8 Giờ Rưỡi – Yêu Em Nhớ Em

Chương 18



Edit: Tiểu Dương

Cuộc thi cuối kỳ vừa kết thúc, Vụ Nùng Nùng đã vội vàng bắt tay vào chuyện vũ hội, phải phụ trách hướng dẫn một cô gái mười sáu tuổi vẫn còn mang chút ngây ngô phản nghịch chẳng phải là chuyện dễ dàng gì.

Bản thân Vụ Nùng Nùng cô hiểu rất rõ, những cô gái mười sáu tuổi nhìn thế giới luôn cảm thấy mọi thứ xung quanh đều quá quê mùa, chỉ có bản thân mình là thời thượng nhất, nếu bạn không có khả năng trấn áp họ, thì người dẫn dắt là bạn lại trở thành trò cười cho những cô gái mới bước chân vào vòng xã hội ấy.

Chính bản thân cô năm ấy cũng không ít lần cười chê cô út cứng nhắc.

Phụ nữ dù già hay trẻ, chỉ cần là phụ nữ đẹp thì đều có tâm lý thích so sánh, thế nên dù phải đi gặp cô gái nhỏ hơn mình tận mười hai tuổi, Vụ Nùng Nùng cũng hiểu mình tuyệt đối không thể bại bởi cô nhóc ngây ngô mơn mởn ấy.

Vụ Nùng Nùng chọn một chiếc váy hoa trắng, không mất đi sự hồn nhiên ngây thơ của thiếu nữ, mà còn tôn lên vẻ đẹp dịu dàng nữ tính.

Trước khi ra khỏi cửa, Vụ Nùng Nùng lại nghĩ ngộ nhỡ hôm nay gặp Ninh Mặc thì sao, thế là cô lại vòng vào chọn một chiếc dây buộc tóc cùng màu với chiếc váy để buộc lên đầu, rất vừa lòng với dáng vẻ của mình trong gương.

Cảm ơn ông trời đã ưu ái, thanh xuân chưa từng rời bỏ cô.

Đi trên đường, Vụ Nùng Nùng vẫn cầu nguyện, hy vọng cô nhóc phá phách kia dễ chung sống, để cô đỡ phải hao tâm tổn trí, nhớ cái hồi không tim không phổi của cô, năm ấy ngoài Lư Vực ra thì chẳng ai giành được nửa phần tâm tư của cô, Vụ Nùng Nùng luôn lười động lòng với người khác.

Đáng tiếc không như mong muốn, Vụ Nùng Nùng vừa bước vào phòng khách nhà họ Ninh, đã biết trước mắt là củ khoai lang nóng bỏng tay.

Tiểu Đình, đã không còn nhỏ nữa rồi, mặc dù mới mười sáu tuổi, nhưng dáng vẻ và vóc dáng này đi tuyển chọn người mẫu tinh anh cũng không thành vấn đề.

Quan trọng nhất là mái tóc xoăn rất dài của cô bé, dài hơn cả tóc Vụ Nùng Nùng, có thể nhìn ra nó được chăm chút rất tỉ mỉ.

Vụ Nùng Nùng nhớ tới sự yêu thích đặc biệt của Ninh Mặc đối với mái tóc, trong lòng thầm oán Ninh Mặc ngay cả cô nhóc phách lối này cũng không buông tha.

“Nùng Nùng à, lại đây, bác giới thiệu với cháu, đây là cháu gái của bác, Tiểu Đình.” Đỗ Nhược quay đầu lại nói với Tiểu Đình, “Còn nhớ chị Nùng Nùng không?”

Tiểu Đình bĩu môi, “Cô à, đương nhiên cháu nhớ rồi, chính là người mà anh Ninh Mặc hủy hôn đúng không?”

Đỗ Nhược xấu hổ, không biết nói gì, chỉ có thể áy náy nhìn Vụ Nùng Nùng.

Vụ Nùng Nùng chớp mắt, cười nhạt, coi như không nghe thấy, sao có thể chấp nhặt với cô nhóc ngỗ ngược này được.

“Được rồi, Nùng Nùng, bác giao Tiểu Đình cho cháu, hôm nay bác có hẹn rồi.” Đỗ Nhược lại kéo Tiểu Đình nói, “Chị Nùng Nùng của cháu là người nhảy điệu Waltz đẹp nhất mà bác thấy trong nhiều năm nay, cháu cố gắng học chị ấy đi.”

