Seryozha nắm tay Cố Trường An đi dạo trên bãi biển không một bóng người.
"Đại tá..."
Cố Trường An quay đầu lại, nhìn Seryozha.
Seryozha nhẹ lắc đầu, ý bảo chính mình thật ra cũng không định nói gì, chỉ muốn gọi anh một tiếng như vậy.
Seryozha có thói quen gọi Cố Trường An là "Đại tá", cứ như thể cậu đã gọi xưng hô này hàng ngàn lần rồi vậy, nên là ngay khi Cố Trường An vừa mới tuyên bố rời chức thượng tướng quay lại vị trí đại tá, cậu lập tức đổi lại xưng hô.
Cố Trường An cười rộ lên, cảm thấy sóng vỗ vào bờ qua mu bàn chân.
Hôm nay gió biển không nhỏ, sóng vỗ vào bờ không ngừng.
Cảm giác được vỗ về rửa sạch đầy sức sống này khiến Cố Trường An cảm nhận rõ ràng được giờ phút này anh đang thực sự tồn tại, nên anh rất thích.
Anh kéo Seryozha tiếp tục đi về phía trước.
Tàu Conquest đã đón được người, đang trên đường quay lại Trái Đất.
Vào thời điểm tin tức vừa được tung ra, Cố Trường An đã lập tức thông báo với toàn bộ Trái Đất rằng Thượng tướng Địch Kỳ Dã sắp trở lại, sau đó tự giáng cấp bậc hàm của mình xuống cấp đại tá ngay lập tức.
Mặc dù khi trở lại Trái Đất, Cố Trường An đã thông báo tin tức rằng Địch Kỳ Dã sẽ trở lại, nhưng loại chuyện người chết sống lại này đương nhiên người bình thường sẽ nghi ngờ.
Hơn nữa, thực lực của Cố Trường An đối với nhân loại đều rõ ràng như vậy, anh muốn trả lại chức thượng tướng cho Địch Kỳ Dã, bất kể là giả vờ hay là có kế hoạch khác cũng đều khiến lãnh đạo và đại biểu mới của quốc gia cảm thấy lo lắng.
Nên là, tin tức vừa lộ ra, các quốc gia đều tỏ vẻ hết sức kinh ngạc, sau đó nhiệt tình gửi thư cho Tiên phong doanh - hoặc khuyên bảo hoặc dò hỏi, bằng bất cứ giá nào đều muốn biết cụ thể tình huống là gì.
Nhưng mà, Cố Trường An lại lấy cớ mình không phải thượng tướng nữa để trốn tránh trách nhiệm quản lý sự vụ của Tiên phong doanh.
Đây là lý do tại sao hai người bọn họ lại đang đi dẫm sóng ở đây, còn đám đại tá còn lại thì đều đang bận đến sứt đầu mẻ trán.
Sau khi quay lại Trái Đất, đại tá càng ngày càng dính người, lúc Seryozha mới phát hiện, niềm vui sướng tột độ và tình yêu không giấu giếm trào dâng trong lòng cậu - cậu gần như bị choáng ngợp bởi sự ỷ lại hiếm hoi của người yêu lớn tuổi hơn mình.
Dần dần, Seryozha mới để ý đến một số thay đổi của đại tá, mà những thay đổi này thật ra cũng không phải không tốt.
Đại tá của cậu dường như sau khi gỡ bỏ trọng trách trên vai liền tìm được niềm vui trong cuộc sống hàng ngày - ví dụ như càng ngày càng thích ở bên cậu, tìm đủ loại lý do để thoái thác trách nhiệm của Tiên phong doanh, nghiêm túc đùa dai sau đó lại dịu dàng cười tỏ vẻ chẳng biết gì cả.
Có một lần, để dạy sói con cách nhận biết màu sắc, Cố Trường An đã chơi đùa với đôi cánh của Chamberlain như một ngọn đèn neon bảy màu vậy - cứ mỗi phút lại thay đổi một màu, khiến Don và đàn sói con thích mê, mà đám đại tá khác cũng hào hứng chụp ảnh lưu niệm cùng Chamberlain.
