8 Giờ Rưỡi – Yêu Em Nhớ Em

Chương 30



Edit: Tiểu Dương

Mãi mãi lẩn tránh sẽ chỉ làm đối phương nghĩ rằng bạn không còn hy vọng quay trở lại.

Cảnh giới cao nhất của câu cá chính là làm cho nó không biết được lần này trên lưỡi câu có mồi hay không có mồi, con cá kia sẽ luôn bị điều khiển bởi sự tò mò, thôi thúc muốn cắn vào lưỡi câu.

Đối với điểm này cũng phải sau rất nhiều năm Vụ Nùng Nùng mới tỉnh ngộ.

Nếu năm ấy không phải Lư Vực có sự dịu dàng như có như không đối với cô, thì có lẽ cô cũng sẽ không thể hãm sâu vào vũng bùn đến nước đó.

Cũng may là cô rút ra được bài học kinh nghiệm.

Khi Ninh Mặc đi vào nhà ăn, Vụ Nùng Nùng mượn cớ hỏi chuyện Đỗ Nhược, ra vẻ lơ đãng nhìn về phía sau Ninh Mặc, biểu cảm của Ninh Mặc không chút thay đổi.

Hoàn toàn ngoài dự đoán của Vụ Nùng Nùng.

Trước đây khi cô dùng chiêu này, trăm lần như một, dưới lưỡi đao của người đẹp không biết chém giết được bao nhiêu người đàn ông dịu dàng.

Lần này cứ như chém phải tấm sắt.

Suốt bữa cơm, Ninh Mặc không nhìn Vụ Nùng Nùng lấy một lần, thỉnh thoảng tầm mắt giao nhau, anh cũng có thể coi Vụ Nùng Nùng như người tàng hình mà lướt qua.

Đây coi như là lần thứ hai, mấy ngày sau đó Vụ Nùng Nùng cũng không trông thấy Ninh Mặc, không phải cô cố ý né tránh, mà là vì sau khi đi làm Ninh Mặc vốn chẳng về nhà.

Thế này không giống tác phong của anh, theo bà Đỗ Nhược nói thì Ninh Mặc sống ở nhà, vả lại cũng sắp tới ngày mừng thọ của bố anh rồi, nếu anh chuyển ra căn hộ riêng của mình mà không ở nhà thì chuyện này rất đáng để xem xét.

Vụ Nùng Nùng không tìm được mục tiêu chiến đấu nên người cứ bồn chồn, vẽ trứng gà lại càng mất tiêu chuẩn.

“Nùng Nùng, cháu không cần nóng ruột vẽ đâu, kỹ thuật hội họa của cháu không có vấn đề gì, còn khuyết thiếu ở đâu thì cần chính bản thân cháu suy xét. Trứng gà không phải vật chết, nó mang theo sinh mệnh, hãy suy nghĩ kỹ càng, khi nào nghĩ thông suốt thì cháu hãy vẽ tiếp.” Lời của ông Ninh Ân rất sâu xa, khiến Vụ Nùng Nùng càng cảm thấy xấu hổ, lần đầu tiên nghĩ rằng mình ngu ngốc chết đi được.

Vụ Nùng Nùng đang tự trách đấm vào đầu mình, ngay cả tiếng gõ cửa của Đỗ Nhược cũng không nghe thấy.

“Nùng Nùng, đau đầu à?” Đỗ Nhược mở cửa quan tâm hỏi.

“Cháu chào bác Đỗ.” Vụ Nùng Nùng vội vàng đứng dậy, “Bác tìm cháu có chuyện gì ạ?”.

“Lễ phục của cháu sửa xong rồi, bác mang tới đây, cháu có muốn thử không?”.

“Vâng ạ.” Đêm nay chính là đêm mừng thọ ông Ninh Ân, đối với bộ lễ phục của mình, Vụ Nùng Nùng quả thật soi mói đến mức vạch lá tìm sâu, dù sao đây cũng là buổi trình diễn mà cô phải làm nhân vật chính.

