818 Về Câu Chuyện Binh Vương Xuyên Qua

Chương 103: Nghĩ cách cứu viện [Tam]



Edit: Băng Di

“Quốc, Quốc công gia?”

Đừng hỏi tại sao lâu gặp như vậy mà khi nhìn thấy người trong lòng lại sợ hãi, đơn giản là sắc mặt Chu Kì Lân quá khó xem nha, thịnh thế mĩ nhan kia cũng so được với Diêm La vương rồi, còn kém thành băng tra nha!

“Quốc, Quốc công gia, ngài làm sao đến đây?”

Chu Kì Lân trầm mặc không nói trực tiếp nâng đao nhỏ đập bể khóa giữ cửa, lão Cửu thật vất vả tìm kiếm ra cái chìa khóa lại yên lặng đem cái chìa khóa bỏ lại, tiến vào phòng giam giúp đỡ đem Tiết Trạm trên hình giá kéo xuống.

Tiết Trạm được dìu ngồi vào trên mặt đất, sau lưng gấp gáp nháy mắt với lão Cửu. Chuyện gì xảy ra? Các ngươi ai tới không tốt sao, làm sao đem vị tổ tông này dẫn đến đây?

Lão Cửu gửi lại ánh mắt thuộc hạ có biện pháp nào đâu, thuộc hạ chỉ phụ trách tiếp người đến, chủ tử muốn trách thì trách người bên ngoài đi kìa!

Chu Kì Lân nghiêm mặt lạnh mở quần áo hắn.

Một cây thiết liên đen kịt xuyên thủng xương tỳ bà bên trái, sau đó đi vòng qua lưng, từ phía sau xuyên thủng xương tỳ bà bên phải, hai đầu gần như buông xuống đến bên hông, mà xương tỳ bà trước sau bốn lỗ máu cực đại, vết máu nứt ra khi dụng hình đã sớm khô cạn, nhưng có thể nhìn ra thảm thiết cùng tàn khốc ngay lúc đó!

Mà hiện tại, bởi vì thiếu y ít dược, bốn lỗ máu quanh thân huyết nhục lộ ra đã muốn hư thối, màu sắc xám tro khô héo không còn giống màu máu, mà không chỉ có huyết nhục hoại tử, cũng có những vùng da thịt sưng đỏ nhiễm trùng màu sắc không khỏe mạnh, xung quanh có một số chỗ vẫn còn lộ ra tơ máu!

Nhìn thấy mà ghê người! Cực kỳ tàn ác! Đây vẫn chỉ là bên ngoài, có thể suy ra miệng vết thương bên trong, chỗ huyết nhục cùng thiết liên tương liên thảm trạng ra sao!

Chu Kì Lân hô hấp muốn ngừng, đau lòng, hối hận, hận ý, cùng với hận không thể thay hắn nhận lấy đau đớn này!

Lão Cửu thì hốc mắt trực tiếp đỏ lên, sốt ruột nhìn thiết liên: “Đây còn có khóa sao?”

Chu Kì Lân tập trung nhìn vào, đầu khóa tinh xảo so với thiết liên còn muốn sâu hơn, khóa chết lỗ máu quanh thân.

Tiết Trạm lé mắt xem: “Đây là khóa huyền vũ, một khóa cần hai thanh chìa khóa, không có chìa khóa người thường gần như không thể mở ra.”

Lão Cửu nhất thời vừa sợ vừa giận: “Hán vương này làm sao dám? Quả thực heo chó không bằng! Chủ tử vì giang sơn của Chu gia bọn họ lập bao nhiêu công lao hãn mã, nhiều năm qua chém giết chiến trường như vậy, lập bao nhiêu quân công, giết bao nhiêu địch nhân cũng không chịu thương thế nặng như vậy, gặp tội lớn như vậy!”

Trên chiến trường địch nhân giống như lang hổ cũng không gây tổn thương như vậy, kết quả đến Chu gia lại làm cho bị thương nặng! Lão Cửu lập tức cũng muốn quẳng gánh mặc kệ!

Chu Kì Lân bình tĩnh lấy thuốc bột ra rắc lên vết thương.

Tiết Trạm chịu đựng xung động, trừng lão Cửu: “Đừng đem Hán vương cùng Hoàng Thượng nói nhập làm một.”

Lão Cửu không phục: “Làm sao không thể nói chuyện? Đều họ Chu, một loại  người, cùng từ trong bụng mẹ đi ra! Bên này liều mạng vì Chu gia bọn hắn, sau lưng liền đâm dao nhỏ, nào có chuyện như vậy?”