Đỗ Nhược vừa đi, Tiểu Đình đã mắt to trừng mắt nhỏ với Vụ Nùng Nùng.

Vụ Nùng Nùng biết rõ với cô nhóc như thế này, bạn càng để ý, càng cung kính cô nhóc thì cô nhóc càng coi khinh bạn.

Vụ đại tiểu thư cũng không phải đèn cạn dầu, trước nay không bao giờ nghĩ tới chuyện mình phải đi làm người trông trẻ.

Nếu cô nhóc này không biết phải trái, tưởng rằng người ta phải khóc lóc van xin để được dạy mình khiêu vũ thì cô nhóc đã hoàn toàn sai lầm rồi đấy.

Vụ Nùng Nùng dứt khoát lấy một tập tranh trong thư phòng, làm như bên cạnh không có ai mà cẩn thận nghiên cứu.

Mãi đến khi Vụ Nùng Nùng gần như đã quên ở đây còn có một cô nhóc tên Tiểu Đình, thì cô nhóc lại vui sướng gọi một tiếng, “Anh Ninh Mặc.” Tiểu Đình nhào về phía Ninh Mặc, ôm eo Ninh Mặc nói: “Anh Ninh Mặc, lâu lắm rồi mới gặp anh, anh có nhớ em không ạ?”

“Tiểu Đình đến chơi à.” Nụ cười của Ninh Mặc khiến Vụ Nùng Nùng cảm thấy cực kỳ chướng mắt, từ trước tới nay anh chẳng bao giờ chào đón cô như thế, ngay như năm ấy lúc nào gặp cô cũng là kiểu miệng cười mà lòng không cười.

“Em cũng ở đây à.” Ninh Mặc buông Tiểu Đình ra, tùy ý chào hỏi Vụ Nùng Nùng.

“À, bác bảo chị ấy làm người dẫn dắt cho em trong buổi vũ hội.” Tiểu Đình cau cái mũi, “Anh Ninh Mặc, thật ra em chẳng cần người khác dạy cái gì cả, em nhảy  Waltz còn đẹp hơn cả giáo viên của em cơ.” Tiểu Đình ôm tay Ninh Mặc, cứ như trẻ em sinh đôi dính liền với nhau ấy.

Ninh Mặc cười cười, “Anh đi thay bộ quần áo, em ở dưới tầng chờ anh.” Ninh Mặc gỡ cánh tay Tiểu Đình đang vòng trên tay mình.

“Không chịu, em lên đó chờ anh.” Tiểu Đình lắc đầu.

Vụ Nùng Nùng cứ như người tàng hình trước mắt hai người này, chẳng ai muốn nói chuyện với cô. Vụ Nùng Nùng nhìn Tiểu Đình, nghĩ thầm cô nhóc kia chẳng có lễ giáo gì cả, người ta đi thay quần áo cũng muốn đi theo, không biết xấu hổ à, chưa kể họ còn là họ hàng gần.

Vụ Nùng Nùng không nhìn ra được khuyết điểm của mình, cô cũng không ngẫm lại xem năm ấy khi cô theo đuổi Lư Vực còn dính người hơn cả Tiểu Đình, ngay cả lúc Lư Vực đi vệ sinh cũng phải chạy tới cửa mà canh.

Nhưng Vụ Nùng Nùng không ưa nhất chính là thái độ của Ninh Mặc. Sau khi cô xuất viện, họ chưa từng gặp nhau, theo thường lệ, lúc anh nhìn thấy cô, chẳng lẽ không phải nên hỏi một câu, “Em có khỏe không?” à.

Vụ Nùng Nùng nhìn bóng lưng hai người lên tầng, chờ một lúc lâu, cuối cùng vẫn không khống chế được bước chân đi theo lên tầng.

Đây là thời điểm quan trọng, đầu tiên là cô ả Helen, rồi lại đẻ thêm cô nhóc Tiểu Đinh, Vụ Nùng Nùng cảm thấy quá nguy hiểm.

Vụ Nùng Nùng lễ phép gõ cửa phòng Ninh Mặc, sau đó lại không lễ phép trực tiếp vặn chốt mở cửa, chủ yếu là muốn nhìn xem người ở bên trong có làm chuyện gì loạn luân ghê tởm không.

