6 Kiếp Nghiệt Duyên (Bẻ Cong Thành Thẳng)

Chương 44: Cược



Ở một nơi trên sa mạc chết chóc

Triệu Thiên Mạc, Vong Ngạn Cơ, hai thân ảnh, một nam tử, một nữ tử.

Nam nhân dáng điệu trẻ con, mặt phúng phính trắng trẻo, người cao chỉ tới cổ nữ tử, đôi môi đỏ mọng mày kiếm, cả người tỏa ra khí chất thoát tục, mang hai phần tiêu sái, tám phần ngạo kiều. Tuy thân hình y nhỏ bé, nhưng vô thức mang lại người đối diện cảm giác vững chãi an toàn, một cảm giác tín nhiệm.

Nữ nhân bào đen thêu chỉ đỏ, thoạt nhìn vô cùng xinh đẹp. Nàng sở hữu làn da trắng bạch ngọc, đôi mắt tím lanh lợi, linh động đảo quanh chiến trường, mái tóc đồng màu được thắt tỉ mỉ, khí chất ma mị tăng thêm vài phần thanh sắc. Nhưng trái hẳn với nam nhân kia, nữ nhân này mang cỗ lệ khí âm u, cùng một phần nguy hiểm.

Chính Ngạn Cơ nàng cũng hiểu được điều này, nhưng khí chất tự tâm sinh, nàng cố gắng ngụy trang cũng quá khó, chỉ có thể đôi lời giải thích là do hấp thụ vong khí, ác khí trong quá trình ngưng luyện nguyên thần.

Một nam một nữ bất đồng khí chất, đứng trên sa mạc chết chóc, làm người ta không biết nên vui hay buồn.

Ngạn Cơ luôn giữ bí mật về ma đạo trong đan điền nàng. Triệu Thiên Mạc tuyệt đối không lý do nào biết.

Nàng một tay thôi động phong đạo, quạt Nhật Nguyệt phóng lớn bọc hậu cho nàng và Triệu Thiên Mạc.

Vốn dĩ hai người có thể song kiếm hợp bích, quay lưng về phía nhau.

Nhưng nàng không tin tưởng y, cũng không tin tưởng ai

Giao lưng cho người khác, là ngu ngốc.

Sự cay đắng nhất luôn đến từ người mình quan tâm nhất.

Nếu không tình thế bắt buộc thì không cần phải nhờ người khác bọc hậu cho mình.

Trong đâu đó kí ức của một linh hồn ma đầu nàng từng hấp thụ, y cùng bẳng hữu thân thiết đến từ một làng nhỏ, thân như máu mủ, cả hai may mắn đạt được cơ duyên, cùng nhau nung nấu tu luyện chính đạo, trở thành một tu nhân giả, tiên nhân bảo vệ chúng sinh. Không ngờ đứng trước ma lực pháp lực, mị lực của bảo vật nghịch thiên, vị bằng hữu ấy sẵn sàng sau lưng đâm y một nhát. Sau đó bằng hữu y cư nhiên trở thành thượng tiên cao cao tại thượng sống tại Thiên giới, còn y trầm mặc, thoát không khỏi kí ức, sa ma đạo. Một tay tung hoành, không tin ai, chẳng phụ ai. Cuộc đời y, dù tu luyện trở thành ma đầu, nhưng chưa từng làm ác.

Thế mà một ngày chính y bị chính người bằng hữu ấy, giệt sát. Y không sai, là bằng hữu y sai, cư nhiên một kiếm giết y, lại nói tu ma không được tồn tại.

Y tu ma đâu phải vì y muốn?

Ha, sau đó y bị bắt xuống Minh giới, được phán định là linh hồn ác ma, phải bị trừng phạt bằng cách để nàng luyện hóa y.

Chính nàng cũng không hiểu, sao Minh giới lại phán tội y trở thành thức ăn cho nàng? Có lẽ y sai, cái sai duy nhất, chính là tu ma.

Sống làm vui thua làm giặc, người thắng định lịch sử. Nếu y tới từ Hắc Ám Thâm Uyên thay vì Tam giới, có lẽ sẽ không chịu hình phạt này.

Ở trong tam giới, tu ma hay tu chính đạo đều có thể đạt được pháp lực nghịch thiên, chính tay cải mệnh, thọ tận ngàn vạn năm.

Nàng cho rằng, tu ma đạo thì sao, tu chính đạo thì sao, khác nhau bản chất mà thôi.

Tu ma đạo bị người đời khinh bỉ, cho dù vì tâm ma hay bất cứ thứ gì, ma là xấu

Tu chính đạo người đời thuần phục, cho những thứ đẹp nhất là từ chính.

Nhưng mà, đâu phải cứ ma là xấu, cứ chính là tốt?

...

Ngạn Cơ đảo mắt xuống, cúi thấp người lên tiếng:

- Ngươi chiến đấu với bộ dạng này? Sức sát thương đủ mạnh không?