“Ít nhất ui ui ~”Tiết Trạm ăn đau, thuốc bột vẩy lên miệng vết thương, giống như một lần nữa đem miệng vết thương xé mở.

Chu Kì Lân thượng dược mà tay căng thẳng: “Đau lắm sao?”

Tiết Trạm vội lắc đầu: “Không đau, không đau, ngươi tiếp tục, ngươi tiếp tục!”

Chu Kì Lân trên tay căng thẳng, tiếp tục nhìn chằm chằm miệng vết thương mà thượng dược: “Thời gian khẩn cấp, trước thượng thuốc bột, chờ ra khỏi vương phủ, thịt thối trên miệng vết thương phải xử lý thêm.”

Miệng vết thương đã muốn kết vảy chắc chắn phải một lần nữa xé ra để thượng dược, thịt thối khẳng định phải cắt đi, đây không phải là chuyện đơn giản, hiện tại thật sự không thể xử lý.

Lão Cửu đảo đảo tròng mắt sờ sờ cái mũi: “Ta đi nhìn xem Triệu Toàn làm gì.”

Người vừa đi sắc mặt Chu Kì Lân lại lạnh hơn.

Toàn thân Tiết Trạm cứng còng, nghĩ muốn mở miệng nói quên đi, nhưng đối diện với sắc mặt của Chu Kì Lân thì không dám mở miệng.

Do dự sau một lúc lâu, vẫn là xách lá gan lên: “Kia, cái kia, “

“Câm miệng.”

“Ta, “

“Câm miệng.”

“Thực sự nói, “

“Câm miệng!”

Tiết Trạm phát cáu: “Ta cũng thảm như vậy ngươi còn hung với ta, ngươi rốt cuộc là tới cứu ta hay là đến tức giận với ta?”

Ánh mắt Chu Kì Lân lạnh lùng.

Tiết Trạm nhất thời nhận thức được sợ hãi, vội vã lộ vẻ mặt đáng thương: “Ta cũng chịu bị thương nặng như vậy, ngươi còn nhẫn tâm hung ta?”

Chu Kì Lân đi đến phía sau bắt đầu thượng dược, nhìn thấy miệng vết thương so với phía trước còn phải tàn khốc hơn, tay thượng dược làm sao cũng không ổn định được, càng muốn ổn càng run rẩy.

Tiết Trạm trở tay bắt lấy, cái trán đụng vào cái trán hắn: “Ngươi xem, ta hiện tại không phải hảo hảo sao, có độ ấm biết lạnh nóng nè.”

Chu Kì Lân nhìn thấy miệng vết thương máu chảy đầm đìa, từ trong hàm răng nghiến ra tiếng: “Đây còn gọi là tốt? Vậy cái gì mới kêu không tốt?”

“Ta, ta không phải đang làm việc thôi, “

“Ta không phải sinh giận dữ với ngươi. Ta là tức giận chính mình.” Chu Kì Lân ổn định tay tiếp tục thượng dược, nhìn vào miệng vết thương máu chảy đầm đìa, nhất thời hối hận: “Nếu ta lại có thể lớn mạnh hơn một chút, ngươi không phải sẽ càng có thể tin tưởng ta một chút sao? Sẽ không cố gắng mà liều mạng vào hang hổ, nhất thời bị bắt cũng có thể tin tưởng ta, lại càng không bằng lực một mình muốn phá vây!”

“Ta tin tưởng ngươi, thề với trời ta thiệt tình tin tưởng ngươi, ” Tiết Trạm giơ lên ba ngón tay, ánh mắt chân thành: “Nhưng chính là bởi vì rất tin tưởng ngươi, cho nên ta không muốn trở thành nỗi mệt trụy của ngươi, không muốn bởi vì ta mà đẩy ngươi vào thế khó xử, ta nghĩ thay vì đè nặng lên vai ngươi, chi bằng cùng ngươi sóng vai giết địch, loại tâm tình này ngươi có thể lý giải không?”

Chu Kì Lân dừng tay một chút, muốn mở miệng, ngoài cửa lao Triệu Toàn ho nhẹ: “Tham kiến chủ tử.”

Tiết Trạm lộ ra tầm mắt, Chu Kì Lân lưu loát thu lại bình dược đem người đỡ ra khỏi phòng giam.

Lão Cửu xem xét chung quanh phát hiện không có cửa ra, trở lại trước mặt Tiết Trạm: “Chủ tử, không có lối ra khác.”

Triệu Toàn sớm chuẩn bị tốt quần áo thị vệ vương phủ, Tiết Trạm có thương tích, Chu Kì Lân không cho phép cự tuyệt, toàn bộ hành trình làm giúp.

