6 Kiếp Nghiệt Duyên (Bẻ Cong Thành Thẳng)

Chương 23: Triệu Thiên Mạc mất trí nhớ



"Ngạn Cơ, đây là đâu?" Triệu Thiên Mạc hôn mê một tháng cuối cùng cũng tỉnh lại, ánh mắt mệt mỏi đảo xung quanh hi vọng tìm thấy điều gì đó quen thuộc. Hắn thật sự thấy rất lạ, nơi đây không phải phòng hắn. Vội vàng dùng tâm thức đảo quanh vạn dặm, Triệu Thiên Mạc mới ngờ ngợ ra nơi này, hóa ra là một căn nhà nhỏ ở Tử Lộ rừng, phạm vi Triệu Quốc. Nhưng điều hắn thắc mắc là tại sao hắn lại ở đây.

"Ta không muốn về tông phái, cũng không muốn giáp mặt thân nhân, nên quyết định dựng một căn nhà nhỏ bìa rừng Tử Lộ." Ta tay bưng bát cháo nóng hổi ngồi xuống bên cạnh Triệu Thiên Mạc đút chàng ăn, hôn mê cả một tháng trời chắc chắn tỉnh dậy cảm giác đầu tiên sẽ là đói mà. Dẫu biết tu nhân giả chỉ cần ăn mưa uống sương là có thể sống được, nhưng há ai lại không muốn ăn?

Triệu Thiên Mạc nghi hoặc nhìn ta nói: "Nàng nói tông phái? Tông phái nào? Ta nhớ chúng ta cùng chuẩn bị lên Thiên Kiếm tông bái sư mà, tại sao giờ nàng lại đổi ý?."

Từng giọt nước mắt lăn xuống không ngừng, ta nghẹn ngào hỏi chàng: "Chàng quên hết rồi sao, quên Thái Bạch, Hỷ Hiên, Nhạc Khúc, Sở Thanh rồi sao, quên cả tên phản bội Mộc Trấn, tên nội gián sư môn Manh Bá sư phụ rồi sao?"

Triệu Thiên Mạc giật mình, hoảng hốt nhìn ta lại nói: "Thái Bạch ý nàng nói là nhi tử Thái sư? ta và hắn từ nhỏ cùng lớn sao lại quên được, nhưng mấy người còn lại ta thật sự không biết là ai...."

Ta không tin được hỏi lại Triệu Thiên Mạc: "Chảng thật sự không nhớ?"

Triệu Thiên Mạc ánh mắt khó hiểu, day day trán yên lặng cả buổi mới lên tiếng: "Ta thật sự không biết những người nào nói."

Haha, ta bật cười lớn, vậy cũng tốt, chàng không nên nhớ đoạn kí ức này, Thái Bạch tình cảm với Triệu Thiên Mạc tốt bao nhiêu, không lẽ ta lại không biết. Mất đi người đệ đệ thân thiết hơn ruột thịt, mất những đồng đội gắn kết keo sơn, lại nói trơ mắt nhìn những người bên cạnh từng người từng người ngã xuống trước mắt mà không thế làm gì? Ai lại không bị điên....

Những biểu cảm của ta Triệu Thiên Mạc thu hết vào mắt, chàng không nói thêm gì nữa mà mở miệng thật to đòi ăn cháo.

Bón chàng từng muỗng cháo, lòng ta không thể che dấu chua xót, chàng quên đi là phúc hay họa?

"Nàng có dự tính gì tiếp theo?" Triệu Thiên Mạc uống một hớp nước nhìn ta hỏi

Ta nói: "Trả thù, diệt sát toàn bộ Ác Bá yêu tộc."

Triệu Thiên Mạc thâm trầm nhìn ta, nửa ngày mới tiếp tục nói: "Ta không biết có chuyện gì, nhưng thoạt nghe rất nguy hiểm, ta không hi vọng nàng sẽ một mức kiên quyết trả thù. Nàng có việc quan trọng hơn là làm ta thích nàng kia mà."

