70 Ấm Áp Sủng Ái Tiểu Trí Thức

Chương 15: 15: Chương 9




Thôn Tam Thủy là làng nhỏ thuộc một tỉnh phía nam.

Khu vực phía nam có mưa nhiều, hơn nữa mùa hạ lại kéo dài.

Cơ bản thì luôn không báo trước mà mưa, cũng không báo trước mà ngừng.
Bầu trời xanh thẳm nhanh chóng tối sầm xuống, bị bao phủ bởi những đám mây đen kịt.

Cảnh tượng này cứ như vào giây tiếp theo, bầu trời liền đổ xuống một cơn mưa tầm tã.

Trông thấy sắc trời hôm nay, người dân đang làm ruộng bên ngoài đều vội vã trở về.

Vào thời khắc người còn chưa kịp bước chân vào cửa, mưa bỗng chốc róc rách rơi xuống.
Sau khi bác sĩ Hoàng đi rồi, An Khê ngồi bên trong phòng y tế nghiên cứu phương pháp châm cứu, không biết chút gì về sự thay đổi của thời tiết bên ngoài.

Mãi đến khi mưa đổ xuống va vào gạch kêu lộp bộp, cô mới vô thức nhận ra trời đang mưa.
Bỗng nhiên nhớ ra quần áo ở nhà còn chưa thu vào.

Cô cũng chỉ có hai bộ quần áo, một bộ đang mặc trên người, một bộ còn phơi ở ngoài.

Nếu như bộ kia bị xối ướt, hôm nay cô tắm xong không có quần áo để thay rồi.

Trong lòng mải nghĩ ngợi, không biết là do thời tiết hay sao, cô có chút đứng ngồi không yên.
Giang Tiểu Mai về nhà sớm.

Cô vừa mới về đến cửa nhà thì mưa đã rơi xuống, Giang Thúy Thúy về nhà cùng cô.

Mưa to quá nên Giang Thúy Thúy tạm thời nghỉ lại.

Hai người vừa bước vào cửa đã nhanh chóng vào sân, tay chân nhanh nhẹn thu quần áo.
Sau khi nhanh chóng thu hết hàng quần áo phơi trên giá xuống, hai người liền trốn vào trong phòng.

Phòng rất tối, nhưng tầm nhìn không cao.

Giang Thúy Thúy quan sát phòng của Giang Tiểu Mai, trên tủ gỗ lớn màu đen nhánh đặt một chiếc balo.

Nhìn là biết không phải là đồ của Giang Tiểu Mai, vậy chỉ có thể là của An Khê.

Cô ta thầm hận trong lòng, dựa vào cái gì mà một người ngoài như An Khê lại được đến phòng y tế làm việc, chiếm mất hạn ngạch (*) của thôn bọn họ.

Cô ta đã sớm nghe nói, bác sĩ Hoàng sắp được điều đi công tác ở bệnh viện huyện.

Tuy phòng y tế không có tác dụng gì lớn nhưng cũng sẽ không bỏ trống, đến lúc ấy chắc chắn sẽ kiếm một người bổ sung vào vị trí trống đó.

Mọi người đều đang xoa tay nhăm nhe vị trí của bác sĩ Hoàng.

Dựa vào cái gì mà một người đến sau như An Khê được ngồi lên!
*Hạn ngạch: số lượng nhân sự
"Tiểu Mai, đó là quần áo của An Khê à?" Giang Thúy Thúy chỉ vào đống quần áo chất ở một bên, quần áo của An Khê rõ ràng khác với bọn họ.
Giang Tiểu Mai chỉ cho rằng cô ta thuận miệng nhắc tới, cũng không để ở trong lòng mà thuận miệng đáp một tiếng.
Mưa to tới cũng nhanh, đi cũng nhanh, trời nhanh chóng quang mây tạnh.

Nghe được tiếng nói chuyện của người trong nhà, Giang Tiểu Mai lập tức đi ra cửa nhìn ra bên ngoài.

