải tiến lên thôi.
Bồn chồn, tôi bước qua phòng giải lao, vừa mỉm cười vừa vẫy tay chào Claire ở quầy lễ tân. Có lẽ tôi và cô ấy có thể làm bạn. Jack đang nói chuyện với Elizabeth khi tôi hướng về phía cửa ra vào. Mỉm cười thật tươi, anh ta vội bước đến mở cửa cho tôi.
“Mời cô đi trước, Ana,” anh ta lẩm bẩm.
“Cảm ơn anh.” Tôi mỉm cười bối rối.
Ngoài đường, Taylor đã đợi sẵn và mở cửa sau xe cho tôi. Tôi ngại ngùng liếc về phía Jack lúc ấy đã theo tôi ra đến tận ngoài. Anh ta nhìn về phía chiếc Audi SUV, trông mất hết cả can đảm.
Tôi quay lại và chui vào ghế sau xe. Và anh ngồi đó - Christian Grey - trong bộ complet màu xám, không cà vạt, áo sơ mi trắng để hở cổ. Đôi mắt xám lóe lên.
Miệng tôi khô khốc. Trông anh bảnh bao đến tuyệt vời, trừ chuyện anh đang tức giận với tôi. Tại sao chứ?
“Lần cuối em ăn là khi nào?” Anh cáu kỉnh hỏi khi Taylor đóng cửa xe lại.
Ôi dào. “Chào Christian. Vâng, em cũng rất vui khi được gặp anh.”
“Đừng có giở mồm mép ra nữa. Trả lời tôi đi.” Đôi mắt xám bùng lên giận dữ.
Trời ạ. “Ừm... Trưa nay em vừa ăn một cốc sữa chua. À... Và một quả chuối nữa.”
Taylor chui vào ghế lái, khởi động xe rồi lái ra đường. Tôi liếc lên và thấy Jack đang vẫy tay với mình. Chẳng hiểu sao anh ta nhìn được tôi qua tấm kính chắn màu đen, nhưng tôi cũng vẫy chào lại anh ta.
“Ai đấy?” Christian vẫn hỏi bằng giọng cấm cẳn.
“Sếp em.” Tôi lén nhìn lên người đàn ông đẹp trai cạnh mình, và thấy miệng anh mím lại thành một đường khắc nghiệt.
“Ừ. Thế còn bữa ăn cuối cùng?”
“Christian, đó thực sự đâu phải là điều anh quan tâm?” Tôi lẩm bẩm, cảm thấy mình dũng cảm phi thường.
“Bất cứ điều gì em làm tôi cũng quan tâm hết. Nói đi.”
Còn lâu ấy. Tôi rên lên trong tuyệt vọng, rồi đảo tròn mắt lên trời. Christian nheo mắt lại. Và lần đầu tiên trong một khoảng thời gian dài, tôi muốn phá lên cười. Tôi phải cố gắng lắm mới nén được tiếng cười khúc khích đang chực bùng ra. Gương mặt Christian dịu lại khi tôi nỗ lực giữ cho mặt mình thẳng tưng, và một nụ cười thoáng hiện trên đôi môi đẹp như tạc của anh.
“Nào?” Anh hỏi, giọng đã nhẹ nhàng hơn.
“Mỳ alla vongole, thứ Sáu tuần trước,” tôi thì thào.
Christian nhắm mắt lại khi một cơn giận dữ, và có thể là ân hận nữa, lướt qua mặt anh. “Tôi thấy rồi,” anh nói, giọng không chút cảm xúc. “Trông em như thể sụt đi ít nhất hai cân rưỡi ấy, có khi còn hơn. Làm ơn hãy ăn uống tử tế đi, Ana,” anh gắt.
Tôi nhìn chằm chằm xuống những ngón tay gầy guộc trong lòng mình. Sao anh cứ luôn khiến tôi cảm thấy mình như một đứa trẻ lang thang vậy nhỉ?
Anh nhổm người và quay sang tôi. “Em thế nào?” Giọng anh vẫn nhẹ nhàng.
Em á, em tệ hại lắm, thực sự... Tôi nuốt xuống. “Nếu em nói là mình ổn, thì chắc là em đang nói dối đấy.”
Anh hít vào một hơi thật sâu, thật mạnh. “Tôi cũng thế,” anh thì thầm rồi với tay qua nắm chặt lấy tay tôi. “Tôi nhớ em.”
Ôi không. Da thịt chạm vào da thịt.
“Christian, em...”
“Ana, làm ơn. Chúng ta cần nói chuyện.”
Em sắp khóc rồi đây này. Không. “Christian, em... xin anh... em đã khóc quá nhiều rồi,” tôi thì thầm, cố gắng kiểm soát những cảm xúc dữ dội.
“Ôi, em yêu, không.” Anh kéo tay tôi, và trước khi kịp nhận thức được chuyện gì, tôi đã chui vào lòng anh. Tay anh ôm lấy người tôi, mũi anh chạm vào tóc tôi. “Anh nhớ em nhiều lắm, Anastasia,” anh nói trong hơi thở.
Tôi muốn vùng ra khỏi vòng ôm ấy, để duy trì một khoảng cách, nhưng cánh tay anh vẫn bao bọc quanh tôi. Anh ép tôi sát vào lồng ngực mình, và tôi tan chảy, ôi, tôi đã muốn ở nơi này biết bao nhiêu!
Tôi ngả đầu vào anh, và anh liên tục hôn lên tóc tôi. Đây chính là ngôi nhà ấm áp. Anh có mùi của vải lanh, của nước xả vải, mùi xà phòng tắm, và cả thứ mùi tôi yêu thích - mùi Christian. Trong khoảnh khắc, tôi cho phép mình chìm trong ảo tưởng rằng mọi thứ rồi sẽ ổn, và tâm hồn tan nát của tôi trong phút chốc được vỗ về. ít phút sau Taylor đỗ lại bên lề đường, dù chúng tôi vẫn ở trong thành phố.
“Ra khỏi xe thôi,” Christian buông tôi ta, “chúng ta đến nơi rồi.”