Điều này rõ ràng rất tốt, chứng minh rằng đại tá đã học được cách thả lỏng, học được niềm vui từ cuộc sống hàng ngày, nhưng không hiểu sao Seryozha lại vô cớ cảm thấy đau khổ.
Ngày đó, Seryozha nhìn sói con trên đầu đại tá, bỗng nhiên cảm thấy người này hẳn đã cô đơn rất rất lâu rồi, nên bây giờ anh phải học cách thả lỏng mới có thể chống đỡ được.
Cũng chính ngày đó, trong khi Seryozha đang trốn đại tá ngồi một mình tự hỏi ở trong phòng trà cho anh đỡ lo lắng, bỗng dưng chẳng biết từ đâu có một quyển sổ cũ rất dày rơi xuống đất bên cạnh cậu.
Cuốn sổ cũ này nhỏ, giống như một phiên bản Kinh thánh cầm tay mà các nhà truyền giáo mang theo khi ra ngoài và có thể nhét vào túi bên trong áo khoác của họ.
Nhưng nó rất, rất dày, dày đến mức không bình thường.
Bởi vì quá dày và cũ kỹ, trông nó cứ như có thể hỏng bất cứ lúc nào vậy - dường như bất kỳ giây phút nào nó cũng có thể bung ra thành từng mảnh nhỏ.
Nó là một quyển sổ bìa da, nhìn sự cũ kỹ thì xem ra đã được sử dụng trong nhiều năm.
Mặt bìa da của nó sáng bóng, nhưng cũng có rất nhiều vết cháy và vết nước, cậu hoàn toàn không thể nhìn được màu da nguyên bản của nó, chỉ thấy được một màu nâu trầm.
Trên bìa khắc hai chữ méo mó khiến người ta khó chịu, hai chữ này rất khó nhận dạng, giống như người viết ra nó đang ở trong trạng thái tâm thần cực kỳ không ổn định, hoặc người viết ra hai chữ này đơn giản là một kẻ điên vậy.
Seryozha không tùy tiện lại gần quyển sổ quái dị cũ kỹ này.
Cậu muốn nhìn xem hai chữ đó là hai chữ gì, nhưng càng nhìn kỹ thì hai chữ đó lại càng quỷ dị, thậm chí trông càng độc ác như tà ma ngoại đạo vậy.
Cậu muốn bỏ cuộc, nâng tay lên, gửi mệnh lên cho AI, định để robot ong lấy quyển sổ này đi, sau đó báo cáo với đại tá.
Nhưng đúng lúc này, cậu đột nhiên nhận ra hai chữ đó.
Liêu Sa
Là tên của cậu.
Seryozha bỗng cảm thấy một nỗi bi thương và hoảng sợ không thể miêu tả được.
Cậu vô thức bước về phía trước, nhặt quyển sổ kia lên...!sau đó dùng hết sự kiềm chế mình có trong đời, vội vàng nhét nó vào túi áo khoác đồng phục, không mở nó ra.
Sau khi nhét nó vào, nhận ra một cuốn sổ dày đến dị thường như vậy thực sự có thể nhét vào túi áo của mình, Seryozha bỗng muộn màng cảm thấy nó thật sự rất quỷ dị.
Seryozha tự hỏi thật lâu, do dự thật lâu.
Cậu chưa bao giờ đi, cũng chưa bao giờ nói cho Cố Trường An.
Cho đến hôm nay.
"Đại tá."
Seryozha lại mở miệng, đồng thời tay hơi dùng sức, kéo Cố Trường An lại.
Cố Trường An quay đầu nhìn cậu.
Cậu buông bàn tay đang nắm lấy tay đại tá, lấy quyển sổ kia ra từ trong túi áo khoác.
Cố Trường An mở to mắt trong giây lát.
Hiển nhiên đại tá biết quyển sổ này.
"Hôm ấy, quyển sổ này bỗng xuất hiện xung quanh em," Seryozha giải thích, "Em chưa xem, mặc dù em rất muốn...!Em sợ nếu em không cưỡng lại sự tò mò của mình, em sẽ phá hỏng hết những hy sinh của anh - điều mà em rất muốn biết nhưng không thể nào biết được."
