Trong cái se lạnh của đêm cuối đông, người đàn ông đầy phẫn nộ từ phía đối diện đi tới.
Gã nhìn thấy Hạng Loan Thành chậm rãi bước đến gần thì kéo Tống Thiển lùi vào trong, một tên bế Tống Gia Lê, tên còn lại thì đóng cửa nhà máy ngay sau khi Hạng Loan Thành bước vào.
Người bên ngoài chỉ có thể lắng nghe động tĩnh bên trong.
“Đừng nghĩ đến chuyện chạy trốn, con dao này đã được tôi mài nhiều năm rồi. Hơn nữa, cho dù cô không nghĩ tới bản thân thì cũng nên nghĩ cho đứa trẻ này chứ. Nếu cô chạy trốn thì nó cũng không thoát được đâu.” Gã què dường như đoán được ý định chạy trốn của cô khi lùi vào trong nhà máy, lập tức cảnh cáo cô.
Tống Gia Lê còn nhỏ chưa hiểu chuyện vẫn đang ngậm kẹo trong miệng, ánh mắt vô tội nhìn người lớn bọn họ, có lẽ nhóc còn đang nghĩ rằng bọn họ đang chơi trò chơi.
Tống Thiển lập tức từ bỏ ý định này.
Lê Lê vẫn còn nhỏ, cô chỉ có thể chờ thời cơ thích hợp.
“Thằng khốn kiếp, mày có nhận ra tao không?” Gã nghiến răng nghiến lợi hỏi, bàn tay cầm dao do dùng nhiều sức nên chỗ đốt tay trắng bệch.
Hạng Loan Thành đút hai tay vào túi, lạnh nhạt liếc gã nói: “Nhận ra chứ, sao lại không nhận ra được. Năm đó bị tôi đánh vài cú đã ngã xuống đất, bây giờ lại đến tìm tôi làm gì hả Tôn – lão – đại?” Anh cố tình kéo dài ba chữ cuối, tỏ vẻ khinh thường để chọc gã tức giận xông tới.
Hiển nhiên, người được gọi là Tôn lão đại tức giận đến mức muốn đánh anh răng rơi đầy đất, nhưng nghĩ đến cái chân bất tiện của mình, gã đành gắng gượng nhịn xuống.
“Đã đến lúc nên thanh toán món nợ giữa chúng ta rồi.”
Quay ngược thời gian về bảy năm trước, khi tiệm may của Châu sư phụ bị cháy rụi, Hạng Loan Thành gánh tội thay cho Dương Đào nên bị đuổi đi. Anh không có chỗ nào để ở nên đã gia nhập một băng nhóm xã hội đen, kiếm sống bằng cách thu phí bảo kê. Ngay ngày đầu tiên đã đuổi lão đại đương nhiệm của bọn họ đi.
Gã đàn ông này chính là lão đại lúc đó. Tôn lão đại cũng không phải tên thật của gã mà chỉ là cái tên được bọn thuộc hạ tôn xưng, còn tên thật của gã là gì thì không ai biết.
Khi đó, Hạng Loan Thành chỉ có hai bàn tay trắng quyết liều một phen, kiêu ngạo đi tìm gã thách đấu, xuống tay cũng không nhẹ, đánh gã ngã ra đất rồi giẫm lên chân gã, sau đó lập tức đuổi gã đi.
Thế giới cá lớn nuốt cá bé này chỉ dạy Hạng Loan Thành kẻ mạnh làm vua, thua thì làm giặc.
Cho nên anh không hề biết nương tay.
Bản thân Tôn lão đại lúc ấy cũng không để ý, gã đã quen với những trận đấu và những cơn đau khi sống bằng nghề này. Đến khi gã nhận ra chân có vấn đề thì đã quá muộn, cứ như vậy bị què. Tình nhân lập tức bỏ đi, ngay cả đứa con trong bụng cũng phá bỏ.
Gã vô cùng tức giận, trong nháy mắt đã mất đi lý trí, bàn tay đang nắm cổ Tống Thiển dùng sức khiến cô cảm thấy ngạt thở.
Lúc này đừng nói đến cử động, ngay cả hít thở thôi cũng khó.
Tống Thiển không thở được, mặt mũi đỏ bừng, không thể kêu ra tiếng.