Triệu Thiên Mạc thở dài khó hiểu nhìn Ngạn Cơ, nhưng chợt nhận ra y chưa từng chiến đấu cùng nàng trong thân xác này:

- Ta có thể cưỡng ép cơ thế về bộ dáng kiếp trước, nhắm chừng công lực phát huy còn bốn thành, nếu bộ dáng trẻ con thì phát huy được năm thành.

- Vậy ngươi giữ bộ dáng trẻ con cũng được

Ngạn Cơ tùy ý nói, mắt đảo quanh phía đằng xa

- Không được, ảnh hưởng đến thế cuộc. Ở bộ dáng trẻ con, cơ thể quá yếu, không phát huy được uy lực linh hồn đạo, năm thành công lực là toàn bộ thi triển kiếm đạo. Còn bộ dáng kiếp trước của ta, tuy phát huy chỉ bốn phần công lực, nhưng đồng thời thôi động được cả linh hồn đạo cùng kiếm đạo.

Ngạn Cơ gật gù:

- Minh bạch, vậy ngươi cưỡng ép đi, ta hộ pháp cho ngươi.

Triệu Thiên Mạc mỉm cười, gật đầu. Tay phải chỉ trời, tay trái chỉ đất, một vòng bát quái chuyển động quay thân, toàn người rực sáng. Trên đỉnh tay trái, dần dần tạo ra một tia lửa, tay phải tạo ra một dòng thủy uốn lượn.

- Nghịch âm dương, nghịch thời vận.

- Hợp

....

Phù

Tầm năm sau hơi thở sau

- Đại thành, giờ ta mới là ta

Triệu Thiên Mạc sau khi ngưng tụ cưỡng ép thân thể, liền khoe khoang.

Rầm rầm

Đám du mục phía xa đang dồn hết tốc lực chạy, phía sau đội quân xương trắng tay trái cầm khiên, tay phải cầm kiếm, đầu đội mũ giáp đạp gió kéo khoảnh cách ngày càng gần với du mục, cũng càng gần với Triệu Thiên Mạc cùng Ngạn Cơ.

Nhìn cảnh tượng phía xa Ngạn Cơ không khỏi thích chí nhìn

Xương trắng đã bắt kịp một tên du mục bị mẻ chiếc răng cửa, kéo thẳng y khiến y té ngã

- Không

- Cứu

- Bỏ ta ra

Nháy máy, tay của tên du mục bị mẻ chiếc răng cửa chạm vào xương trắng bị hóa thành bụi. Những tên xương trắng khác, nhân cơ hội nhanh chóng cắn ngay cổ y.

Chưa đầy một phân, tên du mục hóa thành xác khô.

- Nội tổ phụ cứu con

Đứa bé mười tuổi cũng không thoát khỏi vận mệnh, hô lớn khóc thảm thiết, với tay gọi người đang chạy phía trước.

Đột nhiên y té, không khỏi run sợ, đám xương trắng ấy càng lúc càng gần y

Trừ nội tổ phụ của hắn, không một ai ngoảnh đầu lại.

Nhưng sau đó, lão ta chỉ ngoảnh lại, lau nước mắt rồi tiếp tục chạy.

Đứa bé nhìn thấy, trong lòng trùng xuống, hiểu rằng không ai cứu y nữa

Thoạt nhìn nội tổ phụ của y cũng là tu nhân giả, còn tiểu tử ấy là phàm nhân bình thường

Đây là bản chất con người.

Tu nhân giả và phàm nhân, giống như người giàu ai đành lòng chết vì người nghèo cơ chứ. Người nghèo bán thân cầu sống, người giàu ai cần bán?

Khi đứng giữa ranh giới sống chết, quy tắc chuẩn mực xã hội, đều là hàng vứt đi. Tình thân, tình bạn, tình yêu, tất cả đều là hư ảo.

- Nội tổ phụ nói sẽ thưởng con mà

Đứa bé lau nước mắt quay đầu nhìn xương trắng trước mặt.

Vong Ngạn Cơ không quá xa lạ với cảnh này, nàng hấp thụ linh hồn vạn ma đầu, nhiều tên đã từng vì cảnh tượng trước mặt mà sa ma đạo, thế nên bản chất cuộc sống này, nàng tỏ một mảng rộng. Nàng tôn thờ thực lực, cá lớn nuốt cá bé, thấy diễn biến trước mặt, nàng chỉ lẳng lặng làm vãn khách bên cạnh nở nụ cười.

Trái lại, Triệu Thiên Mạc có chút nóng người, vốn dĩ cần mười dịp thở nữa đám xương trắng mới tiếp cận hai người, nhưng không chịu được cảnh tượng trước mắt, Triệu Thiên Mạc đã bay thẳng tới xáp lá cà với đám xương trắng, một tay bế lấy đứa bé.