Cậu thật sự rất muốn biết đại tá rốt cục đã phải trả cái giá lớn nhường nào, đã phải trải qua những đau khổ gì.
Chỉ tưởng tượng rằng đại tá có thể đã ở một mình rất lâu, rất lâu rồi cũng khiến tim cậu quằn quại trong đau đớn, giống như ngay cả cơ thể cậu cũng không thể thừa nhận được khả năng này vậy.
Nhưng nếu sự hiếu kỳ của cậu có thể khiến nỗ lực của đại tá tan thành mây khói, cậu thà tình nguyện không biết còn hơn.
Cố Trường An nhìn chằm chằm vào chàng trai đầy bi thương, đưa tay xoa mái tóc trắng như tuyết của cậu, sau đó lấy đi quyển sổ trong tay cậu.
Anh bọc lấy nó bằng một ngọn lửa, biến nó thành một quả cầu lửa, cho nó cháy thành từng mảnh tro trắng, để nó biến mất hoàn toàn khỏi thế gian này.
Bọn họ hôn nhau trong làn gió biển.
Cố Trường An dung túng cho những cái chạm nôn nóng của cậu, anh cảm nhận được Seryozha đang bất an, đang hoảng sợ, đang đau lòng, vì thế anh càng để cậu tùy ý thể hiện sự xâm lược của mình.
Bọn họ hôn lâu lắm, răng nanh của cậu không cẩn thận làm rách môi anh.
"Anh chiều em quá rồi," Seryozha vừa lau vết máu trên môi anh vừa nói với anh, tức giận với chính mình.
Cố Trường An nghiêng đầu hôn tay cậu, kéo cậu tiếp tục đi về phía trước, tiếp tục dẫm lên những con sóng.
Đi một lúc, Cố Trường An bỗng ngẩng đầu nhìn trời.
"Sao vậy?" Seryozha quan tâm hỏi.
Cố Trường An nghiêng về phía Seryozha.
Sau khi được đôi tay quen thuộc kia thuần thục ôm lấy, anh dịu dàng cười rộ lên, nói, "Sắp kết thúc rồi."
Seryozha không hiểu, còn muốn hỏi, nhưng Cố Trường An chỉ duỗi tay chỉ về phía bầu trời.
Nơi đó xuất hiện một chấm đen đang di chuyển.
—
Tàu Conquest.
"Báo cáo thượng tướng, sắp tới Trái Đất, nửa giờ sau chuẩn bị hạ cánh."
Người vừa đến không dám nhìn lung tung, nhưng rốt cục vẫn rất tò mò, ánh mắt liếc qua Alpha xa lạ dũng cảm dám ôm lấy thượng tướng của bọn họ.
Mặc dù có nhìn bao nhiêu lần đi chăng nữa, đối với một binh sĩ Tiên phong doanh từng bị thượng tướng thao luyện đến chết đi sống lại mà nói, cảnh tượng trước mắt này vẫn kinh hoàng y như trước.
Trên đời này có người thật sự có thể nhúng chàm được vị thượng tướng trăm năm cô đơn này của bọn họ ư?
Nhưng tưởng tượng đến việc thượng tướng hiện tại là một Omega đang cuồng nhiệt yêu đương với đại tá Seryozha, cậu ta bỗng nghĩ, có gì là không có khả năng cơ chứ?
Nghe thượng tướng đơn giản giới thiệu thì đây chính là vị bằng hữu hắn gặp được ở thế giới khác, nhưng mà tại sao vừa tỉnh lại đã chấp nhận bị bằng hữu đánh dấu thì bọn họ không dám hỏi, mà thượng tướng trước giờ tích chữ như vàng cũng sẽ không tự nhiên nói chuyện nhà cửa làm gì cả.
Hai người dường như đã quen bị nhìn chằm chằm, vẫn chăm chú nhìn AI của mình lật tư liệu xem.
Địch Kỳ Dã lười sửa lại "Không cần lại gọi tôi là thượng tướng", đang tập trung vào tư liệu trước mắt nên chỉ gật đầu nói, "Đã biết."
