Thoáng chốc ta thấy đôi lưng ta trở nên nặng nề, không tin được quay lại nhìn phía sau, tự lúc nào lưng ta đã được đặt thêm một tấn đá nữa.
Một âm thanh khàn khàn trong gió xen lẫn cười nhạo vang lên, Thiên tiền bối lên tiếng: "Ngươi đã bước tới bậc thang thứ hai, cho tới khi hoàn thành bậc thang thứ ba, ngươi sẽ không được nghỉ ngơi."
Chưa để ta nói lời nào đã lập tức biến mất.
Ta ngước mặt nhìn đỉnh núi cao vời vợi, cười nhạo trong lòng. Đã biết trước thử thách ở đây cực kì khó, thế mà vẫn ương ngạnh bước vào. Lại nghĩ đến nụ cười nhạt của Triệu Thiên Mạc, nhớ lại ánh mắt đầy yêu thương của chàng, ta lại cảm thấy nó đáng.
Vết thương trên người ta chưa kịp chữa trị, nhanh chóng lở loét ra, quạt Nhật Nguyệt chịu được tối đa 2 tấn, nay đã chạm ngưỡng cực hạn, sự giúp đỡ với ta cũng bớt đi nhiều. Người ta như ngã quỵ, lúc này từng quả cầu lửa trên không trung rơi xuống. Ta không có cách nào né tránh, chỉ có thể dùng thân thể ngạnh kháng. Da ta nhanh chóng bị bỏng, cả người bị lửa thiêu đốt khiến màu da ta biến dạng.
Không biết là may mắn hay xui xẻo đây, khi vết thương ta đã ngưng rỉ máu, nhưng vết bỏng lại nhân lên khắp người ta nhanh chóng...
Ta cố suy nghĩ những chuyện vặt vãnh đời thường để phân tán sự chú ý, nhớ lại lúc ta cùng nghĩa phụ uống rượu, nhớ lại lúc cùng gia đình thân sinh gặp mặt lần đầu tiên, nhớ lại lúc ta cùng đồng đội mở tiệc ăn mừng mỗi lúc hoàn thành nhiệm vụ... lại nhớ ánh mắt dịu dàng, thân ảnh bào tím bay trong gió của Triệu Thiên Mạc.
Thời gian lại trôi qua
Quả cầu lửa đã ngưng thả xuống từ lúc nào, thay vào đó là những con mưa tuyết nặng hạt. Khiến cơ thể ta bị choáng váng trầm trọng. Ta bình sinh là rất thích lạnh.... Nhưng vẫn không thể theo kịp sự thay đổi này, huống hồ mới môt khắc trước nóng cực điểm, giờ lại lạnh cực hạn.
Cả người ta bất giác rung động dữ dội, ta không thể nào điều khiển được cơ thể mình nữa. Thật chán ghét mà, đã là tu nhân giả rồi, thế mà vô đây mọi thứ lại thành như thế này, trừ không cần ăn uống thì y như một phàm nhân bình thường. Đạo là phong mà cũng bị phong bế toàn bộ, chỉ thôi động được công lực nửa phần nhờ quạt Nhật Nguyệt.
Người ta run cầm cập cầm cập, đôi chân đôi tay ta liền giảm tốc độ leo rõ rệt.
Ta bị tra tấn cứ như thế trong 2 năm nữa...
Một làn gió dịu nhẹ của mùa xuân lại thổi đến, một giọng nói quen thuộc lại vang lên: "Giờ ngươi sẽ bước tới bậc thứ 3, trọng lượng lúc này sẽ là 3 tấn."
Từ trên không trung, một tảng đá lớn rớt xuống lưng ta, ta mơ hồ cảm giác xương ta bị chấn động mạnh mẽ. Ba tấn đá đang trên vai ta...
Vượt qua bậc thứ ba này, là ta có thể được nghỉ ngơi được rồi....
Thử thách lần này là mặt trời. Đây là lần đầu tiên ta thấy mặt trời trong Địa Ngục trấn, nó rất rực rỡ, rất sáng.... xua đuổi mọi bóng đêm xung quanh phạm vi nó.