Người bên ngoài sẽ nhìn Vụ Nùng Nùng với thân phận gì?

Không quang minh chính đại sống ở trong nhà họ Ninh, hơn nữa còn có quan hệ rắc rối phức tạp với Ninh Mặc, người khác nhìn vào hiển nhiên sẽ nghĩ là bạn nhảy của Ninh Mặc, bà chủ kế tiếp của nhà họ Ninh.

Trường hợp rộng lớn và tráng lệ như vậy, nhân vật nổi tiếng của các giới trong xã hội đều tập hợp tại đây, Vụ Nùng Nùng phải từ từ từng bước đứng lên bắt đầu từ nơi này.

Vào đầu bữa tiệc, Vụ Nùng Nùng tìm Ninh Mặc khắp nơi, luôn nghĩ phải đi xuống cầu thang cùng anh mới tốt, nhưng làm thế nào cũng không tìm thấy người đâu, hỏi Đỗ Nhược, Đỗ Nhược lại nói: “Ninh Mặc đi ra ngoài đón bạn bè rồi.”

Trong lòng Vụ Nùng Nùng hơi hồi hộp.

Vụ Nùng Nùng chỉ có thể đi xuống cầu thang một mình.

Chiếc váy sa tanh đuôi cá hở vai màu đỏ, Vụ Nùng Nùng có vóc dáng cao gầy, làn da trắng nõn, hợp với màu đỏ ít ai sánh bằng.

Sự cao quý thanh lịch tự nhiên sinh ra.

Bộ lễ phục này, kiểu dáng cực kỳ đơn giản, trừ lộ vai ra thì những nơi khác đều kín kẽ, ưu điểm lớn nhất chính là sự trang trọng.

Vụ Nùng Nùng lớn lên trong xã hội thượng lưu từ nhỏ, hiểu rằng có những trường hợp không cần dùng sự gợi cảm để thu hút ánh nhìn, vẻ đẹp chân chính vẫn đến từ sự cao quý và thanh nhã.

Mỗi bước chân đi xuống cầu thang của cô đều hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người, ánh đèn và âm nhạc, phù hợp như may như đo, phong thái như nữ hoàng.

Một tay Vụ Nùng Nùng khẽ nâng làn váy, chậm rãi bước xuống, trông thấy Ninh Mặc vừa bước vào cửa.

Và cả Helen bên cạnh anh.

Phong cách của Helen hôm nay là công chúa hải tặc, trên chiếc váy công chúa đoan trang là chi tiết đan chéo, trông vừa cao quý vừa khỏe khoắn, quanh eo là chiếc thắt lưng da màu nâu, rất gợi cảm và quyến rũ.

Ngực áo kéo rất thấp, để lộ khe rãnh màu nâu, dưới ánh đèn trông cứ như món ăn ngon trong bữa tiệc lớn.

Ninh Mặc ngẩng đầu nhìn Vụ Nùng Nùng, mỉm cười chào hỏi, quay đầu liền kéo theo Helen đi tiếp đón khắp nơi.

Sắc mặt Vụ Nùng Nùng trắng bệch, cho dù chiếc váy cô đang mặc màu đỏ cũng không thể chiếu lên sắc hồng.

Đây đúng là một chiếc gậy lớn, đánh cho Vụ Nùng Nùng một đòn đủ đau.

Tiểu Đình ở bên cạnh thì mang vẻ mặt vui sướng khi kẻ khác gặp họa, sau đó lại chạy đi dính lấy Ninh Mặc.

“Nùng Nùng, lại đây gặp cô của Ninh Mặc nào, mới về từ New Zealand.” Đỗ Nhược thấy Vụ Nùng Nùng hơi cô đơn thì vội vàng quan tâm.

“Nùng Nùng, cháu vẫn đẹp như ngày nào.” Cô của Ninh Mặc cũng là người rất hòa nhã, song Vụ Nùng Nùng hoàn toàn không nhớ, có lẽ là đã từng gặp ở hôn lễ như trò hề đó.