Nhân lúc Giang Tiểu Mai không chú ý bên này, Giang Thúy Thúy nhanh tay lẹ mắt đem nội y của An Khê giấu vào trong túi quần.

Sau đó làm như không có chuyện gì xảy ra mà ngồi bên mép giường.

Nói mấy câu với Giang Tiểu Mai xong cô ta liền vội vàng rời đi, ngay cả anh Giang Triều mà cô ta thích nhất cũng không thèm quan tâm tới.
Lần đầu tiên làm loại chuyện như ăn trộm này, tim Giang Thúy Thúy đập hơi nhanh một chút.

Nhưng thứ cô ta lấy là đồ của người phụ nữ xấu xa, đây không phải là trộm, mà là thay trời hành đạo.

Trong lòng tự an ủi mình một phen, cô ta mới có chút chột dạ trở về nhà.
Người nhà họ Giang trừ Giang Tiểu Mai ra, tất cả đều ướt sũng như gà rớt vào nồi canh.

Giang Tiểu Mai chạy nhanh đi lấy quần áo mới thu vào để cho bọn họ thay.

Lúc đưa quần áo cho Giang Triều, Giang Tiểu Mai không biết là cố ý hay vô tình mà nói một câu,
"Anh, đồ hôm qua là chị An Khê giặt giúp anh đó."
Giang Triều ý vị sâu xa mà nhìn cô một cái, cô chỉ cười hì hì rồi chạy ra sân.

Quần áo ướt sũng ôm sát cơ thể, lộ ra cơ bắp cường tráng không chút che đậy.


Trên người đang mặc đồ ướt, Giang triều cũng không thèm quan tâm.

Chỉ là khi nhìn quần áo khô bày ở trên giường, hắn nắm chặt bàn tay, trong mắt lộ ra vẻ nhất định phải có được.
Lúc An Khê trở về từ phòng y tế, quần áo phơi trên giá ngoài sân đã trống không, chắc chắn là được người nhà họ Giang thu vào.

Trước khi tắm, cô sắp xếp lại quần áo của mình như bình thường.

Nhưng mà tại sao, không thấy nội y đâu cả.

Cô ngóc đầu nhìn ra bên ngoài, thấy Giang Tiểu Mai đang cầm cây chổi quét sàn.
An Khê vẫy vẫy tay, nhẹ giọng gọi cô ấy một tiếng.

Đợi Giang Tiểu Mai đi tới trước mặt, An Khê hỏi:
"Tiểu Mai, em có thấy quần áo kia của chị đâu không?" Cô khoa tay trước người hai cái, "Có đồ bị mất rồi, làm sao cũng không tìm thấy."
"Đồ gì ạ?"
"Là đồ mặc bên trong cùng ấy." Giọng An Khê càng nhỏ hơn, nội y của mình bị mất còn đi hỏi người khác, trong lòng cô hốt hoảng.
Giang Tiểu Mai hiểu ra, cô mới 14 tuổi.

Bởi vì thiếu dinh dưỡng trong thời gian dài nên cơ thể không phát triển kịp, trông giống y như bé gái 11-12 tuổi, ngực phẳng như miếng ván giặt đồ.

Cô vẫn chưa mặc nội y, nhưng bình thường có giặt đồ cho chị dâu cả, vậy nên cô vẫn biết đến.
"Sau khi em thu đồ về xong thì để trên giường, không biết có phải lẫn vào đồ của người khác rồi không.

Chị An Khê, chị chờ nha, em đi hỏi mọi người xem đồ của chị có ở chỗ họ không." Giang Tiểu Mai chạy chậm đi.
"Đồ của cô ta bị mất, đến chỗ tôi tìm làm gì, chẳng lẽ là tôi trộm à.

Đồ chết tiệt Tiểu Mai này, tim lệch thành dạng gì rồi, cũng chưa thấy cô quan tâm chị dâu trong nhà như thế đấy!" Giang đại tẩu hung hăng mắng.
Giang Tiểu Mai phỉ nhổ một tiếng trong lòng, lại còn cả chị dâu! Bình thường cũng chẳng thấy đối xử tốt với cô em chồng này, chỉ biết chỉ tay sai bảo cô, lợi dụng cô.