Hạng Loan Thành ở phía đối diện xé bỏ lớp ngụy trang, lộ ra vẻ lo lắng, hai tay trong túi nắm chặt đến mức nổi gân xanh. Anh hiểu rất rõ loại người không có gì trong tay nếu trở nên kích động thì chuyện gì cũng làm được.
Bởi vì anh cũng đã từng như vậy.
Vừa rồi anh chỉ thử thăm dò một chút thôi.
Anh vừa mới tiến lên, gã lập tức kề sát dao vào cổ Tống Thiển: “Mày còn bước tới, tao sẽ khiến cô em này xuống dưới bầu bạn với con trai tao.”
Chỉ mới đụng nhẹ mà trên cổ cô đã xuất hiện vết máu đỏ rực.
“Được được được, tôi đứng im. Ông cẩn thận một chút, để con dao cách xa cô ấy ra.” Hạng Loan Thành nhìn thấy vết máu thì lập tức lùi lại hai bước.
Nếu là bất kỳ người quen nào khác bị bắt cóc thì anh đều có thể bình tĩnh đối phó, thậm chí không để tâm đến, nhưng người đó là Tống Thiển nên anh không làm được.
Lúc này, lý trí và chiến lược đều bị anh dẹp bỏ. Anh chỉ thấy vết máu đỏ tươi chảy ra từ cổ cô, tuy không nhiều nhưng cũng đủ khiến anh sợ hãi.
Hạng Loan Thành hốt hoảng lập tức ngăn cản gã: “Nếu ông muốn trả thù thì cứ nhắm vào tôi. Thả cô ấy đi đi. Có yêu cầu gì cứ nói.”
Nỗi uất hận dồn nén bao nhiêu năm lên tới đỉnh điểm: “Mày cũng có ngày hôm nay! Hahaha…”
Vẻ mặt gã từ bình thường dần trở nên dữ tợn: “Tao không muốn gì cả, chỉ muốn một chân của mày thôi. Một cái đổi một cái.”
“Đúng rồi, năm đó tao không chỉ mất một chân mà ngay cả đứa con mới ba tháng của tao cũng không còn. Mày nói xem phải lấy cái gì để đền đây?”
Tống Thiển vừa được hít thở bình thường nghe vậy thì lập tức tái mặt, đứa trẻ duy nhất ở đây là bé con.
Không được! Không thể nào!
Tống Thiển vùng vẫy, Tôn lão đại thẳng tay đánh cô bất tỉnh lần nữa.
“Đàn bà phiền toái như vậy đấy, ngoan ngoãn thế này tốt biết bao. Em đi theo anh, đừng chạy trốn nữa được không? Con mất rồi cũng không sao, chúng ta vẫn có thể có đứa khác mà Thiến Thiến.”
Tôn lão đại đã hoàn toàn mất trí, ôm Tống Thiển nhớ lại những chuyện năm đó.
Gã cố níu kéo người phụ nữ tên Thiến Thiến đã nhẫn tâm bỏ rơi gã.
Gã cầu xin cô ta đừng bỏ đứa bé.
Gã là một tên côn đồ nhưng chưa từng làm việc gì mất nhân tính. Sau khi bị đánh gãy chân, gã không có việc làm, có thể lay lắt đến ngày hôm nay đều nhờ vào nỗi hận này.
Hai tên đàn em bên cạnh cũng bối rối, đây là đang diễn kịch bản nào vậy?
Tống Gia Lê được bế ngủ hồi lâu đã tỉnh. Bé muốn đi chơi, giãy giụa tụt xuống, chạy ầm ĩ khắp nơi.
Hai người họ được thuê đến đây, nào dám ra tay với đứa trẻ lớn như vậy. Nếu xảy ra chuyện gì thì trách nhiệm đều đổ lên đầu họ.
Bé con chạy về phía Tống Thiển, nhưng lại bị vẻ mặt hung ác của Tôn lão đại dọa sợ nên quay người chạy về phía Hạng Loan Thành từng gặp một lần.
Tôn lão đại bừng tỉnh bởi tiếng khóc của Tống Gia Lê. Thế nhưng lúc này gã không còn quan tâm đến đứa trẻ này nữa, chỉ một lòng muốn báo thù.
Gã ngẩng đầu nhìn Hạng Loan Thành, móc một con dao từ sau lưng ra ném về phía anh: “Cắt đi, bắt đầu từ tay. Nếu mày không đành lòng thì tao sẽ đổi thành nó. Có điều không biết da mịn thịt mềm như vậy có chịu được hay không thôi.”