Gì cơ?
“Trên nóc tòa nhà này có sân bay lên thẳng.” Christian liếc lên tòa nhà để giải thích.
Tất nhiên rồi. Chiếc Charlie Tango. Taylor mở cửa xe và tôi chui ra ngoài. Anh ta nở một nụ cười ấm áp, khiến tôi cảm thấy vững tâm. Tôi mỉm cười đáp lại anh ta.
“Tôi nên gửi lại anh chiếc khăn tay mới phải.”
“Cứ giữ nó đi, cô Steele, cùng những lời chúc tốt đẹp nhất của tôi.”
Tôi đỏ bừng mặt khi Christian đi vòng qua xe và nắm lấy tay tôi. Anh nhìn Taylor khó hiểu còn Taylor thì điềm nhiên nhìn lại anh, kín bưng, bình thản.
“Chín giờ nhé?” Christian nói với anh ta.
“Vâng, thưa ngài.”
Christian gật đầu khi anh quay lại và dẫn tôi đi qua cánh cửa đôi bước vào một đại sảnh thênh thang đẹp lộng lẫy. Tôi ngây ngất trong cảm giác bàn tay với những ngón dài, điêu luyện của anh đang nắm chặt tay tôi. Lại là lực hút quen thuộc - tôi đang bị hút vào, giống như anh chàng Icarus bị hút về phía mặt trời. Tôi đã bị thiêu cháy một lần, vậy mà giờ tôi lại ở đây.
Tới thang máy, anh nhấn nút gọi thang. Tôi lén nhìn lên, thấy anh đang mang nụ cười nửa miệng bí ẩn. Khi cửa thang máy mở ra, anh buông tay tôi rồi dẫn tôi vào.
Cánh cửa đóng lại, tôi liều mình nhìn lên lần thứ hai. Anh liếc xuống tôi, và bầu không khí giữa chúng tôi như có điện. Nó rõ mồn một. Tôi hầu như có thể nếm được nó, đang phóng những xung điện giữa chúng tôi, hút chúng tôi vào nhau.
“Ôi,” tôi thở hổn hển khi đắm mình trong lực hút dữ dội đến tận tim gan này.
“Tôi cũng cảm thấy nó,” Christian nói, đôi mắt buồn và ánh lên mãnh liệt.
Khao khát khoan sâu từng đợt nguy hiểm chết người vào giữa hai chân tôi. Anh siết chặt tay tôi, ve vuốt những đốt ngón tay tôi bằng ngón cái, mọi thớ thịt sâu thẳm trong tôi thắt lại trong một cảm giác tuyệt vời.
Sao anh vẫn có thể làm điều này với em?
“Đừng có cắn môi nữa, Anastasia,” anh thì thào.
Tôi nhìn chằm chằm lên anh, thả lỏng môi. Tôi muốn anh. Ngay ở đây, ngay bây giờ, trong thang máy này. Sao tôi lại không thể chứ?
“Em biết nó khiến tôi cảm thấy thế nào mà,” anh lẩm bẩm.
Ôi chao, tôi vẫn có thể tác động đến anh. Cô nàng nữ thần trong tôi nhảy múa xôn xao sau năm ngày hờn dỗi.
Đột ngột cửa thang máy mở ra, phá vỡ mọi bùa mê, và chúng tôi đã ở trên mái nhà. Trên này lộng gió, nên dù đã mặc chiếc áo khoác đen tôi vẫn lạnh run lên. Christian quàng cánh tay quanh tôi, kéo tôi nép vào mình, và chúng tôi vội băng tới chiếc Charlie Tango đang đỗ ở trung tâm của sân, cánh quạt quay từng vòng chậm rãi.
Một người đàn ông tóc vàng cao lớn mặc complet sẫm màu nhảy ra, cúi thấp đầu xuống rồi chạy về phía chúng tôi. Vừa bắt tay với Christian, anh ta vừa gào to để át đi tiếng ồn của cánh quạt.
“Sẵn sàng rồi đấy, thưa ngài. Cô ấy hoàn toàn thuộc về ngài.”
“Kiểm tra tất cả rồi chứ?”
“Vâng, thưa ngài.”
“Tám rưỡi anh đến nhận lại cô nàng nhé?”
“Vâng.”
“Taylor đang đợi anh ở trước tòa nhà đấy.”
“Cảm ơn ngài Grey. Chúc ngài thượng lộ bình an đến Portland. Chào cô.” Anh ta làm động tác chào tôi. Vẫn không buông tôi ra, Christian gật đầu, cúi thấp đầu xuống rồi dẫn tôi tới cửa chiếc trực thăng.
Khi đã vào trong, anh kiên quyết khóa chặt tôi trong bộ dây an toàn, thắt chặt từng chiếc đai da, rồi trao cho tôi một cái nhìn hiểu biết cùng nụ cười bí hiểm.
“Cái này sẽ giữ em ở nguyên chỗ của mình,” anh nói khẽ. Tôi phải thừa nhận là tôi thích em trong bộ dây đai này đấy. Đừng có động chạm vào thứ gì nhé.”
Mặt tôi đỏ bừng lên như gấc, và anh lướt ngón trỏ xuống má tôi trước khi đeo bộ đàm cho tôi. Em cũng muốn chạm vào anh lắm, nhưng anh có cho em làm thế đâu! Tôi nổi cáu. Anh thắt đám dây đai chặt thế này thì tôi còn làm ăn được gì.
Christian vào chỗ, đai nịt cẩn thận rồi bắt đầu kiểm tra một lượt trước khi bay. Anh quá thành thạo. Nội điều đó thôi cũng quyến rũ ghê gớm rồi. Anh đeo bộ đàm vào rồi gạt một công tắc. Cánh quạt tăng tốc, làm tôi ù hết cả tai.
Anh quay sang nhìn tôi. “Sẵn sàng chưa cưng?” Giọng anh vọng lại qua bộ đàm.
“Rồi ạ.”