Còn muốn cô quan tâm ả à, mặt trời lên lúc tám giờ sáng cũng chưa dày bằng mặt ả đâu.
An Khê nghe tiếng mắng bén nhọn của Giang đại tẩu, tim cô run lên.

Hại Giang Tiểu Mai bị mắng, cô bất giác thấy hơi áy náy, vội vàng nói to: "Tiểu Mai, kệ đi, chị tự tìm là được rồi."
Giọng Giang đại tẩu rất lớn, cả nhà họ Giang đều nghe được.


Vừa bước vào cửa Giang gia là một cái sân bốn góc vuông vắn, đằng trước mặt là đại sảnh, hai bên sườn có bốn căn phòng nơi cả nhà sinh sống.

Giang Triều sải bước đi ra từ căn phòng thứ hai bên phải, vài chiếc cúc áo trên cùng vẫn chưa cài hết.

Khóe mắt thoáng nhìn An Khê đang ôm ngực nép ở cạnh cửa, trí thức trẻ cắn môi, trên mặt lộ vẻ lúng túng.
Ánh mắt Giang Triều trầm xuống, hắn thu hồi tầm mắt.

Hắn nhìn Giang Tiểu Mai đang ló đầu vào bên trong phòng chị dâu, hỏi: "Tiểu Mai, sao vậy, sao lại cãi nhau với chị dâu."
"Anh, em không cãi nhau với chị dâu! Quần áo chị An Khê bị mất, em chỉ muốn hỏi một chút, có phải buổi chiều em lấy nhầm mang qua đây không, chị ấy liền mắng em." Giang Tiểu Mai bẹp miệng, trong giọng nói đầy bất mãn.

Xem ra mâu thuẫn chị dâu em chồng đã có từ lâu.
"Ây dô! Cô bé của tôi ơi, tôi nào dám mắng cô.

Chị dâu không phải thấy tuổi cô còn nhỏ nên mới dạy cô hiểu chuyện à.

Đừng để đến lúc học thói xấu của người ta rồi còn không biết.

Tôi nghe người ta nói, mấy cô người thành phố lòng dạ không vừa đâu." Giang đại tẩu ló đầu ra từ cửa sổ, liếc xéo An Khê một cái, ám chỉ mà nói.
An Khê miễn cưỡng cười, tay gắt gao bám vào cạnh cửa, "Giang đại tẩu, nếu tôi có làm gì không đúng, hay là chị thấy tôi xúc phạm chị chỗ nào khiến chị có thành kiến với tôi thì chị cứ nhắm vào tôi này, hoặc là tới chỗ Bí thi chi bộ kiện tôi cũng được.

Chỉ cần Bí thư nói một câu, tôi lập tức đi khỏi Giang gia, đỡ phải khiến mọi người thấy không thoải mái."
"Ây dô..." Giang đại tẩu mới vừa than một tiếng đã bị Giang Triều đánh gãy.
"Được rồi, chị dâu, mọi người ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, đừng nói những lời quá khó nghe", Giang Triều cau mày, thật sự mất kiên nhẫn với người chị dâu này.

Cả nhà đang tốt đẹp lại bị cô ta quậy cho chướng khí mù mịt.

Cái loại phụ nữ lắm mồm này, cũng chỉ có anh của hắn tính tình tốt mới chịu đựng nổi.
Giang đại tẩu nghẹn ở cổ.

Giang Triều đang thật sự tức giận, thật có chút dọa người.

Cả một nhà họ Giang, cô ta sợ nhất là người em chồng này.

Trốn về trong phòng mình, cô ta có chút nghĩ không ra, tại sao chồng cô ta là một tên hèn nhát không đánh nổi một cái rắm mà đứa em trai ruột cùng chui từ bụng một mẹ ra lại tài năng như vậy.
"An Khê, những lời đại tẩu nói, cô đừng để trong lòng."
An Khê lắc đầu, nặn ra một nụ cười giả lả mà ai nhìn cũng thấy sự gượng gạo, "Tiểu Mai, xin lỗi em, chị làm em khó xử rồi."
Nhìn thấy An Khê đi vào phòng, Giang Tiểu Mai có chút ngẩn ngơ mà nhìn Giang Triều, "Anh, chị dâu nói chuyện khó nghe như vậy, chị An Khê liệu có giận không.