Tôn lão đại ngắm nghía con dao trong tay, kéo tóc Tống Thiển rồi cắt một ít tóc như thể muốn nói rằng đây không phải một con dao cùn.
Gã nói ra yêu cầu của mình: “Không phải mày rất ngông cuồng sao? Đúng rồi, thế này nhé, trước tiên mày quỳ lạy tao một cái rồi hô to “Đại ca, em sai rồi!” trước mặt những người ở đây. Tao sẽ cân nhắc bớt cho mày vài nhát dao.”
Hạng Loan Thành kéo Tống Gia Lê ra phía sau, nhìn cái bóng lắc lư trên mặt kính sau lưng gã không xa.
Sự chần chừ của anh khiến gã rất tức giận. Gã lập tức cầm dao rạch lên mặt Tống Thiển, nhưng cũng không định làm thật, chỉ sử dụng sống dao.
Cơn đau khiến cô tỉnh lại. Tống Thiển nhắm hai mắt, muốn khiến gã mất cảnh giác với cô.
Cô vẫy bàn tay nhỏ bé ở nơi mà gã không nhìn thấy, hy vọng Hạng Loan Thành có thể nhìn thấy, biết cô đã tỉnh lại.
Thấy anh vẫn chưa hành động, Tôn lão đại kề mạnh dao vào vết thương trên cổ Tống Thiển, trợn mắt quát: “Mày muốn thấy nó chết à?”
Ở bên ngoài, dường như cứu viện đã bắt đầu hành động nhưng họ không dám khinh suất.
Tống Thiển đang ở tình thế ngàn cân treo sợi tóc.
Gã cười lớn, quay sang nói với Tống Thiển đang giả vờ hôn mê: “Nhìn đi, đây là người đàn ông của cô đấy. Xem ra hôm nay cô phải xuống bầu bạn với con tôi rồi.”
Bàn tay cầm dao của gã hơi dùng sức khiến vết thương trên cổ Tống Thiển lại chảy máu.
Hạng Loan Thành che chở đứa trẻ sau lưng, khuỵu một gối rồi cả hai gối xuống.
Anh quỳ xuống trước mặt gã: “Đó là động mạch cảnh, sẽ chết người đấy.”
Tôn lão đại thấy anh quỳ xuống, không quan tâm cô có nguy hiểm hay không, nắm cằm Tống Thiển, nói với Hạng Loan Thành: “Mày cũng có ngày hôm nay! Mày có nhớ ngày hôm đó tao đã quỳ gối trước mặt anh em và cầu xin mày thế nào không? Hahaha…”
Lúc này gã đang rất hả hê, hoàn toàn mất cảnh giác, hai tên đàn em cũng không phải người có kinh nghiệm trông chừng, Tổng Thiển chớp thời cơ, dùng hết sức đẩy gã ra, chạy đến chỗ Hạng Loan Thành.
Cùng lúc đó, cảnh sát bên ngoài phá cửa sổ xông vào bao vây bọn họ.
Bóng đen biến mất sau lớp ngụy trang.
Tình thế đảo ngược trong nháy mắt, Hạng Loan Thành lập tức đứng dậy ôm lấy Tống Thiển.
Trong khoảnh khắc mất đi rồi lại tìm được, anh vùi đầu vào mái tóc dài xõa tung của cô, hương thơm như có như không xen lẫn với mùi mồ hôi khiến anh cảm thấy bình yên một cách kỳ lạ.
Thật ra, từ lúc lên xe đi đến đây, anh luôn cảm thấy mình đang ở trong địa ngục, hai chân mềm nhũn không cảm nhận được gì, dường như trở lại cuộc sống liếm máu trên mũi dao trước đây.
Tôn lão đại và hai tên đàn em đều đã bị cảnh sát bắt giữ. Lúc này thần trí gã đã mơ hồ, bị còng hai tay sau lưng, dùng vẻ mặt quỷ dị nhìn bọn họ, miệng lẩm bẩm: “Tụi mày cho rằng chuyện này kết thúc rồi sao? Không thể nào… Tao nhất định sẽ khiến mày sống không bằng chết.”
Tống Thiển dựa vào lòng Hạng Loan Thành, ngẩng đầu nhìn anh.