- Tên ngốc này

Ngạn Cơ đau đầu day trán có chút phẫn nộ

Đúng là tâm hắn ta lo cho con dân bách tính, vài tên chết trước mặt đã chịu không được bay tới.

Nàng từng được cảm ngộ lý tưởng của Triệu Thiên Mạc

Với y những phàm nhân này đều rất tội nghiệp, họ không có pháp lực, không thể tự bảo vệ chính mình, người càng mạnh trách nhiệm càng lớn, một trong số đó là bảo vệ những người yếu ớt.

Những phàm nhân này như y quá khứ, lúc nhỏ yếu không có ai bảo vệ. Nhưng ai biết tương lai, có khi một trong số đó trở thành cường giả danh trấn thiên hạ. Vậy nên y cho rằng, nên cho đám phàm nhân một cơ hội, được tiếp tục sống, được tiếp tục lớn mạnh.

Ai da

Làm người vậy phiền chết.

Với nàng có chút không đồng tình

Nếu nhìn ở góc độ đám xương trắng, thì giống như sư tử nhìn người.

Người ăn sư tử khen thịt ngon, sư tử ăn thịt người thì trái luân lý đạo thường, tàn bạo, phải diệt

Định kiến làm người ta suy nghĩ, người già người trẻ nam nhân nữ nhân trẻ con, đâu không phải là người.

Tại sao giết trẻ con tội lại ác hơn giết người trẻ

Vì trẻ con nó mới sinh, nhìn cuộc đời chưa đủ, người ta thấy tiếc cho cuộc đời còn lại của đứa trẻ.

Sư tử, heo hay người, đâu không phải linh hồn, không phải sinh linh?

Một đàn người giết heo nhân sinh bình thường, một đàn heo giết người là nghịch đạo. Đàn heo sẽ bị coi là yêu quái, Thiên giới có khi còn phái người xuống diệt trừ hậu họa.

Ha ha, Ngạn Cơ cười lớn, không thì nàng khẳng định đàn heo đó sẽ chết bởi đám người bu lại diệt.

Tại sao?

Vì họ sợ, một ngày đàn heo đó sẽ tiếp tục giết người.

Nhân sinh cho rằng con người là bậc nhất, ăn những linh hồn động vật khác thẳng thừng khen ngon. Vậy sao không cho phép động vật khác ăn thịt người khen ngon?



Vì con người có thực lực, thực lực giết heo dọa sư tử.

Cũng là lí do nàng tôn thờ thực lực. Thực lực định vị thế. Lúc đó ngươi có quyền định sống chết cho bản thân, cho người xung quanh, chứ không phải là con cờ bị định sống chết.

Triệu Thiên Mạc, y luôn luôn đấu tranh cho công bằng, mà không nhận ra bất giác mình thiên vị.

Y không gớm tay khi giết heo, nhưng lại đau lòng khi nhìn thấy con người bị giết hại.

Người với heo, đâu không phải vật sống?

Vậy thì ăn thịt để sinh tồn, sao lại sai?

Đám Bạch Sa Cốt giết người để hấp thụ sinh khí, có một ngày trở thành nhân loại, vậy sao lại sai?

Người muốn sống, không lẽ chúng không muốn sống?

Không có thực lực, chết trách ai?

Nàng sợ, một ngày sẽ chết.

Không dễ dàng mới có mạng sống này, cho dù nàng chết có chuyển thế đầu thai, nhưng mất kí ức, thì nàng không còn là nàng. Thế nên với nàng, phải có thực lực để sống, để tồn tại trong tam giới. Chỉ một kiếp duy nhất, không cầu kiếp sau.

Triệu Thiên Mạc thật ngu ngốc.

Nhưng nàng không thể không nói, sự tốt bụng của y làm một khắc nàng cảm thấy kinh tởm cho sự hờ hững của chính mình, bật cười cảm thán:

- Triệu Thiên Mạc ơi là Triệu Thiên Mạc, thời thế đã thay đổi, Thanh Ngọc tinh cầu nơi đây, không còn như trăm năm trước kia ngươi từng sống nữa, ngươi thậm chí không phân biết được sự khác nhau giữa phàm nhân và tu nhân giả sao, tu nhân giả mới miễn cưỡng được tạm coi là người. Cỏn những phàm nhân yếu ớt kia không đủ sức chống lại Bạch Sa Cốt, thì chỉ được bọn chúng xem như gà chó mà thôi.

- Quả là hai đường thẳng song song.

Ngạn Cơ không khỏi nghĩ thầm

- Ngươi tốt bụng sao, vậy ta sẽ trở thành nữ nhân vô cùng tốt bụng cho ngươi coi.

...

Đứa bé trong lòng lo sợ, không khỏi thắc mắc:

- Tại sao mình chưa tan biến

Chậm rãi mở mắt, một cảnh tượng khiến đứa bé cả đời không quên

Xẹt

Một thiếu niên mặc tử bào, đang một đường chém giết tên xương trắng kia.