Người vừa tới liền rời đi, hai người vẫn cứ như vậy.
Đến tận khi cảm thấy một cảm giác rơi xuống không rõ ràng lắm, Cố Liệt liền nhớ lại quá trình điều khiển tinh hạm nghiêm túc, nhận ra tàu Conquest đang hạ cánh.
Hắn đánh dấu vào cuối chương có tựa đề "Những điều cốt yếu của cải cách ruộng đất ở các khu vực mới được giải phóng" trong tập thứ tư của Mao, thoát khỏi chế độ này, tắt màn hình đi, sau đó lại ôm Địch Kỳ Dã trong lòng chặt hơn một chút, hỏi, "Nếu có người đến chào, ngươi có cần thay quần áo không?"
Địch Kỳ Dã vẫn còn đang suy nghĩ, nghe vậy lắc đầu, "Không cần."
"Ngươi đang sầu lo cái gì, không thể nói với ta ư?" Người đàn ông đã từng làm đế vương rốt cuộc không nhịn được nữa, quan tâm hỏi.
Địch Kỳ Dã nhướng mày, "Lại có chuyện gì vậy?"
Cố Liệt nhìn thẳng vào mắt hắn, chỉ chăm chú nhìn hắn như vậy, cũng không tiếp lời.
Lão phu phu đương nhiên rất hiểu rõ nhau, nhưng Địch Kỳ Dã rốt cuộc nhớ ra đây là một cổ nhân đột nhiên đến thời đại của mình, không muốn khiến hắn lo lắng, vì vậy nói tạm, "Chuyện xảy ra ở đây có thể không giống với chuyện ta đã trải qua."
Các chi tiết không nhất quán nhưng các mốc thời gian vẫn phù hợp, chỗ nào cũng có chút quen thuộc, giống như một câu chuyện xưa vô cùng tuyệt vọng tối tăm được người ta tốt bụng viết lại thành một câu chuyện cổ tích có một kết thúc tốt đẹp sau tất cả những khó khăn, ngay cả những anh hùng cũng có thể sống lại.
Cố Liệt nhíu mày, "Ở đây có gì khác ư?"
Địch Kỳ Dã lắc đầu, nhìn về phía hành tinh màu xanh bên ngoài cửa sổ trong suốt, nói như thở dài, "Hẳn là không.
Chỉ là, sợ rằng có một tên ngốc một mình gánh vác cả thế giới mà thôi."
Âm mưu được vạch trần, nhân loại trở lại Trái Đất, tất cả dường như đều đã được giải đáp.
Cố Trường An nhất định đưa hắn quay lại, gấp gáp từ chức thượng tướng, lo lắng như vậy, rốt cục Cố Trường An cần phải làm gì nữa?
Từ cô nhi viện Stardust đến Tiên phong doanh, mặc dù Địch Kỳ Dã tự nhận bản thân là người lạnh nhạt, nhưng mà đối với trợ thủ đắc lực cũng như cấp dưới luôn tin tưởng này, thật ra hắn cũng không thể không quan tâm được.
Huống chi, bản thân hắn sống tạm bợ ở thế giới khác xong lại sống lại một lần nữa tất nhiên là nhờ Cố Trường An, nên hắn không thể không lo được.
Cố Liệt nghe vậy không nói gì, một lát sau đành an ủi, "Việc đã đến nước này, luôn có việc mà ngươi và ta có thể làm."
Địch Kỳ Dã cười, "Thế mà ngài thật ra lại rất tự tin."
Cố Liệt nhướng mày.
—
Vào lúc này, trên đảo Tiên phong.
Tất cả binh lính của tiểu đoàn tiên phong tập trung tại bãi đáp, do Cố Trường An chỉ huy, đã đứng nghiêm trang từ lâu.
Bọn họ nhìn chằm chằm vào Conquest đang dần hạ cánh, chờ thượng tướng trở về.
Tác giả có lời muốn nói: đã lâu không viết về Chủ công và Tiểu Địch, hơi thấp thỏm ha ha ha ha ha.