8 Giờ Rưỡi – Yêu Em Nhớ Em

Chương 16



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vụ Nùng Nùng truyền nước xong đã là rạng sáng. Ninh Mặc gọi người đến rút kim truyền cho cô, nhưng không được dính nước nên Vụ Nùng Nùng không thể tắm rửa, cảm thấy người không thoải mái.

Sau khi cô rửa mặt đi ra phòng vệ sinh, đã thấy Ninh Mặc nói: “Lại đây rửa chân đi.”

Vụ Nùng Nùng mở to mắt nhìn cái chậu rửa chân chạy bằng điện không biết từ đâu ra, chậu tỏa ra hơi nóng, giữa mùa đông có thể ngâm chân nước nóng thì đúng là một sự hưởng thụ.

“Ai từng rửa cái chậu này?” Vụ Nùng Nùng vừa mở miệng đã không có lời hay.

“Mới mua.” Dường như Ninh Mặc đã sớm quen cái tính kén chọn của Vụ Nùng Nùng.

“Anh nhỏ tinh dầu chưa?” Vụ Nùng Nùng hiển nhiên không hiểu thế nào là thấy tốt rồi thì hãy thu tay.

“Bạc hà, hương thảo, cây trà mỗi loại hai giọt.”

Quả nhiên là vật vẫn như cũ mà người không giống xưa, đây đúng là cách phối hương liệu trước đây Vụ Nùng Nùng thường xuyên dùng để ngâm chân, đáng tiếc sau khi đến Mỹ, dường như cô không còn thói quen ngâm chân nữa.

Mặc dù dưới chân rất thoải mái, nhưng trong lòng Vụ Nùng Nùng lại vô cùng khó chịu, mắt thấy đã gần một giờ, có lẽ Ninh Mặc sắp phải đi rồi.

Lòng Vụ Nùng Nùng đang đấu tranh, có nên nói hay không đây, nếu không nói thì sẽ không thuận lợi cho kế hoạch, nếu nói thì với cái tính tình đáng ghét kia của Ninh Mặc, chắc chắn sẽ cười nhạo Vụ Nùng Nùng cô cho mà xem.

Ninh Mặc vẫn ở phòng bệnh đợi Vụ Nùng Nùng ngâm chân xong, đổ nước cho cô rồi mới đứng dậy cầm áo khoác đi ra ngoài.

Bấy giờ Vụ Nùng Nùng mới sốt ruột, tuy vừa nãy vì chuyện hạt dẻ mà cô dỗi không nói câu nào với Ninh Mặc, nhưng bây giờ cô không thể không mở miệng.

“Đừng đi.” Vụ Nùng Nùng nhỏ giọng cầu xin.

Ba phần thật bảy phần giả.

“Em sợ, trong bệnh viện rất nhiều chuyện ma quỷ.” Vụ Nùng Nùng không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ ma.

“Ninh Mặc, xin anh đấy.” Vụ Nùng Nùng thấy bước chân của Ninh Mặc vẫn có ý tiếp tục tiến ra ngoài, nhưng cô không dám ngẩng đầu, cũng không muốn nhìn vẻ mặt đắc ý và trào phúng của Ninh Mặc.

“Anh bảo vú Trương mang quần áo tới.” Cuối cùng Ninh Mặc vẫn đồng ý, Vụ Nùng Nùng thở phào trong lòng.

Lúc này, chính là thời điểm mà Vụ Nùng Nùng phải tỏ thái độ quyết tâm.

“Hôm nay —— cảm ơn anh.” Vụ Nùng Nùng cúi đầu.

Rất lâu sau Ninh Mặc vẫn không lên tiếng.

Vụ Nùng Nùng nghĩ thái độ của mình còn chưa đủ, vì tương lai, cô không thể không nhịn.

Vụ Nùng Nùng ngẩng đầu, vỗ vỗ bên trái giường, “Giường rộng lắm, anh ngủ ở đây đi.”

Ninh Mặc nhìn Vụ Nùng Nùng, vẻ mặt ngờ vực.

Vụ Nùng Nùng chột dạ một hồi rồi trùm chăn qua đỉnh đầu, “Em ngủ trước đây.”

Cảm giác được sức nặng của Ninh Mặc đè lên nửa bên giường, Vụ Nùng Nùng vội vàng nhắm mắt lại, không dám thở mạnh.

Hơi thở của Ninh Mặc lượn lờ quanh chóp mũi Vụ Nùng Nùng, anh vẫn là người rất chuyên tâm, Vụ Nùng Nùng thầm nghĩ một loại sữa tắm anh dùng mười năm tới giờ cũng không đổi, mùi trên người anh mãi là mùi hương ấy.

