Thần thái của Chu Cao Húc rúc vào sừng trâu, mười đầu trâu cũng kéo không ra nổi làm cho Tiết Trạm biết vậy nên mệt tâm, dứt khoát nhắm mắt lại dưỡng thần, cự tuyệt cùng hắn nhàn lao.
Bộ dáng lười hao tâm tốn sức của Tiết Trạm làm cho Chu Cao Húc tức giận quá sức, hừ lạnh một tiếng bỏ lại câu ‘chờ coi’ phất tay áo mà đi!
Hai người lại tan rã trong không vui, Chu Cao Húc quay đầu lại làm xuân thu đại mộng của mình, lại không biết có một đội nhân mã đã đụng đến biên giới Thanh Châu rồi.
Ngô Dụng, La Nhất, Triệu Thập Nhất cùng nhân thủ tuyệt đối tin được cùng Chu Kì Lân một đường chạy nhanh đến biên giới Thanh Châu, để tránh nhân số đông đảo đả thảo kinh xà, Ngô Dụng đưa ra ý kiến phân công nhân thủ đi vào thành Thanh Châu trước cùng nội ứng liên hệ, tái kiến lại hành động.
“Ta đi.”Chu Kì Lân đứng dậy, thái độ rõ ràng không để cho cự tuyệt.
Loại nhiệm vụ lẻn vào vây thành cứu con tin ra lẽ ra do bọn Ngô Dụng làm mới đúng sở trường, nhưng tính nguy hiểm xảy ra, giá trị vũ lực của Chu Kì Lân cực mạnh, lại là người có dũng có mưu, trí kế vô song, lại cùng Tiết Trạm quan hệ đặc thù, có lẽ không ai so với hắn càng thích hợp hơn.
Ngô Dụng, La Nhất đối mắt, cân nhắc lợi và hại, cắn răng nói: “Vậy làm phiền Quốc công gia.” Nói xong Ngô Dụng đem bản đồ thô sơ trước đó trãi ra, vừa chỉ mấy ký hiệu trên đó, vừa chỉ vừa nói: “Trong thành Thanh Châu có hai người nội ứng của chúng ta, một người tên là Triệu Toàn, một người tên là lão Cửu, đều là chủ tử bồi dưỡng từ nhỏ đến lớn, tuyệt đối tin được, cái này là ám hiệu liên hệ của chúng ta, Quốc công gia tới ngoài thành Thanh Châu rồi không nên vội vã vào thành, ở ngoài thành lưu lại ký hiệu này, tự có người đến tiếp ứng.”
Ánh mắt Chu Kì Lân đảo qua, Ngô Dụng thấy hắn ghi nhớ lập tức lại nói: “Chúng ta cũng sẽ lần lượt ẩn nấp vào trong, chỉ cần ra Thanh Châu thành, chúng ta sẽ tiếp ứng ở ven đường, Quốc công gia ngàn vạn lần cẩn thận.”
Thương nghị xong, Ngô Dụng làm tốt ngụy trang cho Chu Kì Lân, nhìn theo đối phương biến mất vào rừng cây, quần chúng trao đổi ánh mắt liền từng người tản ra mà đi.
So với việc cả đám Ngô Dụng thông thạo cùng lão làng, kinh lịch giang hồ của Chu Kì Lân gần như không, cũng may chính là hắn kĩ năng bản lĩnh đều cao hơn người thường một bậc, lại đủ cẩn thận, ngụy trang thành một người giang hồ tiểu hào khách bình thường cũng tường an vô sự đi qua hơn mấy trạm kiểm soát, đụng đến cửa thành Thanh Châu cuối cùng.
Chẳng qua là tới gần cửa thành cũng gặp phải vấn đề khó khăn, cửa thành Thanh Châu phòng thủ quá mức nghiêm mật, người lạ khó tiếp cận. Chu Kì Lân không còn cách nào, đành phải kiềm chế lo lắng trong lòng ở ngoài thành lưu lại ám hiệu chờ đợi người liên hệ tiếp ứng.
Sợ lỡ mất người liên hệ, Chu Kì Lân không dám đi xa, đành phải chọn một tán cây cao nhất ẩn thân trong đó, toàn bộ hành trình không dám lộn xộn, thức ăn chính là bánh bao cũ còn lại hôm qua. Bánh bao vừa lạnh lại vừa cứng, nuốt xuống đâm cổ họng cũng đau. Nhưng ánh mắt của hắn không dám rời khỏi cửa thành Thanh Châu nửa phần!
Thời gian chạng vạng cửa thành đóng cửa, lúc sáng sớm cửa thành lại mở ra, chờ một đêm ngay cả mắt cũng không dám chớp Chu Kì Lân rốt cục cũng đợi được người liên hệ.
