7 Kiếp Nhân Duyên

Chương 28: Đã Đợi Được Nàng





Lên đường mười ngày liên tiếp, rốt cuộc Mộ Thanh Yên cũng trở về hoàng cung Thanh quốc.

Trở về Trường Nhạc Cung của mình, nàng thở phào một hơi, cuối cùng cũng trở lại rồi.

Quân Bắc Hàn đi xử lý chính vụ trước, hoãn lại nhiều ngày như vậy, đoán chắc rằng sẽ có rất nhiều việc gấp.

Mộ Thanh Yên ngồi trên ghế quý phi, từng li từng tí nhớ tới Ly quốc, bất giác khóe miệng lộ ra một nụ cười điềm đạm.Đột nhiên, bên ngoài vang lên giọng hưng phấn của con thỏ.

Chớp mắt sau, một cái bóng trắng như tuyết bỗng nhiên nhào đến bên nàng, ôm lấy nàng.“Huhu, thái hậu, rốt cuộc người cũng trở lại, làm ta sợ muốn chết.”“Ta không bảo vệ tốt cho người, ta có lỗi với hoàng thượng, có lỗi với thừa tướng, có lỗi với người...”Mộ Thanh Yên lắc đầu bất đắc dĩ, nàng đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt đầy nước mắt của con thỏ.“Khóc cái gì, ta không phải chưa chết sao?”“Vậy nếu như người chết thì sao?”“Thì có thể sao nữa? Chết thì chết thôi.”Con thỏ nghe vậy khóc càng to, cả viện đều vang vọng tiếng khóc của nó.“Được rồi, khóc nữa là tai lại dài ra đấy!”Trong nháy mắt, con thỏ liền ngừng khóc, chỉ còn lại tiếng thút thít.

Mộ Thanh Yên xoa trán tỏ vẻ bất đắc dĩ.

Con thỏ quấn quít lấy nàng, đòi nàng kể lại toàn bộ sự việc bị rơi xuống vách núi cho mình nghe.Con thỏ nghe rất vui vẻ, cuối cùng, nàng bổ sung một câu: “Lần sau đánh nhau thì cứ gọi ta, ta nhất định sẽ chăm chỉ luyện pháp thuật, sẽ không để thua người ta!”Mộ Thanh Yên mím môi cười khẽ.“A! Hoàng Minh Dật tặng người thứ gì, người mở ra chưa?”Mộ Thanh Yên sửng sốt: “Chưa.

”“Chúng ta đi xem, đi xem nha!”Mộ Thanh Yên bị con thỏ làm cho bất đắc dĩ, đành phải mang nàng cùng xem cái hộp Minh Dật tặng mình.


Nàng vốn không có ý định mở ra, bởi vì trong này có bất kì cái gì đều không quan trọng, bọn họ vĩnh viễn chỉ sống trong trí nhớ của đối phương.

Mộ Thanh Yên mở hộp ra, một bức họa xuất hiện bên trong.

Bức họa chậm rãi mở ra.Mỹ nhân trong tranh từ từ hiện ra trước mắt.

Mộ Thanh Yên kinh ngạc không thôi.“Ôi, Thái hậu, bức tranh này chính là vẽ người đấy! Vẽ thật sinh động! Nhìn rất đẹp!”Mộ Thanh Yên vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve bức tranh.

Thần thái, chi tiết, khí chất đều rất sống động.

Quả thực không giống một bức tranh nữa, soi gương cũng không giống đến vậy.

Tim Mộ Thanh Yên bỗng đập mạnh.Nàng rốt cuộc cũng nhìn ra Minh Dật thích mình.

Nàng chính là người nhất kiến chung tình trong miệng Đoạn Ngọc La.

Quả thật, khi Đoạn Ngọc La nói, nàng cũng nghi ngờ.

Nhưng hằng ngày ở chung, biểu hiện của Minh Dật đều rất lạnh nhạt, nụ cười vĩnh viễn không thay đổi, lạnh nhạt đến mức cảm xúc không hề dao động.Cho nên trước đó, nàng không nghĩ người nhất kiến chung tình mà Đoạn Ngọc La nói là chỉ nàng.

