Câu hỏi này cực kỳ gian xảo. Nếu Vụ Nùng Nùng nói thật ra thì đương nhiên là không thể tốt hơn, nếu lựa chọn chơi mạo hiểm, thì có nghĩa là cô có mục đích mà không muốn cho ai biết, và sẽ có người phải cảnh giác.
Có lẽ câu hỏi này rất nhiều người đều muốn biết đáp án, vì sao nhiều năm như vậy mà cô không trở về, mãi đến khi ai ai cũng nghĩ rằng cô sẽ không quay lại thì cô lại lựa chọn trở về sau tám năm.
Thật ra Vụ Nùng Nùng cũng muốn biết đáp án.
Tám năm sau, sau khi Vụ Nùng Nùng bị cô út mắng, sau khi cô giành giải thưởng của tài năng trẻ trong giới kiến trúc, cô mới phát hiện cô vẫn không bỏ xuống được, không thể quên được, liên tục gặp ác mộng, nếu vấp ngã ở nơi nào mà không đứng dậy từ chính nơi đó thì chắc chắn với tính tình không chịu thua của Vụ Nùng Nùng sao có thể cam lòng buông xuôi.
Nhưng cô còn có một tâm bệnh, thắng cũng muốn thắng để cho mọi người đều biết.
Vì thế mà năm ấy khi tranh giành Lư Vực cùng Phong Tử La, Vụ Nùng Nùng vô cùng phách lối, cuối cùng giằng co không được, cũng không biết là không thật lòng thích Lư Vực, hay là thua không dậy nổi.
Nhưng lúc này đây cô muốn thắng để cho Ninh Mặc tâm phục khẩu phục.
Vụ Nùng Nùng uống một ngụm rượu, nói như đùa: “Tôi trở về là muốn đá Ninh Mặc trong hôn lễ.”
Ai cũng coi câu trả lời đó là chuyện cười. Nhưng không ai nói Vụ Nùng Nùng trả lời không thật lòng. Chỉ có đáp án này mới có thể khiến mọi người đều chấp nhận.
“Ninh Mặc, nghe thấy không, người ta gửi thư chiến cho anh đấy.” Hà Lệ Na cũng phấn khích, dường như mở ra được bí mật của Vụ Nùng Nùng chính là thắng lớn một vố.
Tất cả mọi người đều cười.
Vụ Nùng Nùng cũng vui vẻ, vứt bỏ cảm giác tội lỗi dưới đáy lòng, cô đây đã đánh tiếng trước cho Ninh Mặc rồi đấy nhé.
Giành chiến thắng trong trò chơi này có lẽ cũng hứng thú lắm đây.
Vẻ mặt Ninh Mặc không chút đổi sắc, dường như tất cả mọi chuyện đều nắm trong tay nằm trong lòng anh, anh mỉm cười, nâng chén với Vụ Nùng Nùng, uống một hơi cạn sạch.
Vụ Nùng Nùng coi như anh đang đáp lại lời thách đấu.
Người dẫn chương trình trên sân khấu bắt đầu hét lên, “Thời gian đếm ngược sắp đến rồi, mời các vị cầm mặt nạ trong tay lên, cùng đếm ngược với tôi nào, khi tiếng chuông vang lên, hội trường sẽ tắt đèn 5 giây, trong 5 giây này mọi người có thể muốn làm gì thì làm nhé.” Người dẫn chương trình cười cực mờ ám.
Đây là truyền thống cũ, khi tiếng chuông mừng năm mới vang lên sẽ có 5 giây trong bóng tối, hôn người bên cạnh mình, đó chính là người đàn ông hoặc người phụ nữ của cuộc đời bạn, nghe nói đặc biệt linh nghiệm.
Đám đông ùa vào trung tâm sân khấu, tất cả mọi người phân tán, xô đẩy. Chỉ hy vọng đêm nay có thể hôn được người mình thích.
“Mười, chín, tám, bảy…” Tiếng người ồn ào, âm nhạc vang trời, mặc dù Vụ Nùng Nùng không thấp, nhưng đầu người trước mặt cứ nhấp nhô, cô đã không tìm thấy phương hướng.
