6 Kiếp Nghiệt Duyên (Bẻ Cong Thành Thẳng)

Chương 15: Tình cảm sư môn



Thấm thoát 10 năm nữa tiếp tục trôi qua...

Tiểu sư đệ Sở Thanh trở nên tuấn tú rất nhiều.

Nhưng điều ki lạ là 5 năm trở lại đây, hắn rất hay sang chỗ Phi Thế sư phụ?

Trong khi đó Hỷ Hiên với Thái Bạch cũng ít khi tới tìm ta hay Thiên Mạc.

Chuyện gì vậy nhỉ? Không lẽ Hỷ Hiên cùng Sở Thanh thích nhau, nên Sở Thanh mới thường xuyên qua chỗ của Phi Thế sư phụ. Còn Hỷ Hiên thì ít khi qua chỗ ta bởi vì đang hẹn hò với Sở Thanh?

Vậy Thái Bạch thì sao? Sao lại ít khi tìm ta với Thiên Mạc như vậy?

Còn vị sư tỷ Nhạc Khúc kia nữa, lần đầu tiên gặp không vừa mắt ta với Thiên Mạc, dạo này lại hay qua tìm Sở Thanh?

Thật khó hiểu!

Mọi người ai cũng dần thay đổi, ta với Triệu Thiên Mạc cũng như vậy.... Càng lúc ta với Thiên Mạc tình bằng hữu càng khắng khít.

Đúng, các vị nhìn không sai đâu, là tình bằng hữu ngày càng khắng khít....

Tình nam nữ thì thôi bỏ đi, một bước không tiến, nửa bước không lùi, cố thủ ở vị trí là muội muội của nam chính.

Haizz

Thình thoảng ta cũng cố gắng thích một người khác, như Mộc Trấn chẳng hạn.... Nhưng không thể nào làm được, tim ta lấp mỗi bóng hình Thiên Mạc, đôi mắt tím sâu thẳm cùng tà áo báo đồng màu cứ thế khắc sâu trong tiềm thức ta....

Lúc đầu mới gặp, ta tưởng ta là nữ chính câu chuyện tình, không ngờ 21 năm quen biết, vẫn dừng lại vị trí nữ phụ.....

Chán nản ta lại tìm rượu, ngồi dưới mái đình lắc nhẹ ly rượu trên tay, mùi hương nồng đậm hòa quyện với tiếng tí tách của từng giọt mưa bên ngoài, thật là mang một dư vị khó tả mà. Hôm nay thật là sáng quá nhỉ. Ta ngồi thất thần nhớ tới ngày bé, nhìn lọ tro cốt trước mặt, lại đến ngày giỗ nghĩa phụ rồi....

"Con nhớ người quá nghĩa phụ ơi..."

....

Hôm nay Triệu Thiên Mạc và Sở Thanh đang ngồi nói chuyện phiếm thì Nhạc Khúc sư tỷ tới tìm.

Ta khách sáo mời nàng:"Nhạc Khúc tỷ, Sở Thanh bên trong, vào uống tách trà đi." Ta nói vậy thôi, chứ 10 năm nay lần nào cũng nói câu đó, mà Nhạc Khúc chưa lần nào chịu vào, chỉ đứng ngoài rồi rời đi, hoặc Sở Thanh tự bước ra.

Nhạc Khúc: "Được".

"Hả? " Chuyện gì đây, hôm nay mặt trời mọc hướng tây hay sao vậy, sao nàng ta đột nhiên đồng ý vậy, ta hơi hoảng đó nha....

" Ngạn Cơ cô không muốn ta vào sao?" Nàng nhìn ta đầy trào phúng.

"Không không, tỷ làm ta bất ngờ thôi" Hoàn hồn lại, ta cùng nàng bước vào.

...

"Dạo này đệ có vẻ dậy sớm không được." Một chàng thiếu niên gương mặt tuấn tú, mắt phượng lười biếng nhắm chặt, mái tóc sáng sớm chưa kịp chải chĩa ra tứ tung, không để ý xung quanh, há miệng thật to ngáp một tiếng thật dài.

"Oáp" Sở Thanh bình thường hắn lúc ở nhà thì ăn mặc rất tùy tiện, thậm chí có thể nói bê bối. Chỉ khi ra ngoài mới chỉn chu được một xíu...