Nhìn Triệu Thiên Mạc, ta biết chàng lo lắng ta gặp nguy hiểm, nhưng mối thù này ta không thể không trả, huống hồ mạng ta cùng Thiên Mạc cũng chút nữa mất trên tay đám Thủy Hành, Manh Bá. Trong lòng dậy sóng nhưng ngoài mặt ta vẫn mỉm cười nắm tay chàng trấn an: "Chàng yên tâm, ta biết tự lượng sức mình."

Triệu Thiên Mạc điềm nhiên ánh mắt lóe lên một tia xảo trá: "Nàng tính lừa để làm an lòng ta sao, ngốc thật, ta nói rồi, nàng không nên trả thù gì đó, mà nên yên lặng bên ta."

Ta tức giận lớn tiếng nói: "Chàng không nhớ gì mới nói vậy, chàng như thế này thật khiến ta phát ghét, ta nếu như nói kiên quyết trả thù, chàng ngăn cản ta?"

Triệu Thiên Mạc bất đắc dĩ nhìn ta: "Ta chỉ lo lắng cho nàng, không muốn mất đi nàng."

Hôm nay Triệu Thiên Mạc rất lạ, chàng vừa mở mắt đã nhắc nhở ta đủ điều, nhưng lại không nhớ bất cứ điều gì. Không lẽ giống các câu truyện dân gian, hoàng tử mở mắt tỉnh dậy thấy người nào đầu tiên sẽ yêu người đấy, vừa vặn lại là ta?

Không để suy nghĩ quấy phá ta tiếp tục hỏi chàng: "Chàng thích ta?"

Triệu Thiên Mac bật cười đáp: "Có lẽ là có một chút rồi."

Tuy nói như vậy nhưng Triệu Thiên Mạc mắt lại không chút gợn sóng, né tránh ánh mắt ta, họa chăng là do chàng đang nói dối?

Nghĩ đến đây lòng ta trùng xuống, tim đau nhói nhìn chàng lại nhìn trời.

Khụ khụ

Triệu Thiên Mạc không kìm được lòng mình, cảm giác tanh tanh đọng lại nơi khóe họng, bao nhiêu cháo cùng máu thay nhau trào ra khỏi miệng chàng.

Ta hoảng hốt, lo lắng hỏi: "Chàng bị sao vậy?"

Triệu Thiên Mạc không biết nói gì, hắn thật sự cũng không hiểu, trước đó hắn chưa từng bị như thế này: "Ta không biết, đây là lần đầu tiên ta bị như vậy." Nói xong dừng lại một chút, Triệu Thiên Mạc thử vận nội công, toàn bộ nội lực ứ đọng nơi đan điền, mãi không thể giải phóng được...

Một tu tiên giả, điều này không khác gì một bản án tử hình, nội lực không thể phóng thích được đồng nghĩa với việc trở thành một người bình thường, mãi mãi không thể bước trên con đường tu tiên...

Triệu Thiên Mạc không nói, nhưng Ngạn Cơ ta nhìn lại hiểu nguyên do, không kìm lòng được suy nghĩ, ta đoán chắc chắn là chàng bị phản phệ sau trận chiến với Manh Bá, Thủy Hành.

Không gian nhanh chóng rơi vào tĩnh mịch, ta không biết nên an ủi chàng như thế nào, chỉ có thể ôm chàng thật chặt vào lòng.

Chàng từ lúc biết mình không còn công lực nữa, vẫn không có phản ứng gì khác lạ, luôn tỏ ra bình thường, coi như chuyện này chỉ là một việc nhỏ, vẫn giữ yên nụ cười dịu dàng, ấm áp hàng ngày. Nhưng những lúc không có ta chàng lại tự trách mình, phẫn hận đấm mạnh vào cây cột trong đình viện. Nếu lúc trước chàng chỉ cần nhấc tay cũng có thể phá tan hoang nơi này, thì bây giờ dù có thôi động toàn bộ năng lượng cơ thể, cũng chỉ cỏ thể để lại một vết tích nhỏ trên cột đình.