Triệu Thiên Mạc dùng nội lực chuyển hóa thành kiếm quang, một lần tung kiếm, một đường quét ngang, trực tiếp khiến Bạch Sa Cốt gần tiểu tử nọ nháy máy tan thành bụi.

- Đẹp quá

Cậu bé ngây người, mắt không dời nhìn vị ca ca này.

Ngạn Ca vài hơi thở sau liền phi hành bay tới đứng cạnh Triệu Thiên Mạc, vô cùng lo lắng:

- Đệ đệ, ngươi không sao chứ

Triệu Thiên Mạc xoa đầu đứa trẻ còn đang run rẩy, thản nhiên nói:

- Đê tạm an toàn rồi.

Ngạn Cơ đưa mắt nhìn tiểu tử nọ, trong lòng nàng vô thức sinh ra cảm giác chán ghét, cư nhiên, ngoài mặt nàng vẫn vô cùng hòa ái.

Đáng ghét, lũ phàm nhân này, sao lại yếu thế chứ, để người khác phải bảo vệ. Tuy trong lòng nghĩ vậy, nhưng nhìn đứa trẻ an toàn, nàng cảm thấy một tư vị không tên chưa từng có.

- Ngươi coi giờ đối phó làm sao, chúng có ba mươi mốt tên.

Triệu Thiên Mạc đang cầm kiếm nhìn Bạch Sa Cốt đối diện

- Linh hồn đạo ta sở trường quần công, lúc ta thôi động, nàng trái ta phải.

Ngạn Cơ có chút chần chừ, nhìn tiểu tử phía sau,lập tức cầm quạt Nhật Nguyệt phẫy bay đi.

Đứa trẻ hốt hoảng chỉ kịp a một tiếng.

Cảm thấy khó hiểu, Triệu Thiên Mạc cũng nhìn Ngạn Cơ:

- Nàng?

- Ta giúp ngươi tới biên giới, ở đó có một vị ca ca tên tiểu Bạch, ngươi ở nơi đó đợi chúng ta với y.

Giọng nói nàng rất vọng, trong không gian lập lại những ba lần.

- Giờ thì kiếm dược nào

Ngạn Cơ cười cười, không tia lo lắng, thản nhiên lên tiếng.

Triệu Thiên Mạc vui vẻ đáp nàng:

- Được

...

Keng keng

Linh hồn đạo, kiếm đạo, phong đạo.

Ba đạo cùng phối hợp, không ngờ có thể hoàn mỹ như thế.

Ngạn Cơ cảm thán trong lòng, cho dù ta với y chưa từng chiến cùng nhau, thế mà lại ăn ý đến mức này.

Triệu Thiên Mạc quần công dây dưa bao vây chúng, linh hồn đạo vô tình khắc chế đám Bạch Sa Cốt, làm thực lực chúng giảm mạnh, kiếm đạo một đường tấn công tầm gần. Phong đạo Ngạn Cơ lại như gió, tấn công hỏa lực tầm sa, hai người ăn ý phối hợp, một đường quét ngang.

Ban đầu nàng nghĩ chỉ tầm năm phần thành công, nhưng với tình hình thế này, chín phần nắm chắc.

Đám Bạch Sa Cốt đòn đánh rất đơn giản, luận lực lượng có thể so với bán tiên đỉnh phong, số lượng đông nên có thế đấu ngang với tiên cảnh, nhưng luận quy tắc ảo diệu, thua Triệu Thiên Mạc một đầu, nhắm chừng quy tắc ảo diệu so ra lại bằng nàng.

Ngạn Cơ trong mắt lộ ra ý cười, nàng có một kế hoạch khác. Không những giết hết đám xương trắng để tích đức, còn muốn lợi dụng bọn chúng để tiến gần với Triệu Thiên Mạc.

Thấm thoát một canh giờ trôi qua.

Đám Bạch Sa Cốt nằm lăn liệt trên cát, Ngạn Cơ nhanh chóng thu chúng vào dây chuyền trữ vật.

Triệu Thiên Mạc cười không khép được miệng, đây là lần đầu tiên Ngạn Cơ thấy y vui vẻ như vậy:

- Trừ họa ta vui.

Thì ra, Ngạn Cơ chợt hiểu, quả nhiên là tên từng được thiên đạo ban rót cho rất nhiều lượng công đức đến mức chảy dọc bầu trời, khiến Triệu quốc nơi khỉ ho cò gáy trở thành đích đến của tu nhân giả vì linh khí mạnh mẽ. Bản chất thật tốt bụng mà.

- Ngạn Cơ, kết thúc rồi, liền về thôi

Triệu Thiên Mạc vui vẻ lên tiếng, con người ít nói, sao mới diệt xong đám này liền nói nhiều thế. Nãy giờ y nói được hai câu nàng chưa nói được một.