Mãi mới cướp được một tia tỉnh táo, Sở Thanh dụi dụi mắt nhìn thiếu nữ xinh đẹp khoác áo bào trắng vô cùng thanh cao trước mặt.

Vù...

Vừa nhìn thấy Nhạc Khúc, Sở Thanh giật bắn mình, mau chóng chạy như một cơn gió về đình viện của hắn....

1 phân sau (15s)

Hắn trở lại, vô cùng đẹp mã nha, nhìn Nhạc Khúc ra vẻ bất ngờ:"A, Nhạc Khúc tỷ vừa tới sao?"

Triệu Thiên Mạc:....

Ta:...

Nhạc Khúc:...

Nếu nói tên nào mặt dày với diễn kịch đỉnh nhất, ta chắc chắn nói là Sở Thanh... Trình độ giả nai tới đẳng cấp thượng thừa rồi.... Thiện tai...thiện tai.

Nhưng tin được không, Nhạc Khúc sư tỷ danh tiếng lạnh lùng, lúc này đang đỏ mặt nhìn Sở Thanh...

A a a, thật không ngờ nha, hóa ra hai người này có mờ ám. Vội vàng truyền âm cho Thiên Mạc điều ta vừa phát giác: "Triệu Thiên Mạc, ta cam đoan với chàng là hai người này có gì đó." ta hếch mũi đầy kiêu ngạo.

Triệu Thiên Mạc ánh mắt đang nồng cháy nhìn ta truyền âm lại: "Ta biết từ lâu rồi..."

...

Thật là.... Rõ ràng Sở Thanh hắn bái sư sau ta, tại sao có thể có bạn đời trước ta cơ chứ? Thật không cam lòng nha...

Đã thế một đôi đủ rồi, sao lại xuất hiện thêm một đôi nữa...

Vài ngày kể từ hôm đó, ta cũng biết được Thái Bạch cùng cô nàng Hỷ Hiên ấy, hai tên oan gia này cũng đã thành đôi.

Còn gì đau xót hơn, một đám culi ít tuổi hơn mình, lại có bạn đời trước mình chứ. AAAAAAAAAAAA

Thật là không cam tâm mà

Ta trừng mắt nhìn Triệu Thiên Mạc....

Chàng cũng rất thức thời, không mở miệng, chỉ im lặng gãi gãi đầu nhìn ta.

Hừ... Thật xấu hổ mà.

...

Ta đã bái sư được 20 năm rồi, trong 20 năm này...

Ta với Triệu Thiên Mạc luôn là kì phùng địch thủ của nhau.

"Gió". Cầm quạt Nhật Nguyệt trên tay, 20 năm trôi qua khiến ta kiểm soát với điều động năng lượng từ quạt Nhật Nguyệt tốt hơn, các cạnh của quạt rất chắn chắn và sắt bén, không thua bất cứ binh khí nào trên đời.

Ngọn cuồng phong xé rách không gian bay về phía Triệu Thiên Mạc, hắn nhanh chóng tiến vào trạng thái chiến đầu, mắt tím lóe sáng, phát ra tầng tầng lớp lớp sóng, khiến đầu ta rất hoang mang dữ dội, trong bất giác ta cảm giác ta đã trầm luân trong ảo mộng chàng dệt ra. Nơi đó, chàng là một gã đốn củi nghèo khó, còn ta được là thê tử của chàng, ngày ngày quay tơ nhìn trượng phu mình....

Lắc đầu liên tục, biết rõ là mộng, tại sao ta vẫn si ngốc muốn ở trong đó?

Cố gắng duy trì tia tỉnh táo, ta thật sự rất luyến tiếc khi thức giấc, nhưng hiện giờ đang tỉ võ, không phải là lúc ta u mê trong đó...

"Định" Một lốc xoáy mang theo tia hủy diệt nhanh chóng quét ngang qua phía Triệu Thiên Mạc đang đứng, bị phép thuật thôi miên của chàng ảnh hưởng, sức mạnh ta giảm quá nữa. Nhưng vấn đề chính đó là phép của chàng khiến đón đánh của ta đi lệch hướng, ta phải dùng nhiều phần công lực mới có thể kiểm soát được quỹ đạo.