Bây giờ, xem như nàng đã hiểu rõ tâm ý của hắn.

Minh Dật là một người như vậy, nhạt như nước, tức giận cũng thờ ơ, ưa thích cũng thờ ơ, ngay cả khi ly biệt, hắn cũng chỉ nở một nụ cười nhàn nhạt.

Chỉ có Đoạn Ngọc La mới có thể từ những cảm xúc rất nhỏ của hắn, hiểu được suy nghĩ, tình cảm của hắn.Minh Dật giống như một cơn gió mát thổi qua, không lưu lại một chút dấu vết.

Đoạn Ngọc La giống như một hồ nước trong, gió nhẹ lướt qua, để lại một vòng gợn sóng.

Ba người họ đều hiểu, Đoạn Ngọc La mới là người có thể ở bên Minh Dật tới cuối đời, mà Mộ Thanh Yên, đơn giản chỉ là một vị khách qua đường.


Mộ Thanh Yên cuộn tròn bức họa, trân trọng phần tình cảm này.Ngự Thư phòng, Quân Bắc Hàn đang múa bút thành văn ở giữa mớ tấu chương chồng chất như núi.“Hoàng thượng, Lãnh phi cầu kiến.”Quân Bắc Hàn nghe thấy tiếng thông báo liền nhíu mày, nở một nụ cười âm trầm.“Truyền ”“Truyền Lãnh phi yết kiến!”Ngay sau đó, Lãnh Lâm Sương thản nhiên bước vào.

“Thần thiếp tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế.”Quân Bắc Hàn đổi sang một nụ cười tươi sáng, cười cực kì đẹp.

“Lãnh phi không cần đa lễ, hãy bình thân.”Lãnh Lâm Sương ngẩng đầu, liếc mắt thấy khuôn mặt vui vẻ của Quân Bắc Hàn, ngọt ngào tới tận tâm can.“Hoàng thượng, người bôn ba nhiều ngày bên ngoài cực nhọc vất vả.

Thần thiếp tự tay nấu hầm canh cho người để người tiêu trừ mệt mỏi, long thể rất quan trọng.”Quân Bắc Hàn thoả mãn gật đầu.“Lãnh phi thật có tâm.

Trong bốn phi tử, chỉ có nàng là tri kỷ nhất!”Lãnh Lâm Sương lập tức đỏ mặt, nàng ta nói: “Đa tạ hoàng thượng khích lệ, đây là việc thần thiếp nên làm.”Lãnh Lâm Sương sai người bưng canh lên đặt trên án thư trước mặt Quân Bắc Hàn.“Hoàng thượng, thái hậu nương nương bình an trở về, chắc ở bên ngoài đã chịu rất nhiều khổ sở?”Lãnh Lâm Sương một bên bưng canh cho Quân Bắc Hàn, một bên hỏi bóng hỏi gió.“Chịu không ít khổ, cả người đều gầy đi.”“Vậy hoàng thượng cần phải mau giết hung thủ kia, báo thù cho thái hậu nương nương.”“Ừ” Quân Bắc Hàn gật đầu: “Chỉ là bây giờ vẫn không biết vì sao hắn tấn công thái hậu, còn phải điều tra.”Tay Lãnh Lâm Sương run lên, trong lòng hơi hồi hộp.“Hung thủ không khai sao?”“Không, hình như đã chết, lời cũng chẳng nói được gì.”Lãnh Lâm Sương thở phào một hơi.” Thái hậu nương nương có biết là tại sao không?”Quân Bắc Hàn lắc đầu: “Thái hậu cũng không biết.”Lãnh Lâm Sương thả lỏng người, hoàn toàn yên tâm.