Nhóm cảnh sát bên kia đùn đẩy nhau, cuối cùng vị cảnh sát trẻ tuổi nhất được phái đến hỏi thăm: “Cô Tống có bị thương chỗ nào không? Bây giờ có cần đến bệnh viện chữa trị không?”
Đúng là tạo nghiệp mà, đi làm nhiệm vụ còn bị người ta đút cơm chó.
Hạng Loan Thành lập tức cúi xuống kiểm tra vết thương trên cổ cô. Trên cần cổ thon dài trắng nõn xuất hiện một vết máu đỏ tươi vô cùng chói mắt.
Tống Thiển lấy tay che lại, mỉm cười nói với anh: “Không sao đâu, gã không dùng nhiều sức.”
Để chứng minh lời nói của mình, cô còn xoay cổ cho anh thấy rằng cô không bị tổn hại gì, nhưng do trước đó bị đánh ngất hai lần nên cô nhăn mặt vì đau.
Sau khi xử lý hiện trường xong, cảnh sát áp giải nghi phạm và mang vật chứng ra ngoài.
Trước khi đi, vị cảnh sát trẻ không quên dặn dò Tống Thiển: “Đúng rồi, nếu ngày mai có thời gian rảnh thì nhớ đến đồn cảnh sát lấy lời khai.”
Bãi đất trống chỉ còn lại hai người, Hạng Loan Thành ôm cô không nhúc nhích.
Trái tim treo lơ lửng hồi lâu cuối cùng cũng hạ xuống.
Tống Thiển giơ tay lên ôm lấy anh.
Không bao lâu sau, cô cảm thấy cổ mình ẩm ướt.
Tống Thiển vỗ nhẹ vào lưng anh, dịu dàng nói: “Không sao rồi. Anh xem, không phải em vẫn còn lành lặn đứng đây sao? Đừng khóc mà.”
Giờ phút này, Hạng Loan Thành vẫn luôn mạnh mẽ vậy mà lại ậm ừ: “Anh không khóc.”
Tống Thiển bật cười: “Phải, anh không khóc, là chó con khóc.”
Bóng đen tìm được chỗ ẩn nấp nên thoát khỏi sự truy lùng của cảnh sát. Hắn ta đang nghĩ nên làm thế nào để đâm con dao sắc nhọn trên tay vào cơ thể người phụ nữ kia, khiến tên này mãi mãi đau khổ.
Nhân lúc hai người ôm nhau, hắn ta lao ra, phi thẳng đến chỗ Tống Thiển.
Đột nhiên nghe thấy tiếng chạy, Hạng Loan Thành lập tức ngẩng đầu. Thấy hắn ta đã tới gần, hoàn toàn không thể tránh được, anh xoay người buông Tống Thiển ra, dùng chân đá vào cổ tay hắn ta.
Tay hắn ta không có sức nên con dao rơi xuống đất.
Hắn ta lập tức lao đến chỗ Tống Thiển, nhưng cô đã đề phòng từ trước nên không dễ bị bắt, cô theo bản năng chạy về phía Hạng Loan Thành.
Lúc nãy Tống Thiển bị kề dao vào cổ khống chế nên Hạng Loan Thành mới có phần e dè nhưng bây giờ thì khác. Anh che chở cho Tống Thiển, vật lộn với hắn ta, chiêu nào cũng là chiêu trí mạng, không hề nương tay.
Tên đâm lén bị đánh gục chỉ sau hai, ba cú đấm.
Hắn ta ngẩng đầu lên, muốn nhổ nước bọt vào mặt Hạng Loan Thành nhưng anh lại dễ dàng tránh được.
Tống Thiển đến gần, cẩn thận quan sát khuôn mặt hắn ta, nghi ngờ hỏi: “Dương Đào?”
Bị nhận ra, hắn ta lập tức quay đầu đi không nhìn hai người họ.
Hạng Loan Thành đè hắn ta xuống đất, dồn sức xuống tay, hỏi: “Anh cũng tới tìm tôi để trả thù à?”
Dương Đào: “Không phải mày đã biết hết rồi à?”
Mặt hắn ta bị ghì chặt trên mặt đất, ánh mắt hiểm độc, giọng nói khàn khàn như tiếng sỏi đá ma sát với nhau.