Đó là một đội ngũ vận chuyển nước phân, nói là một đội nhưng nhân số chí ít có hơn ba mươi người, sắp xếp đội phụ giúp đẩy xe đẩy, mỗi xe đẩy đặt hai cái thùng lớn, cho dù thùng lớn kín nhưng hương vị kia vẫn là nhẹ nhàng bay thật xa, làm cho người ta buồn nôn.
Thủ vệ cửa thành bụm cái mũi, một bộ hận không thể khứu giác bị mất tác dụng, sắc mặt dữ tợn, đã bị kích thích như vậy, lại vẫn bảo người xốc lên cái nắp kiểm tra bộ phận, kiểm tra bộ phận không tính, còn lấy trường côn dò xét bên trong.
Dò xét vô sự, còn lên tiếng uy hiếp: “Đều tỉnh ngủ cho quân gia, nếu có chút dị thường phải báo cáo lên, quân gia có phần thưởng!”
Khoảng cách quá xa, Chu Kì Lân nghe không được những lời này, nhưng đội ngũ hơn ba mươi người còn phải dừng lại kiểm tra bộ phận, điều tra nghiêm mật ngay cả nước phân bên trong thùng cũng không buông tha, làm cho hắn kinh hãi rất nhiều, cũng không khỏi lo lắng.
Có thể vào thành hay không?
Có thể bị phát hiện hay không?
Nếu bị phát hiện hắn là lập tức rút lui khỏi hay là xông vào?
Nếu như rút lui khỏi thì còn có cơ hội không? Nếu như xông vào lại làm sao an toàn lui thân?
Đội ngũ đẩy nước phân bên kia được cho đi, Chu Kì Lân áp chế suy nghĩ trong lòng theo đuôi đi tới.
Hơn ba mươi con người cho dù mới quen gần đây cũng trộn lẫn vào với nhau, có người nhỏ giọng nghị luận.
“Thanh Châu thành này càng tra càng nghiêm.”
“Cũng không phải là vậy, nói cái gì tra đạo tặc, nào có tra đạo tặc tra cả tháng.”
“Cho dù có đạo tặc, làm sao ở trong thành lâu như vậy? Sớm chạy xa rồi.”
“Hư ~ nhỏ giọng chút, quân gia nói cái gì chính là cái đó, chúng ta chỉ là tiểu dân chúng hỗn khẩu kiếm cơm ăn, ít gây chuyện thôi.”
“Đúng vậy, đúng vậy, quản hắn cái gì đạo tặc không đạo tặc, chúng ta chỉ cần qua ngày của chúng ta là được rồi.”
“Đúng, chớ chọc mà họa trên thân, cẩn thận đầu chuyển nhà như thế nào cũng không biết.”
Một người trung niên lưng còng sắc mặt giữ rất kín đáo trong đó kết thúc câu chuyện, vừa thuần thục đổ nước phân vừa ra hiệu ý bảo đẩy xe.
Chu Kì Lân ẩn ở trên cây ánh mắt lạnh lẽo, nhanh chóng nhảy xuống khỏi tán cây, mượn động tác của đối phương trốn vào trong xe đẩy. Phía dưới xe đẩy có một cơ quan ẩn hình. Lại có miếng vải đen che, tạm thời có thể giấu người. Sẽ không rất thoải mái chính là, toàn bộ hành trình cần phải rút bớt thân thể, vả lại phải mượn lực bám vào càng xe.
Nước phân được đổ sạch sẽ, dùng nước sạch sẽ tự mang, lại dùng ngải thảo huân qua một ngày mới tính xong.
“Chuẩn bị xong rồi mau xếp thành hàng, trở về thành đi!”
Đội ngũ hơn ba mươi người lại dựa theo trình tự xếp thành hàng trở về cửa thành, thời gian đã không còn sớm, nguyên bản nơi cửa thành hẳn là phải náo nhiệt nhất lại bởi vì gần đây nghiêm tra làm cho người ta có thể tránh liền tránh.
Ra khỏi thành không muốn lại vào thành, vào thành lại không muốn ra khỏi thành, sợ phiền toái, sợ gặp chuyện không may, càng sợ rước lấy họa trên thân.
Chu Kỳ Lân tránh ở bên dưới xe thở nhẹ, nín hơi chờ đợi.
Thủ vệ quân đứng ở bên cạnh xe đẩy, chỉa chỉa cái thùng: “Xốc lên.”
Lưng còng hãn hãn ai ai đáp lời, đem hai cái thùng đều xốc lên, bên trong sạch sẽ, chỉ thừa lại một chút tro ngải thảo.