Nàng ta đưa canh cho Quân Bắc Hàn.“Hoàng thượng, uống nhân lúc còn nóng.”Quân Bắc Hàn nhận canh, đặt xuống, hắn nói: “Trẫm biết nàng có lòng, nhưng công vụ quá nhiều, trẫm tạm thời không có khẩu vị.”“Hoàng thượng, công vụ tuy quan trọng nhưng thân thể còn quan trọng hơn.”Quân Bắc Hàn vỗ vỗ mu bàn tay Lãnh Lâm Sương, hắn nói: “Trẫm biết, trong khoảng thời gian này quá bận nên đã để nàng vắng vẻ, thật tốt là nàng hiểu chuyện.”“Thần thiếp tất nhiên phải phân ưu cùng hoàng thượng.”“Khuôn mặt nàng rất đẹp.

Đêm nay trẫm lật thẻ bài của nàng, lại cho nàng một phần đại lễ, bảo đảm nàng sẽ thích.”Quân Bắc Hàn cười hết sức tươi đẹp khiến Lãnh Lâm Sương nhìn đến mê mẩn.Trong lòng Lãnh Lâm Sương mừng rỡ.

Nàng ta cúi đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng, xấu hổ không thôi.“Thần thiếp đa tạ hoàng thượng ưu ái.”“Đi đi, chuẩn bị thật tốt.

Đêm nay nàng cũng phải cho trẫm kinh hỉ chứ, thế nào?”Lãnh Lâm Sương gật đầu: “Vâng, thần thiếp xin được cáo lui trước.”“Đi đi.”Lãnh Lâm Sương thi lễ, rời khỏi Ngự Thư phòng.

Nàng ta chân trước vừa mới đi, nụ cười trên mặt Quân Bắc Hàn liền biến mất không chút dấu vết.Hắn chỉ chén canh Lãnh Lâm Sương đưa cho hắn, nói: “Mang cho thanh điểu uống.”“Vâng, hoàng thượng.”Nhìn chén canh kia được bưng đi, khóe môi Quân Bắc Hàn dãn ra, ánh mắt lóe lên vẻ tàn nhẫn.Thiên lao.Bốn vách tường âm u, không khí ẩm ướt, mùi vị tanh hôi, lộ ra hoàn cảnh ác liệt.

Mộ Thanh Yên một thân váy dài đẹp đẽ quý phái, bước từng bước vào trong.

Đi tới cuối thiên lao, thấy một phòng giam đặc biệt, Tiểu Linh Tử đang giám sát cai ngục cho thanh điểu uống canh.“Canh này uống ngon không?”Thanh điểu quỳ rạp trên mặt đất, hơn một nửa lông vũ bong ra từng mảng, hai cánh đã mất, da thịt cháy đen, nhìn qua rất đáng sợ.

Hắn trợn mắt trừng Tiểu Linh Tử, tỏ vẻ khinh thường.

Trong khoảng thời gian này, bọn họ dùng rất nhiều cực hình tra tấn, nhưng thanh điểu một chữ cũng không nói ra! Hơn nửa chén canh rót vào miệng thanh điểu, sau đó ánh mắt thanh điểu dần trở nên mê man.Hắn có thể cảm giác được bên trong thân thể có một cỗ kích động mơ hồ và khô nóng.

Hắn bắt đầu nôn nóng bất an, hắn đã biết trong canh bỏ thứ gì.


Đê tiện, thứ này chỉ có tác dụng với phàm nhân ngu xuẩn, loại đồ vật dơ bẩn bỉ ổi này có thể làm gì hắn chứ? Hắn là tiên thân, đồ vật trần gian căn bản không thể làm gì được hắn!Nhưng lần trước thanh điểu bị Dao Cơ đánh trọng thương, cổ họng của hắn đã hỏng, hắn không thể nói ra lời.

Hắn chỉ có thể trợn mắt cười nhạt, tỏ vẻ khinh thường.

Nhìn bộ dạng này của hắn, Tiểu Linh Tử không nhanh không chậm, không tức không giận khẽ cười.“Ta biết ngươi khinh thường, nhưng mong ngươi cứ từ từ cảm nhận đi.”Vốn dĩ thanh điểu không muốn phản ứng với hắn, thế nhưng dần dần hắn liền phát giác có gì đó không đúng.

Tác dụng của thuốc rất mạnh, nhưng cảm giác rất ít, khiến người ta không cảm thấy được gì.

