Xuyên sách về năm 80, Tống Thiển gặp ánh trăng sáng của mình: vai phản diện Hạng Loan Thành.
Vì giúp anh tránh khỏi kết cục phơi thây nơi hoang dã, cô hao hết tâm tư giúp đỡ anh, cảm hóa anh, ngăn ngừa anh hắc hóa.
Lần đầu tiên gặp mặt, anh hung hăng đẩy cô ngã xuống đất.
Lần thứ hai gặp mặt, anh nhốt cô ngoài cửa.
Lần cuối cùng, anh nói vào tai cô: “Ngoan, đi về đi, tôi sẽ trở lại nhanh thôi.”
Vậy mà lại là một đi không trở lại.
Cho đến mấy năm sau, khi Tống Thiển rời khỏi quê nhà, cô mới cách đám một người nhìn thấy anh, mặc tây trang, đi giày da chuyện trò vui vẻ với người ta.
Cô cho rằng cảnh còn người mất, chỉ nhìn thêm một chút rồi xoay người rời đi, lại không chú ý tới trong đôi mắt đen nhánh của người đàn ông hiện lên tình cảm sâu đậm.
Kết quả buổi tối ngày nọ Tống Thiển bị kéo vào hẻm nhỏ, người đàn ông cao lớn khom lưng tới gần: “Ánh trăng đêm nay thật đẹp.”
Tống Thiển ngẩng đầu nhìn trời không thấy gì, không nhịn được mà vạch trần: “Đêm nay không có trăng.”
*
Anh chiếm núi làm vua, chỉ vì trở thành trung thần của em.
P/s: Nam chính giai đoạn trước cực thảm, sau đó xoay người.
#bối cảnh giả tưởng đừng kiểm tra#
Tag: Thanh mai trúc mã, truyện ngọt, hiện đại hư cấu.
Từ khóa tìm kiếm: Vai chính: Tống Thiển┃Vai phụ: Hạng Loan Thành┃Khác: ABC
Bình luận truyện