Bệnh tình Triệu Thiên Mạc lại ngày càng nghiêm trọng, ta khắp nơi mời đủ lang y, nhưng đều lắc đầu vô vọng. Sau khi biết mình không thể tu tiên được nữa, Triệu Thiên Mạc tinh thần ngày càng sa sút, điều này làm tăng tần suất chàng thổ huyết ngày càng nhiều.

Ta với chàng hoạn nạn sinh tử gì chưa trải qua, không đành lòng nhìn chàng mãi như vậy, ta quyết định bỏ qua sự chán nản về sư môn, đưa tin về Triệu Thiên Mạc cho Bội La sư phụ....

Một tháng sau, nhận được hồi báo từ Bội La sư phụ, ta thật sự rất cao hứng. Sư phụ nói khắp trần thế có một thứ có thể giúp được Triệu Thiên Mạc, đó là đóa hoa Mạn Mạn nằm ở Địa Ngục trấn.

Mạn Mạn là một đóa hoa bốn cánh, tương truyền ngàn năm ra lá, vạn năm mới ra hoa, là thứ khắp trần thế ai cũng thèm muốn. Thậm chí bát đại vương quốc từng khai chiến với nhau chỉ để đạt được một cánh hoa.

Khắp nơi trần gian, nơi bí ẩn nhất không nơi nào khác chính là Địa Ngục trấn, nơi đấy bài xích toàn bộ bán tiên hay tiên nhân, chỉ những tu nhân giả* hoặc là người bình thường mới có khả năng vào. Nhưng điều đặc biệt ở đây chính là Địa Ngục trấn được bao quanh bởi những đám mây đen, nơi duy nhất mặt trời vĩnh viễn không thể chiếu sáng.

*: Tu nhân giả là những người đang tu tiên, chưa trở thành bán tiên (một nửa thần tiên), hay là tiên nhân (hoàn toàn là tiên).

Tương truyền rằng, Địa Ngục trấn không thiếu kì trân dị bảo, Mạn Mạn là một ví dụ, chữa được bách bệnh trên trần gian, ăn được một cánh tuổi thọ kéo dài ngàn năm, khiếm khuyết linh hồn hay công lực đều có thể hóa giải, thậm chí hấp thụ hết một đóa hoa có khả năng trở thành bán tiên.

Địa Ngục trấn không thiếu Mạn Mạn hoa, nhưng để lấy được một đóa phải vượt qua hiểm nguy trùng trùng, tương truyền người cuối cùng lành lặn trở ra đã là truyền thuyết của vạn năm trước. Từ đó trở lại đây, hiếm người vô đó mà còn sống, huống hồ còn mang được kì trân ra thì không có.

Những bán tiên hoặc tiên nhân mà đặt chân vào Địa Ngục trấn ngay lập tức sẽ bị bài xích, công lực bị phong bế và sẽ bị đánh cho đến hồn phi phách tán, Bội La sư phụ dẫu ra tiên nhân mạnh đến như vậy, nhưng mà cũng chỉ chống cự được trong đó một hai nhịp thở.

Ta nay vẫn chỉ là tu tiên giả, chưa thành bán tiên, khả năng cao sẽ có thể được vào đó. Bội La sư phụ cũng đưa cho ta bản đồ để tới nơi Địa Ngục trấn, chuyến đi này tuy nguy hiểm trùng trùng, nhưng khả năng cao sẽ nhận được cơ duyên lớn như là truyền thừa võ công cao thâm hoặc là một kiện thiên khí giống quạt Nhật Nguyệt, hơn hết là cứu được Triệu Thiên Mạc....

Ta không muốn nhìn chàng như thế, chàng kiếp này quan trọng với ta hơn mọi thứ, ta có thể mất mọi thứ, nhưng không thể mất chàng. Hơn nữa, trong đầu ta luôn có một tiếng nói vang vọng chưa bao giờ ngừng kể từ lúc gặp gỡ: "Làm chàng thích ta"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.