- Được

Ngạn Cơ Triệu Thiên Mạc hai người sóng bước tính phi hành về biên giới, nơi sẵn tiểu Bạch cũng đứa bé kia đang đợi. Nàng không khỏi khó chịu trong lòng, thủ lĩnh đám Bạch Sa Cốt đâu, sao còn chưa tới.

Bất thình lình

Rầm

Một chưởng từ phía sau đánh trực tiếp về phía hai người

Ngạn Cơ gật gù trong lòng, có một tia vui sướng, nghĩ thầm:

- Cuối cùng cũng tới.

Nàng chờ một chưởng từ tên vương ấy đánh vào nàng, lúc y tung chưởng, nàng tu vi Nhất Trọng Thiên cao hơn Triệu Thiên Mạc chỉ là bán tiên, vốn nhận ra điều đó từ sớm từ trước. Nàng cũng phát giác ra y đứng trong bóng tối, nấp sâu dưới sa mạc vạn thước, tu vi y Nhất Trọng Thiên, thực lực tựa nàng. Nhưng với nàng, không uy hiếp nổi tính mạng. Thế là nàng im lặng, nàng chờ y đánh lén.

...

Triệu Thiên Mạc đang vui vẻ nói chuyện cùng Ngạn Cơ, bỗng y cảm thấy sau lưng có gì không phải.

Lúc quay người lại đã thấy một tên dáng vẻ giống Bạch Sa Cốt, nhưng lúc này không phải đội giáp chiến binh nữa, mà là vương niệm dùng tay đánh một chưởng tựa như núi lở về phía Ngạn Cơ. Triệu Thiên Mạc hô lớn:

- Nàng tránh ra

Vì chưởng đấy quá nhanh, Triệu Thiên Mạc không một tia do dự, đẩy Ngạn Cơ ra, dùng kiếm đạo lĩnh đòn thay cho nàng.

- Cái gì?

Ngạn Cơ bất ngờ nhìn tên vương ấy, lại nhìn Triệu Thiên Mạc, không một tia đồng tình

...

Nàng cược, cược y đánh lén hai người nàng.

Để nàng lấy cơ hội này xích gần với Triệu Thiên Mạc.

Khi muốn thân thiết với người, hãy để người ấy giúp mình.

Vì khi ấy, người ấy nghĩ rằng họ đang ban ơn cho mình, nghĩ rằng mình biết ơn họ sẽ không bao giờ phản bội họ. Con người luôn thân thiết với người mình từng giúp, hơn là người giúp mình. Nghe thật kì lạ, nhưng nghiệm lại đúng.

Nàng lợi dụng điểm ấy, để cược, cược Triệu Thiên Mạc cứu nàng.

Đã tính toán trước hậu quả chính mình lãnh đòn đó, bất đắc dĩ lúc nàng không phản kháng, dùng quạt Nhật Nguyệt giảm được năm phần đòn đánh, năm phần còn lại thì nàng cùng lắm chặt mất một cánh tay, nhưng một cánh tay với nàng có há gì, khi mục đích đạt được?

Mất một tay thì lợi dụng tình thương với Triệu Thiên Mạc, cho y nghĩ rằng y không bảo vệ tốt nàng.

Nàng tàn nhẫn với mọi người, nhưng so với chính mình, nàng lại tàn nhẫn hơn.

Không tiếc thân mình, đạt được mục đích. Đó là những gì nàng nghiệm ra từ kí ức những ma đầu.

Thật không tin được, Triệu Thiên Mạc quả nhiên không ngần ngại cứu nàng.

Nàng muốn lợi dụng y, tuy cược Triệu Thiên Mạc cứu nàng, nhưng bèo nước gặp nhau, y không lý do hành động như vậy.

- Đáng chết.

Ngạn Cơ phẫn nộ trong lòng, vị tử y nam nhân ấy người phun ra một ngụm máu, gương mặt tái nhợt.

Một lần nhìn Triệu Thiên Mạc, một lần phẫn nộ.

Nàng đã không muốn giết tên vương ấy, nhưng lúc này, nàng muốn khiến hắn tan biến thành bụi, trở thành đồ ăn của nàng.

- Ta giết ngươi

Ánh mắt nàng có sát khí, phong đạo lúc này như cộng hưởng với tâm ý chủ nhân, không ngừng gào thét.

Ngạn Cơ hô lớn, phong đạo to lớn được gom lại thành một tia, một cái đối diện, xuyên thẳng mi tâm tên vương ấy.

Tên vương ấy lúc này giật mình không tin đước:

- Thật không ngờ, nàng ta nãy giờ chưa phát toàn bộ thực lực. Sức mạnh này hẳn là Nhất Trọng Thiên đỉnh phong.