Tống Thiển đứng bên cạnh hoàn toàn không thể hiểu nổi. Rõ ràng người làm sai rồi vu khống người khác là anh ta, bây giờ nhắc đến để làm gì?
Cô nói ra thắc mắc của mình.
Dương Đào thừa nhận chuyện đó là hắn ta sai, nhưng sau này hắn ta cũng đã phải trả giá đắt.
Hắn ta không biết may quần áo, Châu sư phụ thấy hắn ta tội nghiệp nên đã thu nhận hắn ta, sau đó lại nhận thêm một người học việc khác.
Trận hỏa hoạn năm đó gần như thiêu rụi tất cả tài sản của Châu sư phụ. Từ đó, hắn ta tận tụy làm việc ở cửa tiệm mà không lấy một đồng nào. Khó khăn lắm việc kinh doanh mới chuyển biến tốt, nhưng đúng lúc này, nhiều khách quen lại đến đập phá cửa tiệm.
Đám người đó nói vải của cửa tiệm là hàng giả, không xứng đáng với số tiền bọn họ bỏ ra.
Sao có thể có chuyện này chứ? Tất cả đều do đích thân hắn ta đi mua, chọn từng cuộn vải một.
Sư đệ hỏi hắn ta có đắc tội ai không.
Không thể nào! Suốt nhiều năm qua, hắn ta luôn chăm chỉ làm việc, trông coi kỹ cửa tiệm, không dám kết thù oán với bất cứ ai. Nhưng mấy ngày trước, anh ta bắt gặp Hạng Thập Thất trên phố.
Người đi nghe ngóng giúp hắn ta nói anh đã trở nên giàu có, là người có tiền.
Sư đệ nói chắc chắn là anh quay về trả thù.
Hắn ta tìm đến Tôn lão đại có chung kẻ thù với mình để lên kế hoạch chuyện tối nay, không ngờ lại bắt gặp Châu Đại Thành bắt cóc đứa nhỏ. Thế là hắn ta đã lợi dụng chuyện này.
Hạng Loan Thành buông hắn ta ra, đứng thẳng dậy, sửa sang lại quần áo, châm chọc: “Nếu tôi thật sự muốn trả thù thì bây giờ anh đã ngồi trong tù mà không biết là ai làm.”
Dương Đào khó khăn bò dậy, tay phải buông thõng xuống một cách kỳ lạ.
“Không phải mày?”
Hạng Loan Thành kéo Tống Thiển qua, phủi sạch bụi trên người cô rồi mới nói tiếp: “Thay vì chất vấn tôi, anh nên đi tìm hiểu xem gần đây sư đệ mình có làm chuyện gì bất thường không.”
Tuy nói như vậy nhưng Hạng Loan Thành không muốn bỏ qua cho hắn ta, quả quyết gọi cảnh sát bên ngoài vào còng tay đưa hắn ta đi.
Lúc hai người cùng đi ra khỏi nhà xưởng đã hơn mười giờ đêm.
Tống Thiên Tứ là người đầu tiên chạy đến muốn ôm Tống Thiển, nhưng khi còn cách cô nửa mét thì bị Hạng Loan Thành ngăn lại, anh viện lý lẽ: “Nam nữ thụ thụ bất thân, cho dù là chị em cũng không được.”
Nhưng Tống Thiên Tứ không cho là vậy, cậu kéo Tống Thiển ra sau lưng, phản bác: “Chị ấy là chị tôi mà còn không được thì người ngoài là anh nên tránh xa chị tôi một chút đi.”
Hai người đàn ông trưởng thành ấu trĩ tranh luận với nhau xem Tống Thiển là của ai.
Tống Thanh chào hỏi cảnh sát rồi dẫn mọi người đi ra.
Hạng Loan Thành lái xe tới, không nói lời nào mà lập tức đẩy Tống Thiển ngồi vào ghế phó lái. Tống Thiên Tứ vốn định lên xe đi cùng để không cho hai người họ có cơ hội ở riêng với nhau nhưng bị chị cả và chị dâu cho ra rìa.
Trần Lan Lan bế bé con đang ngủ say lên xe, Tống Thanh và Tống Tư cũng cùng ngồi vào xe.
Bởi vì không quen biết nên dọc đường không ai nói gì, thi thoảng chỉ có tiếng bé con nói mớ.
Ban đầu mọi người không nghe rõ, nhưng sau đó đã nghe rõ hơn.
