9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 108




Mộc Lam trừng mắt nhìn anh ta: “Cháu nói dối sao? Chú à, vừa rồi chú cũng có mặt ở đó đâu, sao chú lại khẳng định là cháu nói dối chứ! Phòng khách có camera đó, chúng ta có thể kiểm tra thử.”

Diệp Lan Chi ngẩng đầu, mắt còn đẫm lệ: “Được, xem camera, nếu như không phải do cô cố tình, vậy thì Mộc Lam, cháu phải xin lỗi cô.”

“Được, bố ơi, bố lấy đoạn video từ camera ra đi, mọi người chỉ cần xem là sẽ hiểu.”

Lục Khải Vũ mở điện thoại, chuẩn bị trích xuất camera, nhưng lại phát hiện camera giám sát đã bị hỏng từ sáng.

Anh liếc nhìn Diệp Lan Chi, lông mày bỗng chốc chau lại.

Sau khi dỗ dành được Tư Nhã, Mạc Hân Hy bước tới bên cạnh anh: “Sao thế, chẳng phải nói là muốn kiểm tra camera sao?”

Lục Khải Vũ nhìn cô: “Camera bị hỏng từ sáng rồi.”

“Hỏng rồi á?” Mạc Hân Hy liếc nhìn Diệp Lan Chi, trong lòng đã hiểu rõ mọi chuyện, chẳng trách vừa rồi cô ta còn mạnh dạn yêu cầu kiểm tra camera! Thì ra cô ta biết rằng camera trong phòng khách đã bị hỏng từ lâu, vậy nên mới dám cố tình dùng nước nóng làm bỏng Tư Nhã.


Lúc này, Diệp Lan Chi mặc dù ngoài mặt thì tỏ ra ấm ức, thế nhưng khóe miệng lại khẽ cong lên và nhìn về phía Mạc Hân Hy như đang khiêu khích.

Dạo gần đây cô ta vốn không định đụng vào hai đứa nhóc tinh ranh này của Mạc Hân Hy.

Thế nhưng sau khi hai đứa nhỏ từ trường mẫu giáo trở về thì cứ luôn ồn ào náo loạn trong phòng khách, đặc biệt là đứa nhỏ tên Mộc Lam đó, lúc thì hát, lúc thì gào ầm lên, lúc sau lại đòi nhảy múa. Nói thế nào cũng không bảo được, hai đứa nhóc làm ồn tới mức khiến Diệp Lan Chi bực mình không chịu được. Vậy nên cô ta mới nhân cơ hội lúc camera đang bị hỏng để cho lũ nhỏ một bài học, để cho bọn chúng nhớ đời, để xem sau này chúng còn dám làm ồn nữa không.

Camera đã hỏng, cho dù Mạc Hân Hy có đoán được là cô ta làm thì đã làm sao, không một ai có chứng cứ, Mộc Lam chỉ là một đứa trẻ, ai sẽ tin lời con bé nói chứ!

Trong lòng cô ta đang vô cùng đắc ý! Mạc Hân Hy đột nhiên cầm ly sữa trên mặt bàn lên rồi hắt thẳng vào mặt cô ta.

Sữa này là cô vừa mới dặn bảo mẫu đi hâm nóng lại, mặc dù sẽ không quá nóng, nhưng cũng phải tới năm, sáu mươi độ.

Diệp Lan Chi giận dữ đứng dậy: “Mạc Hân Hy, cô làm gì vậy hải”

“Xin lỗi nha, tôi không cố ý đâu. Tôi thấy cô đang mang thai nên định đưa cho cô ly sữa, nhưng ai ngờ được là lại bị trượt tay. Xin lỗi nhé!”

Nói rôi, Mạc Hân Hy quay đầu căn dặn Mộc Lam: “Mộc Lam à, còn không mau đi lấy ít khăn giấy để cô Lan Chỉ lau mặt.”

Bảo mẫu đã chạy vào phòng tắm lấy khăn bông ra từ lâu, Lục Khải Dã giúp Diệp Lan Chi lau sữa còn dính trên mặt.

“Tổng giám sát Lam, chị quá đáng quá rồi đấy, chị đừng quên, đây là nhà họ Lục!”

“Cậu hai, sao tôi lại quá đáng chứ, là tôi có lòng tốt muốn đưa sữa cho cô ta, chỉ là tay trơn nên bất cẩn vậy thôi.

Nếu như không tin thì cậu có thể hỏi nóng, nhưng cũng phải tới năm, sáu mươi độ.


Diệp Lan Chi giận dữ đứng dậy: “Mạc Hân Hy, cô làm gì vậy hải”

“Xin lỗi nha, tôi không cố ý đâu. Tôi thấy cô đang mang thai nên định đưa cho cô ly sữa, nhưng ai ngờ được là lại bị trượt tay. Xin lỗi nhé!”

Nói rồi, Mạc Hân Hy quay đầu căn dặn Mộc Lam: “Mộc Lam à, còn không mau đi lấy ít khăn giấy để cô Lan Chỉ lau mặt.”

Bảo mẫu đã chạy vào phòng tắm lấy khăn bông ra từ lâu, Lục Khải Dã giúp Diệp Lan Chi lau sữa còn dính trên mặt.

“Tổng giám sát Lam, chị quá đáng quá rồi đấy, chị đừng quên, đây là nhà họ Lục!”

“Cậu hai, sao tôi lại quá đáng chứ, là tôi có lòng tốt muốn đưa sữa cho cô ta, chỉ là tay trơn nên bất cẩn vậy thôi.

Nếu như không tin thì cậu có thể hỏi | anh trai cậu xem có đúng là như vậy không?”

Lục Khải Dã nhìn vê phía Lục Khải Vũ: “Anh à, vừa rồi anh cũng nhìn thấy rồi đấy, rõ ràng là chị ta cố tình hắt sữa vào mặt Lan Chi.”

Lục Khải Vũ ngẩng đầu nhìn camera: “Tổng giám sát Lam có lòng tốt, chỉ là không cẩn thận nên trượt tay thôi. Anh nhìn thấy rồi, cô ấy không phải cố tình đâu.”


Lục Khải Dã kinh ngạc há hốc mồm: “Anh, anh…anh….

Sau đó anh ta quay người nói với mẹ Lục: “Mẹ à, vừa rôi mẹ cũng nhìn thấy rồi đúng không, vậy mà anh con lại dám nói dối!”

Mẹ Lục đứng dậy rồi nhìn ra ngoài cửa: “Sao bố con vẫn chưa về thế nhỉ?

Đến giờ ăn cơm rồi.”

“Mẹ, mẹ có nghe thấy con nói gì không vậy?” Lục Khải Dã nắm lấy cánh tay mẹ Lục. “

“Nghe thấy rồi, mẹ có bị điếc đâu mà. Vừa rồi mẹ không nhìn thấy gì hết, không biết rốt cuộc con đã xảy ra chuyện gì, camera trong phòng khách đã bị hỏng rồi, chuyện này chẳng ai nói rõ ràng được cả, mẹ phải mau chóng gọi người tới sửa đây.”




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.