Lập tức run rẩy truyền âm cho nàng:

- Tha mạng

Nhưng nàng nào tha y?

- Ngươi chỉ có thể lấy chết tạ tội

Ngạn Cơ lạnh lùng buông tiếng.

- Ta còn có hai vị sư huynh đã là Nhất Trọng Thiên đỉnh phong, sư phụ ta là Nhị Trọng Thiên, ngươi chớ nên giết ta.

Cảm thấy van xin không được, tên vương của Bạch Sa Cốt ấy lên tiếng đe dọa.

Ngạn Cơ không suy nghĩ, tiếp tục dùng dùng phong đạo, gom lại một tia, xuyên qua mi tâm tầm mười lần, chưa đây mười hơi thở, tên vương ấy mất mạng.

Trước khi chết không quên hô lớn:

- Ít nhất ta lôi được đồng bạn ngươi chết theo. Ha ha

Lại chợt nhớ ra Triệu Thiên Mạc, không một tia cao hứng, Ngạn Cơ lo lắng hỏi:

- Ngươi sao rồi?

Triệu Thiên Mạc lắc đầu, ít nhất bảo vệ nàng ấy chu toàn:

- Ta không sao

Bán thần chịu đòn đánh của Nhất Trọng Thiên, cá mười ăn mười, chết chắc rồi.

Ngạn Cơ mặt không biểu cảm:

- Ngươi lại muốn chết? Ta liền một quạt giết ngươi, cho dứt sự đau đớn.

Y lúc này đau đầu, Ngạn Cơ nàng ấy thật độc miệng:

- Nàng cư nhiên muốn ta chết.

Ngạn Cơ hừ lạnh:

- Ngươi không thể chết được. Tốt cho ngươi ta giết được tên vương ấy, bằng không ngươi chết chắc.

Tử y nam nhân nghi hoặc nhìn cô nương trước mặt

Nàng tiếp tục nói:

- May mắn cho ngươi, kịp dùng kiếm đạo giảm lực sát thương, như ta không kịp trở tay bị toàn chịu lực toàn bộ thì hẳn mất tay rồi.

- Chưởng này của y kèm chất độc, xương cốt y ta luyện hóa, liền chế được thuốc giải cho ngươi. Nhưng vấn đề là hai tên đồng bọn kia sắp tới, ta với ngươi phải chạy. Nhưng nếu chạy, ta không tập trung chế được thuốc, ngươi với chất độc này thì chưa tới một canh giờ liền mất mạng.

Ngập ngừng một chút, Ngạn Cơ xảo trả cười:

- Ngươi nói ta phải làm gì?

Triệu Thiên Mạc không do dự liền đáp:

- Chạy trước, tính mạng nàng quan trọng hơn

Nụ cười tắt dần, Ngạn Cơ nhìn sâu trong mắt Triệu Thiên Mạc.

Lặng rất lâu, liền ngồi xuống, lập tức luyện hóa xương tên vương, chế thuốc giải cho y.

Y lúc này giật mình với quyết định của nàng, liền khuyên bảo, một tay kéo nàng:

- Chúng ta chạy, nàng không chạy ta liền chạy.

Cứ chần chờ nơi đây chế thuốc, hẳn hai tên sư huynh của vương đến, lúc đó nàng và y sẽ không chạy kịp. Đối phương còn có Nhị Trọng Thiên chống lưng.

- Ngươi yên tâm, khi bọn chúng đến, ta không đến mức không bảo vệ được ngươi. Cùng lắm ta móc một mắt của ta ra, tạo thành màn chắn, che dấu khí tức, ngươi và ta lập tức xé hư không, bặt tích, bất cứ ai không thể truy tung, cho dù tên sư phụ y Nhị Trọng Thiên ta không tin chúng ta không trốn được.

Triệu Thiên Mạc không một tia run sợ trước sự tàn bạo của nàng, lòng trào lên một cảm giác không tên, nghĩ thầm:

"Lần này cứu nàng, ta cảm thấy bớt được chút bi thương kiếp trước... Không còn quá sợ hay bài xích nàng ấy như xưa, vì ta đã có khả năng bảo vệ được nàng, không sợ nàng gần ta gặp nguy hiểm nữa"

"Hi vọng kiếp này, nàng không thích ta"

Y trong lòng không hiểu sao lại nhớ về Vương Lỗi

Nếu ngày đó y không ý định tu tiên, cùng Vương Lỗi hai người đi ẩn cư giang hồ, liệu Vương Lỗi có thể vì y mà quên đi hoàng đế Vệ quốc, một lòng vì y?

Vương Lỗi dịu dàng, tựa như sương lại tựa như mai, từ cái nhìn đầu tiên, y đã không thể dời mắt khỏi con người ấy. Ngay từ nhỏ, y không thích nữ nhân, là mẫu hậu, y mới không bài xích lắm. Lúc nhỏ, một nha hoàn từ điện phụ hoàng, vô tình đụng vào tay y, hôm đấy, y thẳng thừng trừng phạt nàng ta thật nặng.