Nhẹ nhàng khoan khoái dễ chịu.

Có lẽ là đã quá mệt mỏi, rất lâu rồi Vụ Nùng Nùng không ngủ ngon như vậy, rất nhiều năm, cô đều phải dựa vào thuốc ngủ để duy trì giấc ngủ của mình.

Tiếc là khó khăn lắm mới có một đêm ngon giấc thì giữa chừng lại bị đói tỉnh, Vụ Nùng Nùng che bụng, cô gắng không rên rỉ ra tiếng, tránh đánh thức Ninh Mặc.

Cô nghiêng đầu nhìn khuôn mặt đang ngủ của Ninh Mặc. Mày giãn ra, khóe miệng hơi cong, hiển nhiên là mộng đẹp, Vụ Nùng Nùng ghen ghét trừng mắt với anh, anh ngủ như lợn chết ấy, chẳng gặp vấn đề gì với giấc ngủ cả.

Vụ Nùng Nùng cắn chặt môi, không cho đau đớn rên rỉ ra tiếng, nhưng tiếng hít không khí của cô vẫn đánh thức Ninh Mặc.

“Đói à?” Đôi mắt ngái ngủ mơ màng của Ninh Mặc trông còn giống người bình thường, Vụ Nùng Nùng nghĩ.

“Vâng.”

Ninh Mặc đứng dậy, ra khỏi phòng, không biết lấy từ đâu ra món cháo trứng muối thịt nạc mà buổi tối Vụ Nùng Nùng đã ăn.

Vụ Nùng Nùng phấn khích ngồi dậy, sờ sờ cái cặp lồng, “Anh dùng lò vi sóng hâm nóng?” Vụ Nùng Nùng nhíu máy không hài lòng.

“Anh đặt trong nồi ủ của bệnh viện.” Ninh Mặc bất đắc dĩ sờ trán.

Vụ Nùng Nùng vui sướng mở nắp cặp lồng.

Cô cũng biết mình có rất nhiều tật xấu, không ăn thức ăn làm nóng bằng lò vi sóng chính là một trong số đó.

Vụ Nùng Nùng vẫn nhớ phản ứng của Ninh Mặc lúc mình mười tám tuổi nói với anh cô không ăn thức ăn hâm nóng bằng lò vi sóng.

“Tại sao?”

“Anh có biết lò vi sóng có bức xạ sẽ gây ung thư không.” Vụ Nùng Nùng làm ra vẻ rất hiểu biết.

Ninh Mặc vỗ đầu, “Cái này có liên quan gì đến chuyện hâm nóng thức ăn bằng lò vi sóng?”

“Thức ăn chắc chắn cũng có bức xạ đấy.”

“Đầu óc em làm bằng hồ nước hả, Vụ Nùng Nùng!” Ninh Mặc cất tiếng cười to.

Vụ Nùng Nùng hận chết anh.

Có điều cũng may, mặc dù lý do ấy cực buồn cười, nhưng Ninh Mặc cũng không ép cô ăn thức ăn đã qua lò vi sóng.

Nghĩ tới đó, Vụ Nùng Nùng cũng hiểu hồi mình mười tám tuổi chẳng biết đầu óc làm bằng loại hồ nước nào nữa.

Nhưng có một số thói quen tuy bạn biết nó rất buồn cười, nhưng bạn cũng không thể sửa được.

Ăn cháo xong, cuối cùng Vụ Nùng Nùng cũng ngủ yên, sớm hôm sau Ninh Mặc đi lúc nào cô cũng không biết, rất lâu rồi cô không ngủ sâu như vậy.

Nằm cả ngày trên giường bệnh thật quá buồn tẻ, người ta bị bệnh luôn có rất nhiều người đến thăm, người nằm ở bệnh viện này thì không giàu cũng sang, người tới thăm hỏi rất nhiều, Vụ Nùng Nùng đã tính thử, sơ sơ cứ cách khoảng một phút là cô đã nghe thấy tiếng bước chân của người tới thăm hỏi bệnh nhân.

Chỉ có phòng bệnh của Vụ Nùng Nùng cô là cô đơn thôi.

Đầu tiên Vụ Nùng Nùng nghĩ tới bố mẹ mình, rồi lại cười cay đắng, cho dù họ có biết chuyện cũng không chắc sẽ đến thăm cô, giờ đây cô chẳng qua chỉ là cái máy rút tiền của họ mà thôi.

Còn về người thân duy nhất của cô ở thành phố A, cô út của cô lại chẳng thèm đến thăm cô.