Chẳng qua là thùng có sạch sẽ, nhưng quanh năm suốt tháng huân nhiễm, vị thối của nước phân vẫn là cực kỳ mạnh mẽ, lại dùng ngải thảo huân, vị thối cùng mùi dược liệu quấn quanh với nhau, hương vị bá đạo kia có thể làm cho người ta ngất chết.
Quân gia bị huân trước mắt tối sầm, bụm cái mũi đăng đăng thối lui vài bước: “Dọc đường có dị thường gì không?”
“Hồi bẩm quân, cũng như thường ngày, không gì dị thường.”
Nghe vậy quân gia bị huân thiếu chút nữa cũng chết vội vàng phất tay: “Qua qua qua, qua nhanh lên!”
“Ai ai, tạ ơn quân gia!”
Chu Kì Lân tránh ở dưới xe đẩy trong lòng thở ra một hơi, nhưng vẫn một chút không dám thả lỏng, chỉ tới khi xe đẩy đi qua cửa thành, ba mươi người đều tự phân tán, cùng với một tiếng bánh xe lộn vòng, xuyên qua ngõ tắt nhỏ tránh đi đám người, đến gần một bức tường cũ.
Nam tử lưng còng vén cánh cửa đã được che đậy, đem xe đẩy đẩy vào kho hàng, trở lại đóng cửa cẩn thận lúc này mới trở lại: “Có thể đi ra.”
Thanh âm của nam tử lưng còng hoàn toàn thay đổi, Chu Kì Lân tâm trạng rùng mình vẫn là chui ra từ phía dưới xe.
Trong lúc đó vội vàng không nhìn rõ ràng, hiện tại nhìn vào, lão Cửu trừng lớn con mắt nhìn trân trân, nói chuyện cũng phải nói lắp.
“Chính là Quốc công gia Chu Kì Lân?”
Mí mắt Chu Kì Lân khẽ mị, gật đầu: “Là ta.”
Lão Cửu vuốt mặt: “Ngài làm sao sang đây? Bọn Ngô Dụng đâu?”
“Bọn họ ở ngoài thành tiếp ứng ven đường.”
Lão Cửu tuy rằng không ở Hổ Báo Doanh, không cùng Tiết Trạm ở chung sớm chiều, nhưng quan hệ đặc thù của Chu Kì Lân cùng Tiết Trạm hắn vẫn là nghe nói, người ôm chủ tử không thể đắc tội, lão Cửu khách khách khí khí nói: “Quốc công gia còn chưa ăn điểm tâm đúng không? Ta đi chuẩn bị cho ngươi chút đồ ăn.”
“Chuyện này không vội, ” Chu Kì Lân không tự giác xiết chặt nắm tay trầm giọng: “Chủ tử của các ngươi như thế nào rồi? Đã nhiều ngày còn an toàn chứ?”
Lão Cửu giật mình, nắm tay xiết chặt theo: “Không tốt lắm. Mấy ngày trước đây chủ tử cưỡng ép Hán vương trốn đi thất bại bị bắt. Hán vương giận dữ đem chủ tử ép vào địa lao, còn động hình.”
Ngón tay Chu Kì Lân xiết chặt, môi run lên: “Cái gì hình?”
“Hán vương sợ chủ tử lại gây chuyện, bảo người xuyên thủng xương tỳ bà của chủ tử.”
“Rắc!”
Tầm mắt Lão Cửu xem qua, phát hiện cáixe đẩy nước phân đồng hành cùng mình hai năm kia đã bị cánh tay thô của nam nhân này thành công đánh cho băng hà! Quanh năm suốt tháng ở chung hắn biết đó là loại cây ruột đặc dùng cực bền, cực vững chắc, dùng mười năm, tám năm không thành vấn đề!
Không nghĩ hiện tại bị tay người đánh vỡ cho tan nát nha!
Lão Cửu lạnh cả xương cốt, nỗ lực khuyên nhủ: “Triệu Toàn là thị vệ vương phủ, hắn sẽ nghĩ biện pháp đem thuốc trị thương cho chủ tử, có lẽ chủ tử hẳn là không có gì đáng ngại.” Nhưng mà vẫn là mang vạ thân xác, vẫn phải chịu khốn khổ rồi.
Chu Kì Lân biết điểm ấy, nhưng chỉ nghĩ đến thời điểm hắn không biết, Tiết Trạm bị người ta xuyên thủng xương tỳ bà, lúc nào cũng bị đau đớn ăn mòn thể xác và tinh thần, hắn còn có loại xúc động giết người.