“Bốn thủ vệ bên ngoài chúng ta đã giải quyết, không có kinh động người khác, dùng sợi tơ treo cổ ngụy trang thành bộ dáng tiếp tục gác, không có sự chấp thuận của Hán vương người khác không dám dễ dàng tới gần.”

Không dám tới gần cũng khó phát hiện bốn thị vệ đã sớm chết, mà địa lao cũng đã sớm người đi lao trống!

“Chúng ta có mấy canh giờ? Làm sao ra khỏi thành?” Tiết Trạm hỏi.

“Ít nhất có bốn canh giờ. Buổi chiều Hán vương có lễ nghi muốn đưa Triệu vương đi. Thuộc hạ đảm nhiệm một hộ vệ trong đó. Chủ tử cùng Quốc công gia ẩn thân trong đội lễ nghi, theo thứ tự ra khỏi thành.”

Tiết Trạm dừng lại: “Chúng ta không thể nói đi liền đi như vậy, Hán vương nếu dám bày ra chuyện mưu nghịch, nhân mã trên tay tất nhiên không ít, lại có Triệu vương tương trợ, nửa đất giang sơn này sợ là phải thi hoành khắp nơi, sinh linh đồ thán!”

“Có bao nhiêu gia đình phải hủy hoại chỉ trong chốc lát, lại có bao nhiêu người phải mất đi trụ cột đây? Máu chảy thành sông làm cho người bên ngoài chế giễu? Đến lúc đó nếu có người bụng dạ khó lường nhân cơ hội binh phạm binh, chẳng lẽ không phải trước mặt sau lưng đều có địch?”

“Quân Đại Minh ta, nam nhi kiến công lập nghiệp bảo vệ quốc gia không nói, nhưng không nên chết ở dưới dã tâm mưu nghịch của Hán vương!”

Triệu Toàn tâm tư vừa động: “Ý tứ của chủ tử là?”

“Hán vương là chủ mưu, chỉ cần Hán vương vào kinh thủ phục nhận tội, chuyện mưu nghịch này có thể lặng yên không một tiếng động giải quyết!”

Chu Kì Lân mở miệng: “Ta không đồng ý. Nơi này là Hán vương phủ. Làm sao đột phá trùng trùng điệp điệp vòng vây, lặng yên không một tiếng động bắt được Hán vương? Nửa đường bị người phát giác thì sao? Cho dù ra khỏi phủ Hán vương, còn có thành Thanh Châu, ra khỏi thành Thanh Châu còn có biên giới Thanh Châu! Khi Hán vương mất tích, nhân thủ quanh thân khẳng định sẽ vây chặt lại, làm sao phá vây?”

Tiết Trạm lắc đầu: “Ta không nghĩ như vậy, nguyên nhân chính là vì trói được Hán vương chúng ta mới càng có thể dễ dàng chạy ra khỏi biên giới Thanh Châu, Quốc công gia ngẫm lại, cái gọi là rắn mất đầu, những người giang hồ hào khách này đối với Hán vương là tấm lòng trung thành sống chết sao? Giang hồ hào khách  có thể bị vàng bạc thu mua nhiều là hạng người tiểu nhân vì tư lợi, cùng vương phủ thị vệ tất có nhiều xung đột, Hán vương ở thì còn có thể duy trì yên bình ngoài mặt, một khi Hán vương không ở, hai phương nhất định tự loạn đầu trận tuyến, hoài nghi đối phương, như vậy ngược lại sẽ cho chúng ta chút thời gian tranh thủ.”

“Vậy ngươi có nghĩ tới không, sự tình quan hệ đến xương tỳ bà và cánh tay ngươi, thương thế kéo dài càng lâu lại càng khó khỏi hẳn, lưu lại di chứng thì sao? Hai cánh tay ngươi sẽ ra sao? Một thân võ nghệ này của ngươi thì sao? Còn muốn hay không muốn?” Ánh mắt Chu Kì Lân theo dõi hắn, kiềm nén gầm nhẹ.

Tiết Trạm nhìn hắn: “Cho nên còn thỉnh Quốc công gia toàn lực phối hợp, ta chỉ chỉ huy, cam đoan không động thủ, không để cho miệng vết thương gia tăng gánh nặng!”

“.......” Chu Kì Lân biết cự tuyệt không được, lui mà cầu tiếp theo: “Không cho phép gắng gượng, không thoải mái lập tức nói, nếu bị phát hiện, tất cả hành động tức khắc đình chỉ!”

Cái này đổi lại Tiết Trạm hết chỗ nói rồi.

Lão Cửu cùng Triệu Toàn vụng trộm đối mắt, bên trong tâm ngón cái dựng thẳng, Quốc công gia uy vũ khí phách ghê!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.