Anh nở nụ cười toe toét như trẻ con quen thuộc. Wow - lâu lắm rồi tôi mới trông thấy nó.
“Tháp Sea-Tac, đây là máy bay Charlie Tango Golf - Khách sạn Golf Echo, chuẩn bị khởi hành tới Portland qua sân bay quốc tế Portland. Làm ơn hãy xác nhận, hết.”
Một giọng trả lời kỳ cục của nhân viên kiểm soát không lưu vang lên, đưa ra những chỉ dẫn.
“Đã nhận và đã rõ, Charlie Tango khởi hành, hết.” Christian gạt hai công tắc, nắm chắc cần gạt, rồi chiếc trực thăng cất cánh chậm rãi và êm ru vào trời đêm.
Seattle và cả dạ dày tôi như mất hút phía bên dưới - có quá nhiều thứ để ngắm nhìn.
“Chúng ta đã đuổi theo bình minh rồi, Anastasia, giờ là hoàng hôn nhé,” giọng anh vọng qua bộ đàm. Tôi quay sang và há hốc miệng nhìn anh kinh ngạc.
Thế là sao nhỉ? Sao anh có thể thốt lên một điều lãng mạn đến nhường ấy? Anh mỉm cười, và tôi cũng không ngăn nổi một nụ cười ngượng ngùng.
“Cũng như mặt trời buổi chiều tà, lần này có nhiều thứ để ngắm nhìn hơn,” anh nói tiếp.
Lần trước chúng tôi bay về Seattle trời cũng tối, nhưng tối nay khung cảnh ngoạn mục hơn, như thể chúng tôi đang ở một nơi nào đó tách rời thế giới này. Chúng tôi đã cất cánh từ một trong những tòa nhà cao nhất, và giờ đang lên cao, cao nữa.
“Escala ử đằng kia.” Anh chỉ về phía một tòa nhà. “Còn Boeing ở đằng kia, và em có thể nhìn thấy Space Needle.”
Tôi nghển cổ. “Em chưa vào đó bao giờ.”
“Tôi sẽ đưa em đến - chúng ta có thể ăn ở đó.”
“Christian, chúng ta chia tay rồi.”
“Tôi biết. Tôi vẫn có thể đưa em đi ăn ở đó mà.” Anh nhìn tôi giận dữ.
Tôi lắc đầu và quyết định không tranh cãi với anh. “Trên này thật đẹp, cảm ơn anh.”
“Ấn tượng chứ hả?”
“Ấn tượng vì anh có thể làm được điều này.”
“Cô đang nịnh tôi đấy à, cô Steele? Tôi vốn là một người đàn ông tài năng vô đối mà!”
“Em biết rõ điều ấy lắm, ngài Grey.”
Anh quay sang làm một điệu cười đỏm dáng với tôi, và lần đầu tiên sau năm ngày tôi thấy mình bớt căng thẳng đi một chút. Có lẽ chuyện này không đến nỗi quá tệ.
“Công việc mới thế nào?”
“Tốt cả. Cảm ơn anh. Cũng thú vị.”
“Tay sếp thế nào?”
“Ồ, cũng ổn.” Làm sao tôi có thể nói với Christian rằng Jack khiến tôi cảm thấy bất an? Christian liếc sang tôi.
“Có chuyện gì à?”
“Ngoài những điều hiển nhiên, thì chả có chuyện gì cả.”
“Những điều hiển nhiên?”
“Ôi, Christian, đôi lúc anh thực sự chậm hiểu đấy!”
“Chậm hiểu? Tôi ư? Tôi không chắc mình hiểu đúng giọng điệu của cô, cô Steele.”
“Ừm, thế thì đừng hiểu nữa.”
Môi anh cong lên thành một nụ cười. “Tôi nhớ cái mồm leo lẻo của em lắm, Anastasia.”
Tôi thở hổn hển và muốn gào lên, Em cũng nhớ anh - nhớ tất tật mọi thứ về anh - chứ không chi mồm miệng của anh đâu! Nhưng tôi nín thinh và nhìn chằm chằm qua lớp kính chắn gió trông như một chiếc bình nuôi cá của Charlie Tango khi chúng tôi tiến về phía Nam. Hoàng hôn buông xuống bên tay phải chúng tôi, mặt trời chậm rãi lặn xuống chân trời như một quả cam khổng lồ, nóng bỏng và sáng chối - tôi lại thấy mình như Icarus, bay lên quá cao để tiến thẳng về phía nó.
HOÀNG HÔN ĐUỐI THEO CHÚNG TÔI từ Seattle, cà bầu trời ngập chìm trong một biển sắc opal[1], sắc hồng và sắc ngọc lam hòa quyện dường như bất tận vào nhau theo cách mà chỉ Mẹ Tự Nhiên mới hiểu được. Tối nay trời mát mẻ và quang đãng, và những ánh đèn của Portland lấp lánh dưới xa chào đón chúng tôi khi Christian hạ cánh chiếc trực thăng xuống sân bay lên thẳng. Chúng tôi đang ở trên nóc tòa nhà bằng gạch nâu lạ lùng ở Portland mà chưa đầy ba tuần trước chúng tôi vừa mới rời đi.
[1] Opal là đá khoáng vật có màu tự sắc, bình thường chúng không màu nhưng do lẫn các tạp chất mang màu, nhất là sắt và một số tạp chất mang màu khác nên chúng có các màu khác nhau như vàng, nâu, đỏ, lục và đen. Opal quý thường có màu sặc sỡ như cầu vồng.
Không phải lúc nào cũng thế này, nhưng tôi có cảm giác mình đã quen biết Christian suốt cả cuộc đời. Anh tắt động cơ chiếc Charlie Tango, ấn một loạt các công tắc để cánh quạt ngừng quay, và cuối cùng tôi cũng nghe thấy tiếng thở của chính mình qua bộ đàm. Hừm. Trong khoảnh khắc tôi nhớ về trải nghiệm của Thomas Tallis[2]. Tôi bỗng tái nhợt đi. Tôi không muốn tới đó lúc này.