“Đô ơi, kẹo.”
Mọi người phì cười, e rằng đứa nhỏ này hoàn toàn không biết đêm nay đã xảy ra chuyện gì, vẫn còn muốn ăn kẹo.
“Tượng tượng.”
Tống Thiển ngồi đằng trước tưởng mình nghe lầm, nếu không sao lại nghe bé con gọi dượng chứ.
Cô len lén liếc nhìn anh, đúng lúc Hạng Loan Thành cũng quay sang nhìn cô. Sau đó anh quay mặt nhìn thẳng phía trước, hai tay cầm vô-lăng biến thành một tay, tay phải chậm rãi đưa sang nắm lấy tay cô.
Bàn tay nhỏ gầy, mềm mại như không xương, đầu ngón tay hơi lạnh.
Anh nắm rất chặt, cô cũng không giằng ra, chỉ thẹn thùng đỏ mặt.
Tống Thanh ngồi chính giữa hàng ghế sau, nhìn rõ cảnh này qua gương chiếu hậu, không nhịn được mà huých tay vào hai người bên cạnh, ra hiệu cho họ nhìn đằng trước.
Ba người thấy vậy đều che miệng cười.
Mùa đông lạnh giá này sắp qua rồi.
Lúc xuống xe, Tống Gia Lê tỉnh dậy, vừa mở mắt đã ầm ĩ đòi ăn. Mọi người lo lắng chờ đợi suốt cả ngày cũng chưa ăn gì vào bụng.
Đổng Thành Mai và bác dâu Tống lập tức vào bếp làm cơm chiên trứng, nhiều người nên nấu khá nhiều.
Bọn họ ở nhà nên không biết đã xảy ra chuyện gì, vẫn cứ nghĩ chỉ là một vụ bắt cóc tống tiền bình thường, rất cảm kích trước sự giúp đỡ của Hạng Loan Thành, luôn miệng mời anh ở lại ăn cơm để tỏ lòng biết ơn.
Trên bàn ăn, mọi người vô cùng ăn ý không đề cập đến chuyện xảy ra tối nay.
Ăn xong, Tống Gia Lê được dỗ đi ngủ tiếp. Tống Thanh giục cô tiễn Hạng Loan Thành đi về, nghiêm túc nói: “Bên ngoài tối lắm.”
Tống Thiển liếc nhìn sân của nhà bên cạnh.
Chỉ cách nhau một bức tường, cần gì phải tiễn chứ.
Chị cô không kìm được mà đẩy cô ra ngoài, cười nói: “Cảm ơn người ta cho tốt vào đấy.”
Bên ngoài có gió lạnh, Tống Thiển vừa bước chân phải ra khỏi cửa đã rụt người lại.
Cô kéo áo len lên che kín nửa mặt, nói với anh: “Anh mau về đi. Trời lạnh quá, em không tiễn anh đâu.”
Vừa dứt lời, cô lập tức quay người đi vào nhà.
Khó khăn lắm mới gặp được người, sao Hạng Loan Thành có thể dễ dàng để cô đi như vậy được. Thấy không có ai chú ý, anh lập tức luồn tay xuống dưới cánh tay cô, nhấc cô lên, đưa cô ra ngoài.
Anh vừa đặt cô xuống thì cô nghe thấy tiếng cổng bị đóng lại.
Cô nhỏ giọng mắng anh: “Anh làm gì vậy hả? Anh đóng cổng thì lát nữa em về thế nào?”
Hạng Loan Thành cười nhẹ, giọng nói ngọt ngào như mật như mê hoặc cô: “Không phải em nói sẽ cho anh một điều ước khi anh trở về sao?”
Đôi mắt to tròn long lanh mờ mịt chớp chớp nhìn anh, cách lớp áo len ừ một tiếng.
“Vậy bây giờ anh sẽ nói ra điều ước của mình.”
Cô gái nhỏ ngoài mặt tỏ ra bình tĩnh, cúi đầu xuống, yên lặng chờ đợi những lời tiếp theo của anh. Bàn tay đút trong túi áo bởi vì căng thẳng mà không ngừng vân vê viên kẹo còn sót lại.
Thấy anh không nói gì, Tống Thiển ngẩng đầu lên nhìn anh đầy thắc mắc.