Nhưng mà sao nó khiến ta đau thế....
Mặt trời rực lửa chiếu rọi thẳng vào người ta, bao nhiêu vết thương bị từ trước đến nay, chưa cái nào nhức nhối như lần này. Nếu bậc thứ nhất thứ hai chỉ tấn công vào da thịt bên ngoài, thì bậc thang thứ ba này, mặt trời rực lửa thiêu đốt bên trong xương cốt ta...
Từng đoạn xương ta bị tổn thương ngày càng trầm trọng thêm, ta cắn răng chịu đựng gắng gượng.
Xương cốt ta cứ mỗi canh giờ trôi qua lại bị nứt ra một tí, số lượng ba tấn đá trên lưng cũng khiến ta vô vọng không kém.
...
Tạch tạch...
Vết thương ta giờ đã đến ngưỡng cực hạn, thời khắc này, chỉ còn lý trí thôi thúc ta bước lên mà thôi, không ngờ, mới bậc thứ ba đã chạm tới giới hạn của thân xác rồi. Thật vô vọng...
"Chủ nhân"
Trong cơn mê ta nghe đâu đó một giọng nói trẻ con, thật ngọt ngào.
Tiếng nói này chính là từ quạt Nhật Nguyệt, lý do khiến thiên khí lại bậc nhất quý giá chính bởi duy nhất một lý do, đó là có linh tính. Khi có linh tính, nó sẽ lựa chọn chủ nhân cho nó, phục vụ duy nhất một người trong đời, cho dù sau này bất kể chủ nhân nó có sa vào ma đạo...
Chỉ có chủ nhân từ bỏ thiên khí, chứ không thì cho dù thiên khí bị mất cắp, cũng tự biết đường quay về... Giả sử lọt vào tay cường đạo chăng nữa, nếu không được thiên khí chấp nhận, thì cũng chỉ có thể sử dụng như một vũ khí bình thường mà thôi.
Quạt Nhật Nguyệt lúc này như đồng cam cộng khổ cùng chủ nhân nó, linh tính bỗng thức giấc cộng hưởng với vị cô nương trước mặt. Cây quạt tre bỗng chốc phát ra một khí tức màu đỏ thẫm, bao bọc quanh thân thể ôm yếu chi chít vết thương của Ngạn Cơ, tỏa ra một hơi thở vô cùng ấm áp dịêu kỳ...
Ta nửa tỉnh nửa mê nhìn cây quạt Nhật Nguyệt trước mắt, một làn nước chảy dọc cơ thể ta, ánh mặt trời thiêu rụi phá hủy xương cốt ta bao nhiêu, thì quạt Nhật Nguyệt lại phục hồi chữa trị vết thương ta bấy nhiêu. Khiến người ta thập phần dễ chịu...
Càng lên cao nhiệt độ càng gắt, dung nham trên cao rớt xuống theo ánh tà dương, thiêu cháy vạn vật xung quanh, cả thân xác ta.
Tóc ta cháy khét lẹt, da thịt bị thiêu đốt bốc mùi như thịt heo bị dịch, kinh tởm.
Đau đớn cứ thế cứa vào người ta. Không lẽ ta sẽ chết nơi đây sao...
Cố gắng dùng mọi lý tưởng, mọi ý nghĩ để xua đi cảm giác mất ý thức, ta nhắm mắt trấn định tâm trí. Nhưng người đời hay nói, lực bất tòng tâm... Dù có nuối tiếc cùng thôi thúc như thế nào, tâm trí ta cũng không thể bình ổn trở lại, nỗi đau thể xác đã vượt quá mức chịu đựng của cơ thể, ta lơ đãng chìm vào bóng đen suy nghĩ.
Không biết ta đang tỉnh hay mê
Ta bỗng thấy sau lưng ta bỗng dưng nhẹ hẳn, như có ai đó đang đỡ trọng lượng ba tấn giùm ta vậy...
Khi ngoảnh đầu lại, ta thấy Hỷ Hiên, Thái Bạch, Nhạc Khúc, cùng Sở Thanh đang dương tay từ phía sau...