[2] Thomas Tallis (1505 - 1585): Ông được coi là một trong những nhà soạn nhạc vĩ đại nhất thời kỳ đầu của nước Anh. Tên ông luôn xuất hiện đầu tiên trong những hợp tuyển về âm nhạc giáo đường.
Christian tháo đám dây đai của mình rồi nghiêng người sang bên tháo cho tôi.
“Chuyến đi thú vị chứ, cô Steele?” Anh hỏi, giọng anh nhẹ nhàng, đôi mắt lấp lánh.
“Thú vị lắm, cảm ơn ngài, ngài Grey,” tôi lịch sự hồi đáp.
“Được rồi, đi xem đám ảnh ọt của cậu bạn nào.” Anh giơ tay ra và tôi nắm lấy, trèo ra khỏi Charlie Tango.
Một người đàn ông tóc xám có ria mép bước về phía chúng tôi, nụ cười rộng mở, tôi nhận ra anh ta chính là anh chàng dân thổ địa mà lần trước ở đây tôi đã gặp.
“Chào Joe.” Christian mỉm cười rồi buông tay tôi ra để bắt tay Joe nồng nhiệt. “Giữ cô nàng này an toàn cho Stephan nhé. Tầm tám chín giờ anh ta sẽ tới.”
“Ngài yên tâm, ngài Grey. Chào cô,” anh ta vừa nói vừa gật đầu với tôi. “Xe đang chờ sẵn dưới kia rồi, thưa ngài. À, thang máy đang ngừng hoạt động, nên ngài và cô sẽ phải đi cầu thang bộ đấy.”
“Cảm ơn Joe.”
Christian lại nắm tay tôi, chúng tôi hướng về cầu thang thoát hiểm.
“May cho em đây chỉ là tầng bốn thôi đấy, giày cao thế kia cơ mà,” anh lẩm bẩm chỉ trích.
Không có tí trêu đùa nào.
“Anh không thích đôi bốt này hả?”
“Tôi thích nó lắm, Anastasia.” Ánh nhìn của anh tối sẫm lại, tôi nghĩ anh định nói điều gì khác nữa nhưng rồi lại thôi. “Đi thôi. Chúng ta muộn mất. Anh không muốn em ngã gãy cổ đâu.”
TÔI VÀ CHRISTIAN NGỒI IM LẶNG bên nhau khi tài xế đưa chúng tôi đến triển lãm. Mối lo âu trong tôi giờ quay lại với đầy đủ mãnh lực của nó, tôi nhận ra rằng khoảng thời gian ở trong chiếc Charilie Tango chỉ là tâm bão. Christian dường như đang suy nghĩ điều gì đó rất lung... thậm chí có phần e ngại; tâm trạng sáng sủa nhẹ nhàng ban đầu của chúng tôi giờ tiêu tan. Có quá nhiều điều tôi muốn nối, nhưng cuộc hành trình quá ngắn ngủi. Christian đang nhìn đăm đăm ra ngoài cửa sổ.
“José chỉ là một người bạn thôi,” tôi lẩm bẩm.
Christian quay lại nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt anh tối sẫm và thận trọng, chẳng tiết lộ điều gì. Miệng anh - ôi, khuôn miệng mời gọi ấy thật khiến người ta muốn phạm tội! Tôi nhớ khi nó đã từng ở trên người tôi - khắp mọi nơi. Da thịt tôi nóng bừng. Anh trở mình trên ghế và cau mày.
“Đôi mắt đẹp đẽ kia giờ trông cứ to thô lố trên mặt em ấy, Anastasia. Hãy nói với tôi là em sẽ ăn uống tử tế đi.”
“Vâng, Christian, em sẽ ăn,” tôi trả lời như một cái máy vô vị.
“Tôi nói nghiêm túc đấy.”
“Anh đang nghĩ thế ư, ngay bây giờ ư?” Tôi không thể kìm nén nổi sự khinh khỉnh trong giọng nói của mình. Thực lòng là người đàn ông này vô cùng trơ tráo - chính anh ta đã đẩy tôi vào địa ngục mấy ngày qua. Không, sai rồi. Chính tôi mới đẩy tôi vào địa ngục. Không, không phải anh. Tôi lắc đầu, bấn loạn.
“Tôi không muốn gây chiến với em bây giờ, Anastasia. Tôi muốn em trở lại như xưa, tôi muốn em khỏe mạnh,” anh nói.
“Nhưng có thay đổi được điều gì đâu.” Anh vẫn là anh thôi, chàng Đa Sự ạ.
“Lúc về nói chuyện sau. Chúng ta đến nơi rồi.”
Chiếc xe đỗ lại trước phòng triển lãm, Christian chui ra khỏi xe, để lại tôi không nói được câu nà. Anh mở cửa xe cho tôi, tôi bèn chui ra.
“Sao anh làm thế?” Giọng tôi to hơn tôi tưởng.
“Làm gì cơ?” Christian sửng sốt.
“Nói ra một điều gì đó rồi dừng phắt lại?”
“Anastasia, chúng ta đến nơi rồi. Em muốn đến đây mà. Vậy thì vào trong đã rồi nói chuyện sau. Tôi đặc biệt không muốn cảnh tượng này diễn ra trên đường phố đâu.”
Tôi liếc quanh. Anh nói đúng. Nơi này quá công khai. Tôi mím môi lại khi anh nhìn trừng trừng xuống tôi.
“Được rồi,” tôi lầm bầm hờn dỗi. Nắm chặt lấy tay tôi, anh đưa tôi vào trong tòa nhà.
Chúng tôi đang ở trong một nhà kho đã được cải tạo - với tường gạch, sàn gỗ tối màu, sàn nhà và những đường ống đều được sơn màu trắng. Nó thoáng đãng, hiện đại và đã có vài người đang thơ thẩn dạo quanh, vừa nhấp rượu vừa trầm trồ trước những tác phẩm của José. Trong khoảnh khắc các vấn đề của tôi bay biến, tôi chợt nhận thấy José đã thực hiện được giấc mơ của mình. Cứ tiến lên nhé, José!