Cũng do tính chị An Khê tốt, nếu mà là em thì đã sớm đánh nhau với chị dâu rồi." Cô hướng về phía căn phòng kia mà bĩu môi, trên mặt viết đầy hai chữ không vui.
Giang Triều gõ đỉnh đầu Giang Tiểu Mai, "An Khê dù sao cũng mới vừa tới nhà chúng ta, không quen là chuyện bình thường.


Cô ấy không tiện đối đầu trực tiếp với chị dâu, nếu cãi nhau to thì đối với ai cũng không có lợi.

Em cũng phải để ý nhiều một chút, bình thường nếu có chuyện thì giúp một tay.

Còn nếu gặp chuyện em không giải quyết được thì đến tìm anh, biết chưa?"
"Biết rồi ạ.

Dù sao thì chỉ cần là chuyện của chị An Khê, tìm anh là được, đúng không?" Giang Tiểu Mai trêu chọc đáp.

Giang Triều lại gõ gõ đầu cô, "Nhóc quỷ sứ, thông minh đó."
"Nói thật, anh hai này, sau này anh kiếm vợ thì đừng có kiếm ai như chị dâu cả nữa.

Một người như vậy em chịu đủ lắm rồi, nếu thêm một người nữa thì em không ở nổi cái nhà này nữa đâu." Giang Tiểu Mai vỗ vỗ ngực, trong lòng vẫn còn sợ.

Có một chị dâu cả như vậy, ngày tháng hiện tại đúng thật là so với trước đây khổ biết bao nhiêu.
"Yên tâm đi! Trong lòng anh hai tự có tính toán." Trong mắt Giang Triều lóe lên một tia không đoán được rồi biến mất.
Sau khi An Khê vào phòng, lại cẩn thận lật trên lật dưới giường một phen, vẫn không thấy.

Cô tựa vào mép giường, gục vào đầu gối, trong lòng thở dài một trận.
"Chị An Khê, chị không sao chứ?" Giang Tiểu Mai mở cửa, thấy An Khê ngồi xổm trong bóng tối liền lo lắng hỏi.
An Khê vội vàng lau mặt một cái, ngẩng đầu lên, nặn ra nụ cười, "Không sao, vừa nãy chị hơi mệt nên ngồi xổm xuống đất nghỉ ngơi một chút.

Đúng rồi, chị ra ngoài tìm thử, xem có phải quần áo bị gió thổi bay đi rồi không.

Em xem, quần áo cũng không tự mọc chân chạy đi được." Như là chính mình vừa nói chuyện gì buồn cười lắm, cô không nhịn được mà cười thành tiếng.
An Khê đứng dậy khỏi mặt đất, duỗi duỗi chân, chào Giang Tiểu Mai một tiếng, từ chối để cô ấy đi cùng, một mình đi ra phía bên ngoài.
"Ây da, chị Thúy Thúy để quên túi ở đây quên mang về rồi." Giang Tiểu Mai đột nhiên kinh ngạc nói.
Bước chân An Khê dừng lại, Giang Thúy Thúy.

Suy đoán trong lòng không ngừng nhảy ra.

Cô lại cười chính mình, cho dù thật sự là Giang Thúy Thúy lấy thì thế nào.

Không có bằng chứng, dù có tới nhà hỏi thì cô ta cũng sẽ không thừa nhận.

Nói không chừng còn bị cô ta trả đũa nữa.
An Khê thầm thở dài một hơi.

Cuối cùng chấp nhận một sự thật.

Cho dù cô có cố gắng tránh khỏi cốt truyện, không tham gia vào truyện của cô ta và Giang Triều thì Giang Thúy Thúy cũng không dễ dàng buông tha cho cô..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.