Ngay cả tiên thể của hắn cũng không thể miễn dịch! Lẽ nào, đây không phải là thuốc của trần gian? Trong lòng thanh điểu rơi lộp bộp, đau đớn từ lòng ngực lan tỏa ra.“Nhận ra rồi? Đây là canh của thần nữ ngươi tâm tâm niệm niệm dâng cho hoàng thượng đó.”Thanh điểu đột nhiên ngẩng đầu, hắn khiếp sợ nhìn Tiểu Linh Tử.

Làm sao lại như vậy? Thần nữ của hắn, tại sao lại làm chuyện hạ thấp thân phận thế này!Tiểu Linh Tử không những không giận mà còn cười: “Là Lãnh phi sai ngươi tổn thương thái hậu?”Thanh điểu ngẩn ra, quay đầu, im lặng không lên tiếng, không có biểu cảm gì.“Chuyện này hoàng thượng biết, Lãnh phi biết, ngươi cũng biết, mọi người đều ngầm biết mà không nói.”Thanh điểu vẫn không có phản ứng.“Không thừa nhận cũng không quan trọng, làm thái hậu bị thương, Lãnh phi sẽ không có kết quả tốt, trước đó còn chưa tới lúc, còn bây giờ...”Tiểu Linh Tử che miệng cười rộ lên.“Được rồi, nói với hắn cũng không có ý nghĩa gì, rót xong rồi, có gì thì hắn tự chịu, đi thôi.”Tiểu Linh Tử xoay người ra khỏi phòng giam, gặp được Mộ Thanh Yên đang đi đến.“Nô tài tham kiến thái hậu, thái hậu thiên tuế.”“Đứng lên đi.”“Thái hậu sao lại tới nơi ô uế như thế này?”“Lui xuống đi.”Mộ Thanh Yên phất tay.

Tiểu Linh Tử không nói gì nữa, dẫn theo mấy thái giám rời đi.

Nghe được tiếng của Mộ Thanh Yên, thanh điểu bỗng nhiên nhảy dựng từ dưới đất lên.

Nhưng hắn chưa rời mặt đất đã bị ngã trở về.Vậy mà Tư Mệnh không chết! Tại sao, tại sao có thể như vậy! Trước khi hắn rời đi còn kiểm tra một vòng, vách núi hiểm trở, xung quanh cũng không có người có thể cứu ả! Nếu ả không chết, nhất định sẽ chỉ ra Dao Cơ, vậy phải làm sao bây giờ!“Khụ khụ khụ...”Thanh điểu nói không ra lời.

Hắn nhịn không được ho khan, khẩn trương kích động không thôi.“Thanh điểu, ngươi tội gì phải vậy?”“Ngươi có cố gắng nữa thì cô ta cũng khinh thường nhìn lại, ngươi cần gì phải làm vậy?”Thanh điểu liếc mắt khinh thường Mộ Thanh Yên, người không biết yêu, không có tư cách chỉ trích hắn.“Có phải ngươi rất hối hận? Ngươi nghĩ rằng ta đã chết nên không nói cho Dao Cơ, ta còn lưu lại kí ức của Tư Mệnh?”Thân thể tàn tạ của thanh điểu run rẩy, hắn sợ hãi, hắn khẩn trương.“Đang lo lắng cho cô ta sao?”Mộ Thanh Yên cười nhạt: “Lo lắng là đúng, nếu ta đã trở về, đương nhiên sẽ không để cho nàng ta sống yên ổn.”Thân thể thanh điểu run rẩy, hắn hối hận, hắn khẩn trương, hắn lo lắng, hắn không cam lòng.

Mắt thấy Tư Mệnh muốn đi trả thù Dao Cơ, hắn không có cách gì ngăn cản, cũng không giúp được gì cả, thậm chí ngay cả nhắc nhở cũng không thể!“Ta vốn nghĩ sẽ trả thù cùng một lúc, nhưng bây giờ không cần thiết nữa.

Kết cục bây giờ của ngươi thảm hơn bất kỳ kẻ nào.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.