“Chào mừng các bạn đã đến với buổi triển lãm của José Rodriguez.” Một phụ nữ trẻ mặc đồ đen với mái mái tóc màu nâu ngắn hết cỡ, đôi môi tô son đỏ chót, tai đeo đôi khuyên vòng to tướng chào mừng chúng tôi. Cô ta thoáng liếc về phía tôi, rồi liếc lâu hơn rất nhiều so với mức cần thiết về phía Christian, sau đó lại nhìn vào tôi, chớp mắt, mặt đỏ ửng.
Tôi cau mày. Anh ấy là của tôi - hoặc đã từng của tôi. Tôi cố gắng hết mức để không quắc mắt nhìn lại cô ta. Và khi đôi mắt cô ta tập trung trở lại, chúng chớp một lần nữa.
“Ồ, cô đấy à, Ana. Chúng tôi ai cũng mong cô đến.” Rồi cười thật tươi, cô ta đưa tôi một cuốn sách giới thiệu mỏng và chỉ cho tôi đến một chiếc bàn chất đầy đồ ăn nhẹ cùng đồ uống.
“Em quen cô ta?” Christian cau mày.
Tôi lắc đầu, cũng bối rối không kém.
Anh nhún vai, “Em muốn uống gì?”
“Cảm ơn anh, cho em một ly rượu trắng.”
Đôi lông mày của anh nhíu lại, nhưng anh không nói gì, chỉ lặng lẽ hướng về khu quầy bar không có mái che.
“Ana!”
José lao ầm ầm qua một đám người đang xúm đông xúm đỏ.
Ôi mẹ ơi! Cậu ta đang mặc complet, trông bảnh bao kinh khủng. Cậu ta cười rạng rỡ rồi tiến đến vòng tay ôm chặt lấy tôi. Và tôi chỉ biết cố gắng không òa lên khóc. Bạn của tôi, cậu ta là người bạn duy nhất của tôi trong khi Kate đi xa. MẴ tôi ngân ngấn nước.
“Ana, cậu đến làm tớ mừng quá,” José thì thầm vào tai tôi. Đột ngột cậu ta buông tôi ra, giữ tôi cách một sải tay rồi săm soi tôi từ đầu đến chân.
“Gì thế?”
“Này, cậu có ổn không đấy? Trông cậu, ừm, lạ lắm. Thánh thần ơi, cậu bị sút cân đấy à?”
Tôi chớp chớp ngăn lại dòng nước mắt - không phải cậu cũng thế đấy chứ! “José, tớ ổn. Tớ chỉ quá mừng cho cậu thôi. Chúc mừng về buổi triển lãm nhé.” Giọng tôi run run khi tôi nhìn thấy sự lo lắng quan tâm hằn sâu trong khuôn mặt quá ư thân thuộc của José, nhưng tôi phải kiểm soát cảm xúc của mình.
“Ồ.” Mặt José xịu xuống và cậu buông tôi ra. “Anh ta ở đâu?” Nét mặt cậu chàng sầm lại.
“Đằng kia, đang lấy đồ uống.” Tôi gật đầu về phía Christian và nhận ra anh đang trao đổi vài câu bông đùa với ai đó trong hàng người đứng chờ. Christian bỗng ngước lên, thế là mắt chúng tôi khóa chặt vào nhau. Và trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, tôi như tê liệt, cứ nhìn đăm đăm vào người đàn ông đẹp trai không cưỡng nổi ấy, người cũng đang đăm đăm nhìn lại tôi với một xúc cảm khó dò. Ánh nhìn của anh thiêu đốt tôi, và chúng tôi cứ lặng lẽ đứng đó nhìn nhau.
Chúa ơi... Người đàn ông đẹp trai đó muốn tôi quay lại, và sâu thẳm trong tôi, một niềm vui sướng ngọt ngào chầm chậm mở ra như một bông hoa từ tốn nở bung trong sớm bình minh.
“Ana!” José cất tiếng, kéo tôi về thực tại. “Tớ rất mừng vì cậu đã đến - nghe này, tớ nên cảnh báo cậu...”
Đột ngột, cô nàng Tóc Ngắn Hết Cỡ và Môi Đỏ Chót chen ngang. “José, phóng viên của tạp chí Portland Printz muốn gặp cậu. Đi thôi.” Cô ta trao cho tôi một nụ cười lịch sự.
“Hay chưa! Tớ nổi tiếng đến nơi rồi đấy.” Anh chàng cười toe toét làm tôi không thể không cười lại - cậu ta hạnh phúc thế kia mà. “Tớ sẽ tóm cậu sau, Ana.” José hôn vào má tôi, và tôi nhìn cậu sải bước tới chỗ một người phụ nữ trẻ đang đứng bên một tay nhiếp ảnh gia cao nghều.
Những tấm ảnh của José được trưng bày ở khắp mọi nơi, vài bức được phóng to trên những tấm bạt khổng lồ. Có cả ảnh một màu và ảnh nhiều màu. Chúng chụp lại vẻ đẹp thiên đường của rất nhiều vùng đất. Một bức được chụp gần hồ nước ở Vancouver, lúc ấy là chớm hoàng hôn và những áng mây hồng đang soi bóng xuống mặt hồ tĩnh lặng. Trong phút chốc, tôi thấy xúc động lạ thường trước vẻ bình yên thư thái ấy. Thật là choáng ngợp.
Christian đến bên tôi, đưa cho tôi ly rượu trắng.
“Có ngon không?” Giọng tôi nghe đã bình thường hơn.
Anh nhìn tôi vẻ khó hiểu.
“Rượu ấy.”
“À, không. Trong những sự kiện thế này thì hiếm khi có rượu ngon lắm. Chàng trai này tài năng đấy chứ?” Christian có vẻ ngưỡng mộ bức ảnh chụp cảnh hồ.
“Thế thì em mới bảo cậu ta chụp chân dung anh chứ!” Giọng tôi nghe tự hào thấy rõ. Đôi mắt Christian liếc một cách dửng dưng từ bức ảnh sang tôi.