Đẩy ta tiến lên phía trước. Trong tiếng gió rít gào, ta nghe ai đó gọi tên ta...
Triệu Thiên Mạc còn đang đợi ta mang Mạn Mạn hoa về mà.
Đồng đội ta còn chờ ta báo thù mà.
Ta, người mang theo bao khát vọng cùng ý chí người đã khuất
Gánh theo bao trọng trách trên lưng
Sao có thể gục ngã trước Địa Ngục trấn này...
Không, ta lúc này không thể chết được!
Đoàng... Đoàng... Đoàng
Đứng trước ranh giới sinh tử, bỗng nhiên ta lại ngộ đạo...
Những điều khó hiểu từ cách sử dụng năng lượng gió trước đây, lập tức được đả thông...
Gió là khởi nguồn cho biển, là khởi nguồn cho mọi rung động của vạn vật thiên nhiên.
Gió không phải dùng mọi ngoại lực để nắm chặt, mà gió là để nó tự do.
Gió không phải là gom lại, mà là giải phóng ra...
Gió không phải mạnh nhất là tập trung tại một điểm, mà là khi bao trùm, vị tha mọi vật xung quanh nó, gió thổi lửa, gió thổi biển, gió thổi cây cối. Gió là bàn đạp cho mọi thứ tiến lên, để khắp mọi nơi bị tác động mà như không bị tác động trong phạm vi năng lượng của nó...
Giống như đồng đội ta vậy, cho dù không thấy họ, nhưng họ luôn bên cạnh ta. Cho dù hai cõi khác nhau, bất tri bất giác không cảm giác được, nhưng không thể phủ nhận họ có tồn tại. Đời người như một cơn gió, chớp mắt một cái là đã tuổi tứ tuần, thêm một cái nữa là thất thập cổ lai hy, người đời ngày qua ngày sẽ quên mất y là ai, nhưng sự thật không thể đổi, họ đã từng tồn tại. Gió nhẹ nhàng lại vô tình, khắp nơi đều có mặt, nhưng mà không ai nhìn được nó, chỉ có thể dùng xúc giác mà cảm nhận thôi. Giống như tình cảm của con người, lời nói ai mà thấy được, chỉ có thể dùng cảm giác mà cảm nhận.
...
Ầm
Người ta trở nên nhẹ bỗng, mọi vết thương trong cơ thể toàn bộ được rửa trôi...
Cơ thể cùng linh hồn ta lên một tầm cao mới, đôi mắt ta khôi phục lại sự tinh tường của tu nhân giả...
Cũng có thể nói là, ta nay đã không còn bị cưỡng chế thành phàm nhân như mới bước vào.
Mọi việc bỗng dễ dàng hơn rất nhiều, quãng đường xa xăm lên đỉnh núi ta bỗng nhìn rõ.
Quạt Nhật Nguyệt càng mạnh khi người sử dụng càng mạnh. Trong phút chốc ta niệm phép, sử dụng phép thuật bước đi nhẹ như cưỡi gió, bước qua vạn vật ngăn cản. Mặt trời cũng không còn ảnh hưởng nhiều đến ta được nữa. Rất nhanh, ta đã chạm đến đỉnh vượt qua nấc thang thứ 3.
Khung cảnh xung quanh thay đổi, ta quay trở về khung cảnh Địa Ngục trấn ban đầu bước vào. Điều khác biệt duy nhất là ta đang đứng ở nấc thang thứ 3...
"Khá lắm, haha, ở trong địa bàn khảo thí của ta mà ngươi cũng có thể ngộ đạo." Thiên tiến bối trong không trung xuất hiện nhìn ta cười cười.
Ta có một thắc mắc liền lập tức hỏi Thiên tiền bối: "Vãn bối chưa hiểu tại sao có thể khôi phục được công lực của tu nhân giả, xin tiền bối chỉ giáo."
Vị Thiên tiền bối thích thú trả lời: "Thứ nhất vì người ngộ đạo tại đây, nên bài xích sẽ không xuất hiện, thứ hai là vì một lời hứa của ta haha."