Vào khoảnh khắc bóng tối buông xuống, Vụ Nùng Nùng còn đang hét lên, “Chân của tôi, chân của tôi.” Chẳng biết kẻ ngu ngốc nào giẫm lên mu bàn chân cô, đau nhói khiến cô chảy cả nước mắt.
Ngay sau đó, Vụ Nùng Nùng lập tức cảm thấy có người hôn lên mí mắt cô, liếm đi giọt nước mắt của cô, rồi đôi môi “Xa lạ” kia lại chuyển tới cánh môi cô, khẽ chạm một cái như chuồn chuồn lướt nước, sau đó dường như là tiếng thở dài như có như không, tựa như đang lưu luyến, tiếc hận vì thời gian quá ngắn ngủi.
Đèn, sáng lên.
Mặc dù làm không ít động tác, nhưng thời gian thì thật sự ngắn ngủi, cũng chỉ trong vòng 5 giây, ba giây trước Vụ Nùng Nùng còn than khóc cho bàn chân của mình, hai giây sau đã bị người ta khiếm nhã, còn chưa cảm thụ được mùi vị thì đèn đã sáng.
Vụ Nùng Nùng vẫn mơ mơ màng màng, nhưng mùi vị đó cô vẫn cảm thấy quen thuộc.
Vụ Nùng Nùng mở to mắt, theo bản năng nhìn xung quanh.
Ninh Mặc cách cô khoảng hơn ba mét, khoảng cách này không xa không gần, khó mà nói, Vụ Nùng Nùng âm thầm suy đoán.
Nhưng quanh đó còn có một lão già đầu heo khờ khạo cứ nhìn chằm chằm vào cô mà cười ngây ngô, khiến lòng Vụ Nùng Nùng hoảng hốt, không phải cô bị hắn ta hôn đấy chứ?
Vụ Nùng Nùng nghĩ đến đó thì ý nghĩ muốn chết cũng có.
Vụ Nùng Nùng nhìn lại về phía Ninh Mặc như muốn cầu cứu, có một người đẹp đang đứng bên cạnh anh, không phải là cô ả Helen dã tính quyến rũ thì còn ai vào đây, trông thật là chướng mắt.
Helen đang ngẩng đầu e thẹn nhìn Ninh Mặc, Ninh Mặc cúi đầu nói gì đó với cô ta, trên mặt hai người đều lộ vẻ tươi cười.
Trong lòng Vụ Nùng Nùng căm hận, hận không thể lột da rút gân Ninh Mặc, họ hôn tuấn nam mỹ nữ đương nhiên là tốt quá rồi, đáng thương cho cái thân cô bị đồ con heo đằng kia “Chà đạp”.
Hốc mắt Vụ Nùng Nùng ứa lệ, đau buồn. Vết thương ở mu bàn chân vừa nãy vì nổi giận mà quên đi một chốc, bây giờ mới nghĩ tới.
Tối nay vì làm đẹp, Vụ Nùng Nùng đeo đôi giày hở bàn chân, chân kẻ kia nặng và có lực, hơn nữa trong mãnh liệt mang theo kích động, cứ như là muốn cướp lấy cô để thực hiện hành vi khiếm nhã ấy, mu bàn chân và đầu ngón chân của Vụ Nùng Nùng bị giẫm trực tiếp tới sứt da chảy máu, khiến cô phải khập khiễng đi về chỗ ngồi, “Tớ về trước đây, Tuyết Chi.”
Bạch Tuyết Chi hóng chuyện kéo tay Vụ Nùng Nùng, “Vừa nãy bị ai hôn?”
“Bị một con heo hôn, đừng nói nữa.” Nhắc tới chuyện này, Vụ Nùng Nùng càng muốn khóc.
Vụ Nùng Nùng tức giận đứng dậy, xoay lưng liền đâm vào lòng một người, ngẩng đầu lên không phải Ninh Mặc thì là ai, lúc nào cũng im hơi lặng tiếng mà đứng sau lưng người ta.
“Chân em sao thế, anh đưa em về.” Ninh Mặc đưa tay đỡ Vụ Nùng Nùng.