“Ngài Christian Grey?” Tay nhiếp ảnh gia của tờ Portland Printz tiếp cận Christian. “Tôi có thể chụp một bức ảnh của ngài không?”
“Chắc rồi.” Christian nén lại sự bực mình. Tôi bước lùi lại, nhưng anh chộp lấy tay tôi và kéo tôi lại bên anh. Tay thợ ảnh nhìn hai chúng tôi và không giấu nổi ngạc nhiên.
“Cảm ơn ngài, ngài Grey.” Anh ta chụp vài bức ảnh. “Và cô...?”
“Ana Steele,” tôi đáp.
“Cảm ơn, cô Steele.” Rồi anh ta lủi mất.
“Em từng tìm kiếm ảnh hẹn hò của anh trên mạng. Chẳng có bức nào. Thế nên Kate mới nghĩ anh là dân gay.”
Miệng Christian cong lên thành một nụ cười. “Thế nên em mới có mấy câu hỏi phỏng vấn không thích hợp tí nào hả? Không, tôi chẳng hẹn hò với ai cả, Anastasia - trừ em. Em biết thế mà.” Giọng anh lặng lẽ và thành thật.
“Vậy anh không bao giờ đưa những...” Tôi lo lắng liếc quanh để đảm bảo không ai nghe thấy chúng tôi “... người phục tùng của anh ra ngoài à?”
“Thi thoảng thôi. Nhưng không phải hẹn hò. Mà là đi mua sắm, em biết đấy.” Christian nhún vai, mắt anh không rời khỏi mắt tôi.
Ồ, vậy là chỉ ở trong căn phòng giải trí ấy - Căn Phòng Đỏ, phòng riêng của anh. Tôi không biết mình cảm thấy thế nào về chuyện đó.
“Chỉ có em thôi, Anastasia,” anh thì thầm.
Tôi đỏ bừng mặt và nhìn chằm chằm xuống những ngón tay. Anh vẫn quan tâm đến tôi, theo cách riêng của mình.
“Bạn em có vẻ hợp với chụp phong cảnh hơn là chụp chân dung đấy. Đi xem một vòng nào.” Tôi nắm lấy bàn tay xòe rộng của anh.
Chúng tôi thơ thẩn dạo quanh vài bức ảnh nữa, và tôi nhận thấy có một cặp đôi gật đầu với tôi, mỉm cười cởi mở như thể họ biết tôi vậy. Chắc là phải thế, bởi tôi đang đi cùng Christian, vậy mà người đàn ông trẻ vẫn công khai nhìn tôi chằm chằm. Lạ thật.
Khi tôi cùng Christian đến góc phòng, tôi chợt hiểu ra vì sao mình nhận được những ánh nhìn lạ lùng như thế. Chình ình trên bức tường phía xa là bảy bức chân dung khổng lồ - của tôi!
Tôi ngây người ra nhìn chúng, sững sờ, bao nhiêu khí huyết dường như rút cạn. Tôi: hờn dỗi, cười đùa, cau có, nghiêm nghị, thích thú. Tất cả đều chụp cận mặt, tất cả đều là ảnh đen trắng.
Trời đất ơi! Tôi nhớ ra José vẫn lăng xăng với chiếc máy ảnh trong vài lần cậu ta đến thăm tôi hoặc khi tôi ra ngoài cùng cậu ta trong vai trò tài xế kiêm trợ lý nhiếp ảnh. Nhưng cậu ta chỉ chụp nhanh, hoặc là tôi nghĩ vậy. Không phải những bức chụp trộm trắng trợn thế này.
Christian cũng đang trân trân nhìn đầy sững sờ vào từng bức một.
“Có vẻ anh không phải người duy nhất nhỉ,” anh lẩm bẩm một cách khó hiểu, môi mím chặt thành một đường khắc nghiệt.
Hình như anh đang giận dữ.
“Xin lỗi em,” anh nói, ghim chặt tôi bằng ánh nhìn sáng lóe trong khoảnh khắc rồi tiến đến bàn lễ tân.
Anh định làm gì vậy? Tôi nhìn như thôi miên khi anh thảo luận điều gì đó sôi nổi với cô nàng Tóc Ngắn Hết Cỡ và Môi Đỏ Chót. Rồi anh rút ví và đưa thẻ tín dụng ra.
Chết tiệt. Chắc chắn anh đang mua một trong những bức ảnh đó.
“Này. Cô là nàng thơ phải không? Những bức ảnh đó thật khiến người ta choáng váng!” Một người đàn ông trẻ với mái tóc vàng rực đến phát sốc làm tôi giật nảy mình. Tôi cảm thấy một bàn tay nắm lấy khuỷu tay tôi - Christian đã quay lại.
“Anh quả là một anh chàng may mắn.” Tóc Vàng Phát Sốc nói với Christian - người đang trao cho anh ta một ánh nhìn lạnh lẽo.
“Chuẩn đấy,” Christian vừa lầm bầm vừa kéo tôi qua một bên.
“Anh vừa mua một bức đấy à?”
“Một bức á?” Anh khịt mũi, lướt mắt qua đám ảnh.
“Nghĩa là anh mua hơn một bức?”
Christian đảo mắt. “Tôi mua tất, Anastasia. Anh không muốn một kẻ lạ mặt nào đó cứ ngày ngày liếc mắt đưa tình với em trong phòng riêng của anh ta.”
Tôi bỗng muốn bật cười. “Anh muốn kẻ đó phải là anh chứ gì?” Tôi giễu cợt.
Christian nhìn trừng trừng xuống tôi, rõ là ngạc nhiên trước sự táo tợn của tôi, nhưng anh vẫn cố gắng che giấu sự thích thú.
“Thành thật mà nói thì, đúng đấy.”
“Đồ hư hỏng bệnh hoạn,” tôi nhăn mũi và cắn môi dưới để kìm nén một nụ cười.
Miệng anh há hốc, sự ngạc nhiên thích thú đã rõ rành rành. Anh vuốt cằm ra vẻ trầm ngâm.
