7 Năm Sau Hòa Ly - Qua Chi Chi

Chương 12



 

Được sự cho phép, Ngụy Tử Mộ sai người về hầu phủ báo tin, rồi ngoan ngoãn ở lại dịch quán.

 

Thân thể hắn vẫn còn chút yếu, nhưng không biết vì sao, gắng gượng đứng lên.

 

Cả ngày hôm đó, một bên là Tuyên Lãng, bên kia là Ngụy Tử Mộ, bất kể ta đi đâu, hai người bọn họ đều theo sát như hình với bóng.

 

Tuyên Lãng cảm thấy khó chịu nhất, không muốn để Ngụy Tử Mộ chạm vào gấu áo của ta.

 

Ngụy Tử Mộ chỉ mím môi, nhỏ giọng nói: “Con có thể dạy đệ đệ… nhận chữ đọc sách, phu tử nói, con học rất tốt.”

 

Tuyên Lãng lớn tiếng kêu: “Ta không cần ngươi dạy, ta không phải đệ đệ của ngươi, ta không muốn làm đệ đệ của ngươi.”

 

Cậu không muốn học, Ngụy Tử Mộ thất vọng một lúc, liền nghĩ ra cách khác.

 

Một giây trước, hắn nhặt cành cây, nghiêm túc vẽ vẽ dưới tán cây.

 

Giây tiếp theo, hắn lại lớn tiếng đọc thơ, từ ngữ hoa mỹ trôi chảy không ngừng.

 

Sau đó, hắn cẩn thận ngẩng đầu lên nhìn phản ứng của ta, nhưng lần nào cũng thất vọng.

 

Ta biết, hắn đang cố gắng hết sức để thể hiện cho ta thấy những gì hắn đã học được trong những năm qua.

 

Mấy ngày này, ta cũng nghe thấy một số lời đồn đại, về lý do vì sao cuối cùng Ngụy Lịch không cưới Vương Huệ Thư.

 



Năm đó, khi ngày hai nhà định chỉ còn nửa tháng, Ngụy hầu gia phát hiện vị hôn thê của mình không như lời đồn, hiền thục dịu dàng, hiểu lòng người.

 

Ngược lại, nàng ta bề ngoài đối với đứa con duy nhất của Ngụy Lịch yêu thương hết mực, thực chất lại lén lút hạ độc trong đồ ăn thức uống của hắn, thậm chí khi đứa trẻ không tỉnh táo, tùy ý làm nhục.

 

Và nguyên nhân quan trọng hơn, là năm sau đó, Vương Quốc Công bị phát hiện có chứng cứ mưu phản nên bị giam vào ngục tối.

 

Mà Ngụy thị vì không kết thông gia với Vương thị, trái lại tránh được một kiếp.

 

Vì vậy bảy năm trước, Ngụy Lịch không cưới Vương Huệ Thư, có nhiều nguyên nhân, nhưng không thể nào là vì ta.

 

Ta vừa rồi cũng đã cẩn thận kiểm tra cơ thể Ngụy Tử Mộ, trong cơ thể không còn dấu vết của thuốc độc, nghĩ là không có vấn đề gì.

 

Khi Ngụy Tử Mộ đến, liền thấy Tuyên Lãng chân vắt vẻo ngồi trên Lan đình, tỳ nữ hầu hạ cậu không biết đã đi đâu.

 

Hắn không tự chủ được tiến lại gần, muốn nói chuyện với cậu, muốn hỏi cậu về mẫu thân.

 

Hắn khi bằng tuổi Tuyên Lãng, mẫu thân cũng yêu thương hắn, luôn lén lút đến thăm hắn.

 

Bất kể hắn gây rắc rối thế nào, lạnh nhạt ra sao, bà cũng sẽ không rời đi, chỉ cảm thấy mình làm chưa đủ tốt.

 

Tuyên Lãng không muốn nói chuyện với hắn, liền xoay lưng về phía hắn, cúi đầu ăn mứt quả trong túi trước ngực.

 

Ngụy Tử Mộ đưa tay chạm vào cậu, Tuyên Lãng hất tay hắn ra, hai người qua lại, không biết thế nào, Tuyên Lãng trượt chân, cả người ngã xuống ao.

 



Tuyên Lãng tay chân vùng vẫy, khóc lóc kêu cứu.

 

Ngụy Tử Mộ ngơ ngác nhìn, trong lòng đột nhiên lóe lên một ý nghĩ: Nếu như, nếu như không có Tuyên Lãng… mẫu thân có phải…

 

Không thể được, hắn lắc đầu, chỉ trong chớp mắt, liền đem ý nghĩ đó vứt bỏ ra sau đầu.

 

11

Ngụy Tử Mộ lớn tiếng gọi cứu mạng vào bên trong, thân mình nhảy xuống, hắn đã học bơi, rất nhanh đã vớt Tuyên Lãng lên.

 

Không lâu sau, mọi người ồn ào kéo tới.

 

Nghe thấy tiếng Ngụy Tử Mộ, tim ta nặng nề nhảy một cái, vội vàng chạy qua.

 

Khi ta đến, Tuyên Cảnh Niên đã vớt hai đứa trẻ lên.

 

Ánh mắt ta lướt qua Ngụy Tử Mộ ướt sũng, hắn đứng bất động, đầu cúi thấp.

 

Ta không hề do dự chạy đến bên Tuyên Lãng.

 

Cậu sợ hãi vô cùng, tiếng khóc lớn dần, bám chặt lấy áo ta.

 

Tỉnh táo lại, ta hỏi hai người, Ngụy Tử Mộ không nói, Tuyên Lãng thì yếu ớt, nhưng vẫn mở miệng: “Lãng nhi trượt chân, rồi ngã xuống.”

 

Đến đây, ta liền không nói thêm gì nữa.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.