Không phải y chưa gặp những nam nhân như mình, cư nhiên họ không như y, họ không hoàn toàn bài xích nữ nhân. Với y, nhìn nữ nhân vô cùng chướng mắt, toàn lực bài xích các nàng.

Thế mà một ngày kiếp trước, có một nữ tử xa lạ, cõng y trên lưng chạy băng Tử Lộ rừng, nàng nói rất nhiều, đến mức y chán ghét nàng ta. Y không muốn nàng ta đụng vào người y, nhưng y bất lực với vết thương do đám cướp đâm.

Y rất mệt mỏi, không muốn mở mắt, biết chính mình không xong rồi, hơi thở tử vong cận kề.

Thậm chí y thấy một đen một trắng tựa Hắc Bạch Vô Thường đến dắt hồn y, y không đành lòng ráng kéo co với họ, người cố gắng níu giữ thân thể. Rốt cuộc không thể.

Khi họ kéo được nửa linh hồn mình, y nhìn lại về phía thân xác mình, một nữ tử lam y kì lạ, không ngừng vỗ vỗ mặt y, dùng cây quạt quẹt vài vết thương trên ngực y. Cư nhiên lại khiến y hồn nhập lại xác, hai người hắc bạch kia biến mất.

Y muốn mở mắt lại mở mắt không được, cố gắng hết sức, mới một lần ti hí được con ngươi, một lam y nữ tử đang rửa vết thương bên sông. Y cảm nhận được, hẳn là vì cứu y bị thương không ít.

Một lần nữa y cảm nhận được, nàng cõng y vừa té, tuy thị giác vô dụng, nhưng thính giác vẫn hoạt động, y cảm nhận được nàng mới hét lên một tiếng, hẳn là đang rất đau.

Vì y, vì một người lạ? Không đáng đâu cô nương à.

Những ngày ngủ trên lưng nàng, y nhận ra, nữ nhân không đáng ghét hay kinh tởm như y nghĩ

Từng nhủ lòng, chỉ cần y toàn mạng, y sẽ trả ơn cứu mạng nàng gấp mười lần.

Vì trả ơn cứu mạng, y tình nguyện bên nàng trăm năm mươi năm.

Nhưng y chưa một lần cố gắng thích nàng, tình cảm cho Vương Lỗi cũng nhạt dần, y không biết do Vương Lỗi đâm y, hay vì cô nương này.

Nàng nói nàng thích y.

Lúc trước, nàng mặc lam y, màu trời, trong trẻo mà thuần khiết, nhưng từ lúc thích y, nàng mặc tử y, nàng nói nàng thích y thích luôn cả bào tím y mặc.

Lúc y né tránh thực tại các huynh đệ mất, giả mất trí nhớ, nàng vẫn mạnh mẽ đối diện, chăm sóc y tìm cách cứu y, mang Mạn Mạn hoa về cho y.

Nàng bị Vương Lỗi tính kể, nhưng y giả ngốc để lừa Ác Bá yêu tộc cùng Vương Lỗi, vô tình tổn thương nàng.

Đến lúc nàng kiếp trước chết, y cũng không can đảm nói được sự thật cho nàng, nói với nàng rằng, y biết Mạn Mạn hoa là do nàng lấy. Nói với nàng rằng, nàng ấy là cô nương đầu tiên y rơi lệ, cô nương đầu tiên, y thật sự muốn mở lòng, cô nương đầu tiên y không bài xích gần gũi.

Cho dù y coi nàng là muội muội chăng nữa, thì nàng đối với y, cũng có vị trí trong lòng, y không phải chưa từng đặt nàng ở tâm. Mà do tâm y trước đây, chưa từng tin rằng, y có thể thích nàng.

Y có lỗi với nàng, hận Vương Lỗi. Nhưng thù hận đã tan mây, hết một kiếp hết tất cả, Vương Lỗi cũng đầu thai kiếp sau, lại còn cứu y. Với y, từ lâu đã không còn ghét Vương Lỗi nữa rồi.

Nhưng mà với nàng, y chưa từng có thể vô tâm. Vương Lỗi, Hỷ Hiên, Thái Bạch, Nhạc Khúc, Sở Thanh, hẳn là mọi người đã và đang đầu thai rồi.

Cư nhiên y chắc chắn, nàng sa ma đạo, không thể nào mà có thể đầu thai được.

Vì thế, y một lòng rời Thanh Ngọc tinh cầu, tới một nơi xa xôi khác, cầu siêu cho nàng. Chẳng thể đắc đạo thành phật, chẳng muốn đắc đạo thành tiên, vì y muốn trả nợ cho nàng.

Không chỉ một lần, Triệu Thiên Mạc muốn hét to cho Ngạn Cơ biết, trong tâm y có nàng, cho dù không vì tình yêu, nhưng lại có về tình nghĩa... Nàng có trong tâm y.