“Về điểm này thì tôi không thể tranh cãi lại em rồi, Anastasia.” Anh lắc đầu, sự hóm hỉnh khiến ánh mắt anh dịu lại.
“Lẽ ra em còn tranh luận với anh nhiều nữa cơ, nhưng em trót ký vào NDA mất rồi.”
Christian thở dài, nhìn tôi thật lâu, mắt anh sẫm lại. “Tôi muốn làm gì với cái mồm leo lẻo của em bây giờ nhỉ?” Anh lẩm bẩm.
Tôi thở gấp, biết rõ ý anh là gì. “Anh thực quá sức thô lỗ.” Tôi cố làm ra vẻ thắng thế. Chẳng lẽ anh không có giới hạn nào sao?
Anh cười đỏm dáng, ra vẻ thích thú và rồi cau mày.
“Trong mấy bức ảnh kia trông em thoải mái lắm, Anastasia. Sao tôi không hay thấy em như thế nhỉ?”
Gì thế? Ái chà! Chuyển chủ đề - nói về một chuyện chả liên quan - từ đùa cợt sang nghiêm túc đây!
Tôi đỏ bừng mặt, liếc xuống những ngón tay mình. Christian nâng cằm tôi lên, và tôi hít vào đột ngột trước sự đụng chạm ấy.
“Tôi muốn em cũng thoải mái khi ở bên tôi,” anh thì thầm. Mọi dấu vết hài hước đều biến mất.
Sâu thẳm trong tôi, niềm hân hoan lại cất tiếng xôn xao. Nhưng sao chuyện ấy xảy ra được chứ? Chúng tôi còn bao nhiêu vẩn đề chưa thể giải quyết mà?
“Nếu muốn thế thì anh phải ngừng hăm dọa em đi,” tôi cấm cẳn.
“Còn em phải học cách giao tiếp và cho tôi biết em cảm thấy thế nào,” anh bật lại, mắt lóe lên.
Tôi hít sâu. “Christian, anh muốn em phải là một kẻ phục tùng ngoan ngoãn. Vấn đề là ở đây đấy. Anh từng gửi một bức email cho em, định nghĩa kẻ phục tùng là như thế nào.” Tôi ngừng lại, cố gắng tìm từ ngữ cho chính xác. “Những từ đồng nghĩa với nó là, em trích ra nhé, ‘biết tuân theo mệnh lệnh, dễ bảo, vâng lời, thụ động, dễ dạy dỗ, cam chịu, kiên nhẫn, ngoan ngoãn, bị chế ngự, cư xử dịu dàng’. Em không được nhìn vào anh. Không được nói chuyện với anh trừ khi anh cho phép. Anh còn mong chờ gì chứ?” Tôi gần như rít lên.
Cặp lông mày của anh càng cau lại dữ tợn hơn khi tôi tiếp tục.
“Ở bên anh thật khiến em bối rối. Anh không muốn em thách thức anh, coi thường anh, nhưng anh lại thích ‘cái mồm leo lẻo’ của em. Anh muốn em phục tùng, trừ những khi anh không muốn thế, và thế rồi anh có cớ trừng phạt em. Em không biết mọi chuyện sẽ dẫn tới đâu khi ở bên anh.” Christian nheo mắt. “Công kích vẫn chuẩn như thường lệ, cô Steele ạ.” Giọng anh lạnh như băng. “Đi thôi, đi ăn.”
“Chúng ta mới chỉ ở đây có nửa tiếng đồng hồ!”
“Em xem ảnh rồi, nói chuyện với cậu bạn rồi.”
“Tên cậu ấy là José.”
“Em đã nói chuyện với José rồi - cái con người mà lần cuối cùng tôi gặp đang cố nhét lưỡi vào cái miệng miễn cưỡng của em lúc em đang say xỉn và nôn ọe,” anh gầm gừ.
“Cậu ấy chưa bao giờ đánh em!” Tôi bật lại.
Christian quắc mắt, cơn thịnh nộ như bùng ra từ mọi lỗ chân lông. “Câu nói này là một lời lăng mạ đấy, Anastasia.” Tiếng thì thào của anh đầy đe dọa.
Tôi tái xanh, còn Christian lùa tay qua tóc, mặt hằm hằm với cơn giận cố kìm nén rành rành. Tôi chỉ biết nhìn lại anh trân trối.
“Tôi sẽ đưa em đi ăn gì đó. Em sẽ rời khỏi đây, ngay trước tôi. Tìm cậu bạn và chào tạm biệt đi.”
“Xin anh, mình ở lại một lúc nữa được không?”
“Không. Đi ngay. Ngay bây giờ. Chào tạm biệt đi.”
Tôi trừng trừng nhìn anh, sôi máu. Đồ Quái Vật Đồng Bóng Thích Điều Khiển Chết Tiệt! Giận dữ kể cũng hay. Giận dữ còn hơn là rớt nước mắt.
Tôi chậm rãi đưa ánh nhìn lướt quanh phòng tìm José. Cậu ta đang nói chuyện với một nhóm gái trẻ. Tôi hiên ngang bước về phía cậu, rời khỏi quý ngài Đa Sự. Chỉ vì anh ta đưa tôi đến đây mà tôi phải làm như anh ta bảo sao? Anh ta nghĩ mình là thứ quái quỷ gì chứ?
Đám gái trẻ đang nghe như nuốt lấy từng lời của José. Một cô nàng há hốc miệng khi tôi đến gần, hẳn là nhận ra tôi từ những bức chân dung.
“José.”
“Ana. Xin lỗi một chút nhé, các cô gái.” José cười toe toét với họ rồi vòng tay ôm láy tôi, ở một cấp độ nào đó tôi bỗng thấy thích thú - José thật dễ chịu, cậu luôn biết cách gây ấn tượng với các cô nàng.
“Trông cậu như sắp phát điên ý,” cậu ta nói.
“Tớ phải đi rồi,” tôi thì thầm, vẻ kiên quyết.
“Nhưng cậu vừa mới đến mà.”