“Không cần anh đỡ.” Tính khí tiểu thư của Vụ Nùng Nùng lại nổi lên, vốn định ném lại cho anh một câu, “Đi mà đỡ Helen của anh ấy”, nhưng như thế có vẻ giống đang ghen quá, còn rơi vào thế yếu, vậy nên cô gắng nuốt xuống.
“Tuyết Chi, anh đưa cô ấy về trước.” Ninh Mặc phớt lờ ý chí chủ quan của Vụ Nùng Nùng, từ trước đến nay anh cũng chẳng để tâm. Ninh Mặc bế ngang Vụ Nùng Nùng, xung quanh rất ầm ĩ, ngay cả tiếng hét của Vụ Nùng Nùng cũng bị bao phủ, chỉ có thể nhìn thấy vẻ mặt buồn cười của Bạch Tuyết Chi đang vẫy tay tạm biệt cô ở phía sau.
Vụ Nùng Nùng cực kỳ sợ Ninh Mặc đưa cô tới bệnh viện, cô có nỗi sợ hãi sâu sắc với bệnh viện.
Hai tay bấu chặt lấy cửa, tính nếu Ninh Mặc dừng lại ở cửa bệnh viện thì cô sẽ liều chết phản kháng, chết cũng không xuống xe.
Có lẽ là vì nửa đêm, lại là đêm giao thừa nên tìm bác sĩ cũng không dễ dàng, thế nên Ninh Mặc bảo lái xe đi thẳng về nhà. Vụ Nùng Nùng thở phào một hơi, nhớ tới một ngày trước đây, tối hôm ấy cô làm cô gái hiền thục gọt hoa quả cho Ninh Mặc ăn, kết quả là tự cắt vào tay mình, bị anh kéo tới bệnh viện, tiêm một mũi uốn ván gì đó.
Nghĩ lại hồi ấy, đến bác sĩ cũng phải cười Ninh Mặc chuyện bé xé ra to.
Vụ Nùng Nùng bị Ninh Mặc đặt trên sô pha trong phòng khách, rồi thấy anh xoay người đi đến chỗ khác, một hai phút sau xách theo cái hòm thuốc đi ra.
Ninh Mặc nửa quỳ trước mặt Vụ Nùng Nùng, cởi giày của cô ra, Vụ Nùng Nùng rụt chân, lại bị anh bắt lấy không buông, nếu không phải vì trên chân có vết thương thì Vụ Nùng Nùng thật sự có cảm giác bị đùa giỡn.
Cảm giác nói rằng, bị người đàn ông nắm chân so với nắm tay thì cảm giác bị xâm phạm cao hơn rất nhiều.
Chẳng trách năm đó Trương Vô Kỵ chỉ dùng một chiêu gãi lòng bàn chân mà có thể tóm được tiểu mỹ nhân Triệu Mẫn.
Có lẽ là đôi chân của Vụ Nùng Nùng thật sự trắng mịn ngọc ngà, mà đôi tay của Ninh Mặc lại là màu đồng thau rất hoang dã, sự trái ngược này tác động rất sâu vào thị giác, khiến cho bản thân Vụ Nùng Nùng cũng nhìn đến ngẩn người.
Sự tương phản mãnh liệt luôn rất dễ làm người ta mê đắm.
Vụ Nùng Nùng cắn môi, nhìn Ninh Mặc, không để tâm đến việc anh lấy cồn i-ốt gì đó ra.
Vào khoảnh khắc đau đớn dậy lên, Vụ Nùng Nùng cảm thấy hành động nhanh chóng của Ninh Mặc làm cho người ta phải líu lưỡi, tiếng kêu của cô ngay lập tức bị nuốt mất.
Có thể là do rượu làm hại, cũng có thể là vì đêm nay quá đặc biệt, hay có lẽ là đêm nay thật sự rất thích hợp để mập mờ, vậy nên thật lạ là Vụ Nùng Nùng không rụt rè phản kháng, ngược lại hưởng thụ nụ hôn này.
Bởi vì quá say mê, mà nụ hôn của Ninh Mặc nhẹ nhàng dịu dàng lạ thường, Vụ Nùng Nùng cảm thấy toàn thân đều thật sự ấm áp, cơn buồn ngủ kéo tới không thể ngăn lại được.