Nụ cười của Vụ Nùng Nùng hơi miễn cưỡng, nhưng là cô của Ninh Mặc nên vẫn phải xã giao một chút.

Sau đó một đám phụ nữ vây tới hỏi han, chắc là đều muốn thám thính vài chuyện xấu, mặc dù không thích nhưng cũng chẳng có chuyện gì để làm, chẳng muốn nhìn cái cặp Ninh Mặc và Helen trông rất xứng đôi kia, thế nên Vụ Nùng Nùng vẫn có kiên nhẫn để đối phó.

Chỉ là lòng thấp thỏm thì khó tránh, Vụ Nùng Nùng vừa vô cùng thành thạo đối phó với đám bà tám thích xem kịch vui, vừa tao nhã nhấm nháp ly rượu với lòng căm hận.

Hít sâu một hơi.

Có một số người khi bị đả kích thì sẽ dễ dàng trốn tránh, nhưng có một số người thì lại luôn thích đâm đầu vào khó khăn mà tiến.

Từ trước đến này Vụ Nùng Nùng luôn là người chưa đụng phải tường thì không quay đầu lại.

Hơn nữa như vậy thứ đoạt được mới có khoái cảm.

Chỉ trong nháy mắt Vụ Nùng Nùng đã hạ quyết tâm, xem ra đúng là không bỏ được con thì quả thật không bắt được sói.

Vụ Nùng Nùng thấy Ninh Mặc đưa Helen tới trước mặt ông Ninh Ân, lúc dùng bữa, Helen ngồi bên cạnh Ninh Mặc, hai người cúi đầu thủ thỉ, vui vẻ ra mặt, cũng chẳng biết có chuyện gì mà nói nhiều đến thế.

Vụ Nùng Nùng nhớ lại những ngày mình ở bên Ninh Mặc, gần như không nhớ nổi mình đã chuyện trò với Ninh Mặc về vấn đề gì, lúc nào cũng nghĩ mình nói nhiều thì sai nhiều, Ninh Mặc sẽ luôn chê cười mình, châm chọc mình. Đúng là chỉ ước sao anh sinh ra đã câm điếc hoặc là không có cái miệng đáng ghét đó.

Nhưng vì sao Helen có thể tán gẫu với anh nhiều như vậy?

Vụ Nùng Nùng cảm thấy mối nguy đang tràn đầy, khiến cô càng giữ vững quyết tâm.

Đôi khi, người với người không phải cứ trò chuyện hợp cạ là có thể ở cùng nhau, có những người ở bên nhau mà một câu cũng không nói đã tạo nên phản ứng hoá học, vì thế Vụ Nùng Nùng không muốn tự coi nhẹ bản thân.

Vào lúc mười giờ tối, bữa tiệc vẫn còn tiếp tục, nhưng mọi người đã hơi mệt mỏi, sự cảnh giác cũng giảm đi nhiều, những người lớn tuổi dần dần ra về, những người trẻ tuổi thì càng chơi thoải mái hơn.

Không biết tại sao mà Ninh Mặc bỗng đi lên tầng.

Vụ Nùng Nùng nhanh chóng uống một ly rượu vang đầy, thuận tiện đổ một chút rượu lên người mình, Vụ Nùng Nùng rất vừa lòng với mùi rượu tỏa khắp người, hy vọng có thể mượn rượu để tăng thêm lòng can đảm, cũng hy vọng có thể lấy say rượu làm cái cớ, vốn đang nghĩ ngợi xem nên xuống tay như thế nào, chẳng lẽ nửa đêm lẻn vào phòng Ninh Mặc?

Bây giờ Ninh Mặc lên tầng một mình, đúng là thời cơ tốt nghìn năm có một.

Nhân lúc Ninh Mặc đi đến chỗ ngoặt, Vụ Nùng Nùng kéo anh vào phòng cho khách ở bên cạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.