“Tớ biết, nhưng Christian phải về. Những bức ảnh tuyệt lắm, José, cậu quả là một thiên tài đấy!”
Cậu chàng cười rạng rỡ. “Gặp lại cậu mới tuyệt làm sao.”
Rồi cậu ta lại ôm siết lấy tôi trong một vòng ôm nghẹt thở, quay tròn tôi một vòng khiến tôi nhìn thấy Christian ở đầu kia gian triển lãm. Anh ta đang hằm hằm tức tối - hẳn vì tôi đang ở trong vòng tay của José. Vì thế, trong một cử động được tính toán kỹ càng, tôi quàng tay quanh cổ José. Chắc Christian sắp bùng nổ đến nơi. Ánh nhìn trừng trừng của anh tối sẫm lại thành hai hố sâu đằng đằng sát khí, và rồi chậm rãi, anh tiến về phía chúng tôi.
“Cảm ơn vì đã cho tớ một bài học về mấy tấm ảnh chân dung,” tôi lẩm bẩm.
“Chết tiệt. Xin lỗi, Ana. Lẽ ra tớ phải nói với cậu. Cậu có thích chúng không?”
“Ừm... tớ không biết nữa,” tôi trả lời thành thực, trong giây lát bỗng trở nên rối trí trước câu hỏi của cậu.
“À, tất cả chúng đều được mua rồi đấy, hẳn là có người thích chúng. Thế có tuyệt không chứ! Cậu trở thành một người mẫu ảnh rồi!” José ôm tôi còn chặt hơn đúng lúc Christian tiến đến, quắc mắt nhìn tôi - may mà José không nhận thấy.
Rồi José buông tôi ra. “Đừng làm một người xa lạ nữa nhé, Ana. Ồ, ngài Grey. Chào buổi tối.”
“Anh Rodriguez, rất ấn tượng.” Giọng Christian nghe lịch sự một cách băng giá. “Tôi xin lỗi là chúng tôi không ở lại được lâu. Chúng tôi phải quay về Seattle rồi. Anastasia?” Anh ta khéo léo nhấn mạnh hai chữ chúng tôi, cùng lúc cầm lấy tay tôi.
“Tạm biệt José. Chúc mừng lần nữa nhé.” Tôi hôn nhanh lên má José, rồi trước khi tôi kịp nhận ra, Christian đã lôi xềnh xệch tôi ra khỏi tòa nhà. Tôi biết anh ta đang sôi lên trong cơn giận ngấm ngầm, nhưng tôi cũng thế.
Anh ta nhìn ngang dọc đường phố thật nhanh rồi rẽ trái và bất thình lình lôi tôi vào một con hẻm nhỏ, sau đó đột ngột ấn tôi vào tường. Ép chặt mặt tôi giữa hai bàn tay, anh buộc tôi phải nhìn lên đôi mắt cháy rực, cương quyết của mình.
Tôi thở hổn hển và đôi môi anh bổ nhào xuống. Anh đang hôn tôi, hôn bạo liệt. Trong chớp mắt răng chúng tôi đã va mạnh vào nhau, lưỡi anh đã ở trong miệng tôi.
Khao khát bùng nổ như pháo hoa ngày Quốc khánh khắp mọi ngóc ngách trong cơ thể tôi, và tôi hôn đáp lại, hòa cùng sự bỏng cháy của anh, bàn tay tôi nắm chặt lấy tóc anh, kéo mạnh. Anh rên rỉ, âm thanh trầm khàn khêu gợi từ đáy họng ấy dội qua tôi, bàn tay anh vuốt dọc người tôi xuống phía trên đùi, những ngón tay thọc sâu vào da thịt tôi qua lớp váy màu mận chín.
Tôi trút tất cả những lo âu và đau khổ của mấy ngày qua vào nụ hôn giữa chúng tôi. Tôi ghì anh sát vào mình, rồi bàng hoàng nhận ra - trong phút giây đam mê mù quáng ấy - rằng anh cũng làm tương tự, anh cũng cảm thấy như tôi.
Christian ngừng lại giữa chừng, thở hổn hển. Đôi mắt anh bừng bừng ham muốn, đốt cháy dòng máu vốn đã nóng bừng đang chảy rần rật trong huyết quản tôi. Miệng tôi hé mở khi tôi cố gắng hớp chút không khí quỷ báu vào phổi mình.
“Em. Là. Của. Tôi,” anh gầm gừ, nhấn mạnh từng chữ. Rồi anh lùi lại và cúi người xuống, hai bàn tay tì lên đầu gối như thể vừa chạy xong một chặng marathon. “Hãy vì lòng nhân từ của Chúa, Ana.”
Tôi dựa vào tường, cũng thở hổn hển, cố gắng kiểm soát thứ phản ứng phóng đãng của cơ thể mình, cố gắng tìm lại sự thăng bằng.
“Em xin lỗi,” tôi thì thầm ngay khi ổn định được nhịp thở.
“Em nên thế. Tôi biết em và tay ấy đã làm gì. Em có muốn tay nhiếp ảnh đó không, Anastasia? Hắn ta rõ ràng là chết mê chết mệt em!”
Tôi lắc đầu, cảm thấy mình đầy tội lỗi. “Không. Cậu ấy chỉ là bạn em thôi.”
“Kể từ lúc trưởng thành, tôi đã cố gắng tránh khỏi bất cứ thứ cảm xúc thái quá nào. Nhưng em... em đã mang tới cho tôi những cảm giác hoàn toàn khác biệt. Nó rất...” Anh nhăn mặt, tìm từ ngữ phù hợp. “Bất an.”
“Tôi thích sự kiểm soát, Ana, nhưng ở quanh em nó dường như...” - anh ngừng lại, ánh nhìn chằm chằm trở nên dữ dội – “... bay biến hết.” Anh lơ đãng xua tay, rồi lùa tay qua tóc và hít một hơi sâu. Rồi anh siết chặt tay tôi.
“Đi thôi, chúng ta cần nói chuyện và em cần phải ăn.”