Mà Vụ Nùng Nùng cô ngay đến một người bạn cũng không có, nghĩ nếu không phải Ninh Mặc coi như có tính người thì có lẽ cô chết giữa đường cũng chẳng ai buồn liếc mắt một cái đâu.

Vụ Nùng Nùng đang xót xa cho cuộc đời mình thì lại nghe thấy có tiếng gõ cửa, lòng cô vui vẻ, “Mời vào.”

“Nùng Nùng.” Người xuất hiện ở cửa chính là Phong Tử La.

Một bóng dáng bé nhỏ chạy vọt tới bên giường của Vụ Nùng Nùng, “Cô Vụ, tặng cô ạ.” Trong tay Lư Tiểu Viên là một bó hoa hồng rất đẹp.

“Cảm ơn cháu nhé, Tiểu Viên.” Vụ Nùng Nùng nhìn Tiểu Yên trắng trẻo đáng yêu, thầm nghĩ nếu mình mà có một đứa con thì chắc cũng đáng yêu lắm.

“Là Ninh Mặc gọi điện thoại nói cho chị biết em bị bệnh.” Phong Tử La luôn cười như gió xuân, dù rằng Vụ Nùng Nùng là kẻ bại trận trong tay cô ấy nhưng đáy lòng cô chưa bao giờ ghét người phụ nữ này.

Ngược lại chỉ có lòng đố kỵ vô cùng vô tận.

Song Vụ Nùng Nùng không thể ngờ Ninh Mặc lại có thể tâm lý đến mức nói với Phong Tử La cô bị bệnh, để cô ấy tới thăm cô.

“Chị nấu cho em một nồi canh, nên mới đến thăm em muộn thế này.” Bây giờ mặt trời cũng sắp xuống núi rồi, Phong Tử La hơi áy náy.

“Chị có thể đến thăm là em đã mừng lắm rồi, Tử La.” Kể từ khoảnh khắc đó Vụ Nùng Nùng càng quý mến Phong Tử La hơn.

Có điều hai người chưa từng nói chuyện gì nhiều với nhau, đề tài chung chỉ có người kia, nói với nhau vài câu đã thấy nhạt nhẽo, có lẽ Lư Tiểu Viên cũng nhìn ra Vụ Nùng Nùng đang bị bệnh nên không hoạt bát như mọi ngày, chỉ ngoan ngoãn ngồi bên cạnh mẹ.

“Sao Lư Vực không tới?”

Lời này vừa nói ra, Vụ Nùng Nùng đã biết không xong rồi, cô luôn không ý thức được rằng cái tên Lư Vực này nhạy cảm thế nào với Vụ Nùng Nùng cô, người hỏi vô tâm, người nghe đã có ý.

Phong Tử La còn chưa kịp trả lời, chợt nghe thấy sau lưng có tiếng đẩy cửa, người bước vào chính là Ninh Mặc, trong tay còn cầm túi cháo.

“Ninh Mặc, anh tan tầm rồi ạ?” Phong Tử La vội đứng dậy, “Vậy em về trước đây, hôm khác lại đến thăm em nhé Nùng Nùng.” Phong Tử La dắt tay Lư Tiểu Viên vội vàng rời đi.

Vụ Nùng Nùng giương mắt nhìn Ninh Mặc, thầm nghĩ không biết anh có nghe thấy không, rồi lại nghĩ, nghe thấy thì sao chứ, không phải anh không biết cô luôn thầm mến Lư Vực.

Hôm nay Ninh Mặc im lặng lạ thường, đặt cháo ở tủ đầu giường của Vụ Nùng Nùng rồi xoay người, thu dọn những thứ anh để đây tối qua, “Đêm nay anh có tiệc xã giao, nếu em sợ thì anh sẽ bảo một y tá tới.”

“Không cần.” Vụ Nùng Nùng cắn cắn môi, xem ra khổ nhục kế còn chưa đạt được hiệu quả mong muốn, Vụ Nùng Nùng nghĩ Ninh Mặc thật là khó đánh bại.

Cô vốn nên giả bộ yếu đuối để Ninh Mặc ở lại, để anh phải áy náy với mình, nhưng Vụ Nùng Nùng thật sự không làm được như thế trước vẻ mặt đáng giận kia của Ninh Mặc.

Ninh Mặc quả thực không quay đầu, cầm áo khoác liền đi ra ngoài, lúc ở cạnh cửa, Vụ Nùng Nùng còn nghe thấy tiếng anh đang gọi điện thoại, “Helen, lát nữa tôi sẽ đến đón cô.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.