Nhưng Ngạn Cơ kiếp này, không kí ức kiếp trước, y lại không muốn nàng nhớ lại kiếp trước, thế là y im lặng.

Ngạn Cơ nàng ấy kiếp này lại khác, nàng không có nụ cười trong sáng như xưa, ánh mắt mang theo nhiều phần trầm ổn. Kiếp trước nàng kiêu ngạo, kiếp này nàng nhún nhường. Kiếp trước nàng tâm lộ ngoài mặt, kiếp này y chưa từng đọc được tâm nàng. Kiếp trước nàng gần gũi không mưu toan, kiếp này nàng xa cách lại đa nghi. Kiếp trước nàng hào sảng, kiếp này nàng lại khép mình.

Cũng không khó hiểu, tới Minh giới y cũng biết, nàng sống ngàn năm dưới Vong Xuyên, hấp thụ linh hồn, vong khí, ma khí, ác khí từ ma đầu hoặc những tên tội ác nặng nề. Hẳn là có đủ lạnh lùng, đủ tàn nhẫn càng không tin ai.

Triệu Thiên Mạc trong lòng cảm thán:

"Thế nhưng lúc nãy, nàng hẳn nhiên vì ta cứu một đệ đệ mà vui vẻ, tính cách nàng chắc chắn là không phải ma đầu, không hề bị đám ma khí, vong khí ác khí ấy ảnh hưởng. Chưa hết, nàng ấy còn vì ta mà chịu ở đây nguy hiểm, đây chắn chắn là Ngạn Cơ năm xưa. Cho dù tâm sinh khí chất, nhưng nàng vẫn là người chính đạo. Nàng vẫn rất quan tâm ta như kiếp trước, vì ta có thể mất một mắt. Chỉ mong không có gì ngoài ý muốn. Ta không muốn nàng ấy phải móc mắt mình. Thà rằng ta lấy chính mắt ta"

Y luôn lo lắng, người y gặp lúc này đã là kiếp sau, không còn như kiếp trước. Nhưng giờ y khẳng định, y không lầm nàng, nàng vẫn là nàng năm xưa, dù mọi thứ thay đổi.

Nhìn nữ nhân trán mồ hôi, chăm chú chế thuốc, Triệu Thiên Mạc không khỏi ấm lòng

- Ngươi đừ người ra đó làm gì, ta sắp phải móc mắt vì ngươi rồi.

Ngạn Cơ hừ lạnh, trong lòng không khỏi khó chịu, ai vui nổi khi bị nhìn chằm chằm cơ chứ.

- Bảo vệ nàng chu toàn là ta vui rồi.

Triệu Thiên Mạc mỉm cười ôn nhu nhìn Ngạn Cơ.

Nàng một cỗ lạnh tràn ngập xương sống, tên này điên rồi sao?

- Ngươi?

- Thôi bỏ đi, thuốc sắc xong. Hi vọng không có gì ngoài ý muốn.

Ngạn Cơ lúc này không khỏi đắc ý, sinh tử không rời, bằng lòng vì y mà ở lại, hẳn lúc này hắn đang thấy ấm lòng.

Con người là sinh vật kì lạ, trước thời khắc sinh tử, thường lãnh đạm mọi thứ, nhưng cũng là lúc đề cao mọi thứ. Người nào bên cạnh mình lúc đó, sẽ trọn đời không quên.

Nàng thầm nghĩ

"Triệu Thiên Mạc hẳn lúc này đã coi ta là bẳng hữu"

Tuy tên kia nói hai sư huynh của y sẽ tới mà trả thù, nhưng nàng bảy phần nắm chắc, hai tên kia sẽ không tới kịp lúc nàng đang sắc thuốc.

Khả năng cao tới lúc nàng đã sắc xong thuốc, việc nàng kêu lấy con mắt nàng ra để tránh khỏi tập kích hai tên kia cũng không sai, con mắt nàng có thể làm được điều đó, cơ mà, làm sao nàng để điều đó xảy ra chứ.

Nàng nói chỉ là để Triệu Thiên Mạc tăng vài phần hảo cảm với nàng mà thôi. Thực lực nàng ôm y chạy thoát hay vừa chạy vừa sắc thuốc không phải không thể, độc của y không phải nói chết liền chết, nàng là đệ nhất pháp sư Triệu quốc, dùng dược đừng ai so với nàng. Tuy không thể sắc thuốc trị khỏi liền chất độc, nhưng để cầm hơi sống một tháng không phải không thể.

Triệu Thiên Mạc am hiểu linh hồn đạo không phải chế thuốc, làm sao hiểu tình trạng y bằng nàng?

Nhưng nàng muốn nói y thế, để y cảm thấy nàng vì y không ngần ngại đánh đổi tất cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.