Triệu Thiên Mạc một thân màu tím, tay cầm Quang kiếm, dễ dàng xé rách toàn bộ dư âm cuồng phong của ta....

Dùng phép không được thì ta dùng võ thuật, ta nhanh chóng dùng quạt Nhật Nguyệt cận chiến với Thiên Mạc.

Choang choang

Từng âm thanh binh khí chạm nhau vang lên chói tai trong không gian...

"Mọi người coi kìa, hai người họ đấu nhau đến giờ vẫn bất phân thắng bại."

Quả thực, ta cùng chàng đấu mất hai ngày hai đêm,

Chàng sử dụng linh hồn đạo, thì ta sử dụng quạt Nhật Nguyệt che chắn, chàng dùng kiếm thì ta dùng quạt Nhật Nguyện phản công...

Chúng ta cứ đánh mãi

Cuối cùng, một khắc ta sơ ý, đã bị trầm luân hoàn toàn trong một đòn công kích linh hồn của chàng.

Trước khi mê man ta kịp dùng quạt Nhật Nguyệt phẩy một cái cuối, khiến quần áo chàng bị xé rách toàn bộ....

Chúng ta cứ tu luyện rồi tỷ thí như vậy thêm 10 năm....

Dần dần, ta chịu thừa nhận mối quan hệ bằng hữu với Thiên Mạc hơn, như một tri kỷ khiến ta vô cùng thán phục, vô cùng yêu mến.

....

Ta phải thừa nhận một điều, Phi Thế sư phụ dạy dỗ rất tốt.

Thiên Địa Bảng ghi nhận năng lực của từng thành viên, cứ 10 năm sẽ tỷ thí một lần. Người xếp thứ hạng càng cao, càng nhận được nhiều đan dược quý hiếm để tăng tu vi.

Chỉ 30 năm ngắn ngủi trôi qua, nơi Thiên Kiếm tông này có trên dưới 200 thân truyền đệ tử, hàng ngàn nội môn đệ tử, vạn kí danh đệ tử, thế mà Thái Bạch có thể điềm nhiên đúng vị trí 12 Thiên Địa Bảng.

Trong khi đó, Mộc Trấn cũng bá đạo không kém, leo được vị trí 15 Thiên Địa Bảng.

Hỷ Hiên: thứ 8 Thiên Địa Bảng

Nhạc Khúc: thứ 6 Thiên Địa Bảng

Ngạn Cơ: thứ 3 Thiên Địa Bảng

Triệu Thiên Mạc: thứ 1 Thiên Địa Bảng

Sở Thanh: thứ 4 Thiên Địa Bảng

...

Điều bất ngờ nhất chính là vị trí thứ 2 của Thiên Địa Bảng, lại do chính tên phản bội Vương Lỗi tọa trấn...

Thật sự không thể ngờ được, hắn ta cùng ta với Thiên Mạc một lần nữa lại gặp nhau. Ta rất sợ, sợ Thiên Mạc không dứt tình được với Vương Lỗi, rồi lại khiến mình bị tổn thương thêm một lần nữa. Ta rất sợ, sợ những ngày tháng ta cùng chàng bên nhau chỉ là giống như ảo cảnh chàng tạo, chàng vì Vương Lỗi mà cắt đứt mối quan hệ của ta với chàng...

Ta không hay biết rằng, Triệu Thiên Mạc bấy giờ chỉ còn oán khí với Vương Lỗi, nếu không phải vì nội quy môn phái, cấm giết hại lẫn nhau, thì Triệu Thiên Mạc đã tiễn vong cho Vương Lỗi rồi.

Triệu Thiên Mạc là người yêu được, hận được. Một khi dứt ra, thì chắc chắn không có cơ hội quay lại.... Nhưng ta thì không biết điều đó, nên ngày đêm lo lắng kết cục là sinh bệnh...

Triệu Thiên Mạc sắc thuốc cho ta, dìu ta dậy: "Nàng uống thuốc đi, đã là tu tiên giả rồi còn bị bệnh được, thật không thể tin được" Chàng cười cười chọc chọc ta.

Ta hừ lạnh: "Còn không phải tại chàng sao?"