"Lời hứa?" Ta nghi hoặc nhìn Thiên tiền bối
"Là một lời hứa. Bất quá ngươi không cần biết." Ngập ngừng một chút Thiên tiền bối tiếp tục nói: "Ngươi có một năm trước khi bước lên bậc thang thứ tư, nhưng mà với công lực tu nhân giả của ngươi không bị ảnh hưởng như bây giờ, ngươi có thể thoải mái bước tới bậc 9."
Lời Thiên tiền bối nói là thật, khảo nghiệm trên khó là đối với phàm nhân và tu nhân giả vô đây bị phong bế nội lực. Chứ không khó với tu nhân giả bình thường, vốn dĩ đã là tu nhân giả là họ đã nghịch thiên rồi.
Sinh ra trên đời, không ai được chọn số phận cho mình, cuộc sống của người phàm nhân là phải trải qua sinh lão bệnh tử, sống ngắn ngủi trăm năm là cao, khác hẳn với bán tiên có thọ mệnh thập vạn năm, hay là tiên nhân sinh mệnh vĩnh cửu.
Trước đó, nếu phàm nhân muốn thành tiên nhân hay bán tiên chỉ có đúng một phương pháp đó là kiếp này tích đức cho thật tốt, để kiếp sau được đầu thai trên thiên giới, con của bất cứ tiên nhân nào cũng được.
Không ngờ những phàm nhân này lại nghịch thiên cải mệnh, họ kiếp này không cam chịu phải trải qua sinh lão bệnh tử, không muốn kiếp sau mới có thể đổi mệnh. Nên đã nghĩ ra một phương pháp siêu phàm, tên là tu tiên. Những người có tố chất sẽ trở thành tu nhân giả, có thể tự khai mở đạo hoặc tông phái có thể giúp khai mở đạo, sẽ có cơ hội trở thành tiên nhân hoặc bán tiên.
Tu nhân giả (người tu tiên) bình thường thọ mệnh của họ cũng đã vượt quá phàm nhân gấp trăm vạn lần.
Từ lúc ngộ đạo trong Địa Ngục trấn, ta hiểu rõ một điều, thử thách ở 10 bậc thang đầu của Địa Ngục trấn sẽ không còn khó khăn nữa. Có thể thoải mái vượt qua.
Ta suy nghĩ nửa ngày rồi ra quyết định, một mạch sẽ xông thẳng 10 bậc thang đầu.
Không chần chừ, ta không để bản thân nghỉ ngơi lập tức bước lên bậc thang thứ 4...
Bậc thứ 5
Bậc thứ 6
....
Bậc thứ 10
Lần này mọi thứ với ta vô cùng đơn giản, các bậc thang thứ 4 trở đi đều lập lại vòng tròn ban đầu bậc 1, 2, 3. Điều duy nhất khác biệt là cường độ tra tấn cao hơn gấp đôi. Từ bậc thứ 7 trở đi thì cường độ cao lên gấp 3.
Với ta lúc này, những thử thách đó chỉ như cát mà thôi...
...
"Haha, khá lắm khá lắm. Ngươi tên Ngạn Cơ nhỉ, bốn năm hoàn thành thử thách thứ nhất, không tệ. Giờ ngươi có một năm tu luyện trước khi bước sang thử thách thứ hai" Thiên tiền bối cười như không cười nhìn ta. Con người này trước giờ luôn mang cho ta cảm giác, sâu mà không lường được.
Nhìn cơ thể nhẹ nhàng, thần trí lại tỉnh táo, ta hiện nay cho dù có nghỉ ngơi cũng không thể tốt hơn bây giờ. Suy nghĩ chốc lát ta nói: "Ngạn Cơ muốn tiếp nhận thử thách thứ hai ngay bây giờ."
Thiên tiền bối như đoán trước được những gì ta định nói, nhếch mép nhìn ta: "Hảo, vậy thì bắt đầu thôi." Dứt lời khung cảnh quanh ta thay đổi, một không gian đầy sương mù xuất hiện trước mắt.