Mở cửa ra, Vụ Nùng Nùng thở phào một hơi, Tiểu Đình ngồi một mình trong phòng khách, Ninh Mặc vừa đi ra khỏi phòng để quần áo, thay một bộ quần áo màu trắng thoải mái.

Thật ra nước da tối mặc đồ màu trắng cũng không dễ nhìn, nhưng Ninh Mặc mặc lên người lại mang một loại khí chất quý tộc.

Mở cửa khiến hai người trong phòng chú ý, Vụ Nùng Nùng vội nói: “Không cần chị dạy em à?” Cô hỏi cho có lệ, cô cũng không có lòng tốt mà dạy cho cô nhóc không biết phải trái kia.

“Không cần, em chỉ cần người bạn nhảy tốt là được.” Tiểu Đình không buồn nhìn Vụ Nùng Nùng, nói với Ninh Mặc: “Anh Ninh Mặc, anh làm bạn nhảy của em được không?” Tiểu Định lại bắt đầu nũng nịu sán tới.

Ninh Mặc nghiêng người rất tự nhiên không dấu vết, ngồi xuống chiếc sofa đơn, “Sao lại nghĩ đến anh?” Ninh Mặc không trả lời thẳng.

“Tại sao không thể là anh?” Tiểu Đình lắc lắc tay áo Ninh Mặc.

Trong lòng Vụ Nùng Nùng lại nghĩ, sao anh không mặc áo ngắn tay ấy. Cô hoàn toàn không nghĩ tới dù gì giờ cũng đang là mùa đông.

“Có phải anh hơi già rồi không?”

“Sao có thể! Hơn nữa chỉ cần là đàn ông chưa kết hôn đều có thể làm bạn nhảy cho những người mới bước vào xã hội như chúng em, có phải không, chị Nùng Nùng?” Lúc này Tiểu Đình lại nhớ đến Vụ Nùng Nùng.

Vụ Nùng Nùng nhún nhún vai, cô không có nghĩa vụ phải giúp ngụy tình địch của mình, “Nhưng tìm người đàn ông già như vậy làm bạn nhảy cũng không tốt cho em sau này, em nên tìm một người bạn nhảy xuất sắc tầm tuổi mình thì hay hơn.” Vụ Nùng Nùng đúng là tự tìm đánh, ngay cả Ninh Mặc mà cũng dám chế giễu.

Một câu của Vụ Nùng Nùng, đưa tới hai cái nhìn chằm chằm.

“Vậy, em tìm người phụ nữ lớn tuổi làm người dẫn dắt xem ra cũng không có gì tốt cả.” Tiểu Đình chua ngoa ghê gớm.

Ninh Mặc cười to ra tiếng.

Khiến Vụ Nùng Nùng tức giận phát run lên, đáng tiếc tuổi tác vẫn là điểm chết của phụ nữ, huống chi sao cô có thể cãi nhau với cô nhóc con này, Vụ Nùng Nùng bắt đầu nhớ tới cô nàng Hà Lệ Na, đấu võ mồm không giới hạn với cô nàng ấy vẫn thoải mái hơn.

Tiểu Đình vẫn muốn quấn quít lấy Ninh Mặc để anh đồng ý làm bạn nhảy của mình, đúng lúc này điện thoại của Ninh Mặc lại vang lên.

“Tử La…”

“Em ở đâu?” Giọng nói của Ninh Mặc có chút lo lắng.

“Được, anh đến ngay, em đừng di chuyển.” Ninh Mặc cầm áo khoác, vội vàng đi ra ngoài, dường như gặp chuyện gì đó vô cùng khẩn cấp.

Vụ Nùng Nùng vừa nghe thấy Ninh Mặc gọi “Tử La” là đã tò mò, bởi vì Ninh Mặc luôn có ấn tượng tốt với Phong Tử La, đối xử với Phong Tử La cũng tốt hơn những người phụ nữ khác nhiều. Trước đây Vụ Nùng Nùng còn từng oán trách, sao anh không theo đuổi Phong Tử La luôn đi? Để lại Lư Vực cho cô, chẳng phải là chuyện quá tuyệt vời sao.

Ninh Mặc đi rồi, Vụ Nùng Nùng nháy mắt với Tiểu Đình, “Nếu không cần chị dạy thì chị đi trước đây.”

Ninh Mặc vừa mới đi, Vụ Nùng Nùng đã gọi một chiếc taxi theo sau, “Bác tài, đi theo chiếc xe phía trước giúp tôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.