"Tại ta?" Triệu Thiên Mạc hoảng hốt không tin nhìn ta

Bao nhiêu uất ức ta cứ để nó tuân trào, khóc thét:"Còn không phải do chàng sao?, Vương Lỗi quay về rồi, chàng tính tha thứ cho hắn rồi bỏ ta phải không?" Ta nức nở nói.

Triệu Thiên Mạc bây giờ mới được khai sáng, hắn lập tức nói:"Hèn gì mấy bữa nay nàng lại thái độ với ta." Ngập ngừng chút chàng tiếp tục nói:

"Nàng hiểu lầm rồi, ta giờ hận không thể giết hắn, bao năm bên nhau bị lợi dụng như thế, nàng nghĩ ta còn yêu hắn được?"

Ta không tin nhìn chàng:"Chàng nói lời là thật?"

Chàng cốc đầu mỉm cười giảo hoạt:"Còn giả được sao, cô ngốc này..."

"Huhuhu" Ta tiếp tuc bật khóc, nhào vào lòng chàng:"Còn không phải tại chàng sao!"

"Ta ghét chàng lắm, huhu...:

Ta thiếp đi trong vô thức...

Lòng ngực chàng thực ấm...

1 tháng sau

Bội La sự phụ cho gọi ta, Thiên Mạc cùng Sở Thanh

"Theo nội quy của Thiên Kiếm tông, tối thiểu 30 năm phải nhận một nhiệm vụ, ta thấy các người nhàn rỗi quá, giao cho các ngươi một nhiệm vụ khó một tí, tiện thể rèn luyện. Các ngươi không có quyền từ chối, mai xuất phát" Nói xong sư phụ quăng cho chúng ta một cuộn mật hàm, tiếp tục nói:

"Nhiệm vụ lần này cấp độ mức Tử Vong, thập tử nhất sinh, ba các ngươi sẽ cùng làm nhiệm vụ này với mấy người nữa". Thật ra lúc Bội La đưa cho đồ nhi nhiệm vụ này ông cũng vô cùng lo lắng, bởi vì mức độ khó của nó quá cao, nhưng bây giờ thật sự không thể làm khác. Tình huống hiện giờ quá khẩn cấp, yêu tộc càng lúc càng ngông cuồng, các vị sư phụ không thể đích thân chinh chiến. Mấy tên đồ đệ của lão lại xếp hạng đầu Thiên Địa bảng, nghiễm nhiên nhiệm vụ này đồ đệ của Bội La không có quyền từ chối.

"Tuân lệnh sư phụ" Ba chúng ta đồng thanh đáp rồi trở về trong tâm trạng lo lắng....

Không phải chứ, thập tử nhất sinh, là thập tử nhất sinh đó, 10 cửa chết 1 cửa sống thôi đó...

Tại sao sư phụ báo trễ thế, làm sao chúng ta chuẩn bị được chứ. Nếu không phải là quá khẩn cấp, sư phụ cũng không đột ngột như vậy.

...

Nhiệm vụ lần này của chúng ta là bình định yêu tộc ở Hải Châu. Tuy bọn chúng chỉ là tiểu yêu tộc, nhưng chúng ta chưa từng chiến đấu bao giờ. Khó trách khỏi cảm giác bất an...

"Thái Bạch, Hỷ Hiên" Từ xa xa, ta Thái Bạch Hỷ Hiên đang cưỡi mây về phía ta, nhanh chóng chào hỏi.

"Nhạc Khúc tỷ" Sở Thanh thấy Nhạc Khúc là mặt mày hớn hở, nụ cười rạng rỡ trên mặt.

"Mộc Trấn huynh" Triệu Thiên Mạc cũng mau chóng chào hỏi

Quy mô lần này coi bộ có vẻ lớn, 7 người trong top 20 Thiên Địa Bảng đều có măt để chuẩn bị chinh chiến... Sư phụ cũng khéo lựa, toàn người thân quen hết. Hừ, may là sư phụ không kêu tên Vương Lỗi sống cuộc đời lầm lỗi theo chúng ta, nếu không chuyến đi này chắc chắn không thể đoàn kết được.

Nhìn số lượng chất lượng này, người khác sẽ cực kì an tâm, nhưng chúng ta thật sự không thể nào làm được.... Bởi vì điều này đồng nghĩa nhiệm vụ chúng ta nguy hiểm như thế nào...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.