Khoảnh khắc hai người nhìn nhau, Tống Thiển rung động trước ánh mắt dịu dàng của anh. Hạng Loan Thành hơi cúi xuống, chậm rãi bẻ cổ áo len của cô xuống. Khi kéo đến chỗ vết thương trên cổ cô, anh chậm rãi nói xin lỗi.
Xin lỗi vì đã khiến em sợ hãi.
May mà em vẫn bình an vô sự.
Hai gò má đối diện nhau, anh nghiêng đầu, hai đôi môi chạm vào nhau.
Tống Thiển luống cuống, hai mắt mở to nhìn bóng tối sau lưng anh. Viên kẹo trong tay bởi vì thân nhiệt cao mà mềm đi, thậm chí cô còn cảm nhận được độ dính của đường bị tan chảy.
Một đêm kinh hãi và bất an trong giây phút này đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự bình yên.
Cô muốn mở miệng nói chuyện nhưng lại cho anh cơ hội hôn sâu hơn, răng môi quấn quýt.
Mang theo vị ngọt.
Đến lúc hai người tách ra, mặt Tống Thiển đã ửng đỏ nóng rực, đôi mắt ngập nước của cô lấp lánh như pha lê.
Anh nhẹ nhàng dùng tay lau đi vệt nước trên khóe miệng cô, cô cũng không phản ứng lại.
Anh khàn giọng cưng chiều hỏi: “Ngốc rồi à?”
Tống Thiển vẫn chưa hoàn hồn.
“Tống – Thiển!”
Cô mơ màng đáp lại: “Có.”
“Điều ước năm mới của Hạng Thập Thất là có thể hẹn hò với Tống Thiển, chính là kiểu quan hệ lấy hôn nhân làm tiền đề.”
Tống Thiển lùi lại hai bước để kéo giãn khoảng cách giữa hai người. Ngay lúc Hạng Loan Thành cho rằng cô sẽ rời đi thì cô lại lấy một viên kẹo trong túi ra đưa cho anh.
“Cho anh. Rất ngọt đấy.”
Hạng Loan Thành hỏi lại cô: “Em có đồng ý không?”
Tống Thiển cầm viên kẹo khăng khăng đợi anh ăn hết.
Ngón tay thon dài của anh lướt qua lòng bàn tay cô, bóc vỏ rồi cho vào miệng.
“Ngọt không?”
“Ngọt.”
Hạng Loan Thành kiên nhẫn hỏi lại lần nữa: “Có được không?”
Lúc này cô mới trả lời: “Được.”
Đêm trăng sáng, cô nghiêng đầu nhìn anh, mái tóc dài mềm mại xõa ngang vai. Một cơn gió chợt thoảng qua khiến vài lọn tóc của cô bay bay, như hoa nở rộ trong ngày xuân, lại như làn gió mát giữa mùa hạ.
Một đóa hoa mang tên Tống Thiển nở rộ trong lòng.
“Thập Thất?”
“Anh đây.”
“Anh sẽ luôn ở đây chứ?”
“Anh sẽ luôn ở đây.”
“Anh có thể bên em mãi mãi được không?”
“Anh sẽ bên em mãi mãi.”
Tống Thiển vẫn luôn thích Hạng Thập Thất. Trong tuần đầu tiên sau khi ông bà qua đời, cô không màng ăn uống, chỉ nằm trên giường trách ông trời bất công với mình, ngay cả chút tình thân cuối cùng cũng không còn nữa.
Vào một ngày của tuần tiếp theo, trong lúc đang lướt web, cô vô tình bắt gặp bài viết về Hạng Loan Thành trong chuỗi bài viết phân tích các nhân vật trong tiểu thuyết của một người bạn thân. Sau khi tìm kiếm, cô mới biết về bộ tiểu thuyết này.
Hạng Thập Thất là nguyên nhân, cũng là kết quả.
Nhưng sẽ ra sao nếu một ngày cô chợt tỉnh dậy và phát hiện ra mọi thứ chỉ là một giấc mơ?
Cô không dám mạo hiểm nên vẫn luôn rất dè dặt, kể cả khi đã gặp lại anh.
Nhưng vào giây phút anh quỳ xuống vì cô tối nay, cô biết rõ đây là Hạng Thập Thất của cô.
Chỉ của một mình cô.
*
“A Thiển, dậy đi! Mau lên! Hạng Loan Thành đến rồi.” Tống Thanh từ bên ngoài đi vào, kéo chăn ra, đánh thức Tống Thiển.
“Đến thì đến thôi, để em ngủ tiếp đi. Tối qua em ngủ rất trễ đấy.” Tống Thiển gạt tay Tống Thanh ra, kéo chăn lên, tiếp tục ngủ.
Tối qua tên lưu manh này quấn lấy cô đứng ngoài ngõ cả buổi. Lúc lên giường nằm, trong đầu cô toàn mấy ý nghĩ kỳ quặc, mãi đến tờ mờ sáng mới ngủ thiếp đi.
“Không phải. Cầu hôn… Anh ta… Anh ta đến để cầu hôn đấy.” Tống Thanh nói năng lộn xộn.
Với tiến độ này, chưa tới cuối năm, cô ấy đã có thể bế cháu rồi.
“Cầu cái gì hôn chứ? Cái gì? Cầu hôn á?”
Tống Thiển lập tức bừng tỉnh khỏi cơn mơ.
Cô vội vàng chạy ra ngoài, ngay cả dép cũng quên đi. Cô vừa mở cửa ra đã thấy phòng khách chất đầy đồ, không có chỗ đặt chân.
Hạng Loan Thành đang trò chuyện với người lớn, liếc mắt nhìn thấy cô. Sau khi nói gì đó với họ, anh nhanh chóng đi đến cạnh cô, tiện tay bế cô đi vào phòng.
Anh đặt cô lên giường, lấy đôi dép dưới chân giường đi vào cho cô.
Tống Thiển dịch vào bên trong, lấy chăn đắp lên chân.
“Sao anh đến sớm vậy? Còn nữa, không phải nên bàn chuyện này với em trước sao?”
Anh luồn tay vào trong chăn, nắm lấy cổ chân mảnh khảnh của cô, kéo ra ngoài.
Bàn tay anh nhẹ nhàng phủi đi lớp bụi dính dưới lòng bàn chân cô, cô theo phản xạ rụt chân lại nhưng bị anh túm trở về.
Đi dép xong, anh nhìn quanh tìm áo khoác, nhưng lại phát hiện ra chiếc váy trắng mình đã may năm đó được treo trong tủ quần áo cách đó không xa.
Tinh khiết không tì vết, hệt như lần đầu tiên anh gặp cô.
Anh vẫn nhớ rõ khi nhờ Dương Đào đưa nó cho cô, bản thân anh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện được nhìn thấy nó lần nữa.
Anh nhìn chằm vào chiếc váy, vô thức tiến đến gần. Tống Thiển xấu hổ vội vàng nhét nó vào tủ trước khi anh chạm vào.
Cô đã treo chiếc váy này trước cửa tủ quần áo của mình nhiều năm, lúc nãy quên cất đi.
“Có vừa người không?”
Cô còn chưa kịp trả lời đã nghe thấy anh nói tiếp: “Lúc đó em nói loại vải này khá tốt nên anh muốn làm một bộ cho em.”
Câu nói tiếp theo bị nuốt vào bụng.
Nếu không bị đuổi đi, anh sẽ đích thân đưa chiếc váy này cho cô vào mùa hè năm đó.
Nhưng sau đó thì sao? Một sinh viên đại học và một tên nhóc nghèo một chữ bẻ đôi cũng không biết có thể có kết quả gì chứ?
Càng không phải nói đến ngày hôm nay.
“Dù vậy anh cũng không thể đến mà không nói trước với em.” Tống Thiển quay lưng về phía anh.
Anh quàng tay qua cổ cô, nửa người kề sát vào người cô, phả hơi thở ấm nóng vào cổ cô: “Anh tưởng tối qua đã nói rõ rồi.”
“Hả?” Tối qua đã nói gì cơ?
“Anh và em hẹn hò để kết hôn nên sớm muộn gì anh cũng sẽ đến nhà em cầu hôn. Hôm nay chỉ đến chào hỏi thôi, anh hy vọng bọn họ biết chúng ta sẽ ở bên nhau.”
Nói như vậy thì hình như cũng không có vấn đề gì.
“Nhưng hôm nay mới chỉ là ngày đầu tiên chúng ta hẹn hò thôi mà.”
“Không sao, anh đã quen biết em nhiều năm rồi.”
Hy vọng có thể bên em từ thuở niên thiếu đến lúc tuổi xế chiều.