Bây giờ, Lục Khải Dã lại đề nghị muốn Diệp Lan Chi chuyển ra khỏi nhà họ Lục, nếu như rời khỏi đây, không chắc Lục Khải Dã sẽ kết hôn với cô ta nữa, vậy chẳng phải cô ta sẽ phí công vô ích sao.
Thế nên dù cho có thể nào thì cô ta cũng không thể rời khỏi nhà họ Lục được, cô ta nhất định phải có được sự chấp thuận của nhà họ Lục, lợi dụng bà cụ nhà họ Lục, mẹ Lục tạo thêm áp lực cho Lục Khải Dã khiến anh ta nhanh chóng cưới cô ta.
Cô ta đang nghĩ ngợi thì đột nhiên điện thoại của Lục Khải Dã vang lên, có người gửi tin nhắn cho anh ta.
Lục Khải Dã né tránh ánh mắt của Diệp Lan Chi rồi tắt điện thoại đi: “Em đói không, em muốn ăn cái gì để anh bảo thím Vân mang tới đây cho em”
Diệp Lan Chi cau mày: “Anh lại muốn ra ngoài à”
Lục Khải Dã gật đầu, anh ta né tránh ánh mắt của cô ta rồi nói: “Công ty có chút việc gấp cần anh tới xử lý một chút.”
Tuy Diệp Lan Chi biết Lục Khải Dã đang lừa mình nhưng cô ta vẫn cố nhẫn nhịn không vạch trần anh ta, ngược lại cô ta còn tỏ ra mình là một người hiền lành, hiểu chuyện quan tâm nói: “Vậy anh về một chút nhé, anh cũng đừng uống nhiều rượu quá không tốt cho sức khoẻ đâu”
Lục Khải Dã khom lưng hôn lên trán cô ta: “Anh biết rồi, anh sẽ dặn thím Vân, nếu như em đói em cứ gọi thím ấy.”
Diệp Lan Chi cười nói: “Vâng, anh lái xe cẩn thận nhé.”
Đợi đến khi Lục Khải Dã ra ngoài đóng cửa lại xong ngay lập tức cô ta tỏ vẻ tức giận, ném gối đầu trên giường xuống dưới đất.
Lục Khải Dã, anh cử đợi đấy, đợi đến khi tôi sinh con, đường đường chính chính trở thành bà Lục rồi tôi sẽ xử lý hết đám hồ ly tinh xung quanh anh.
Mẹ Lục đang ăn cơm ở phòng khách nhìn thấy Lục Khải Dã ra ngoài thì hỏi: “Các con không ăn cơm à?” Lục Khải Dã tức giận nói: “Công ty con có việc con ra ngoài một chuyến, thim Vân, lát nữa thím mang ít thức ăn lên cho Lan Khế” “Chẳng phải nó nói muốn đi sao? Sao lại không đi nữa vậy?” Mẹ Lục cố ý nhìn về phía phòng của Diệp Lan Chi lớn tiếng hỏi.
Bố Lục gõ bàn: “Bà bớt nói mấy câu đi! Dù gì thì nó cũng đang mang thai con cháu của nhà họ Lục.” Mẹ Lục không nói thêm gì nữa, Lục Khải Dã cũng không quay đầu lại nhìn mà đi thẳng ra bên ngoài.
An cơm xong, Mạc Hân Hy muốn giúp thím Vân thu don bàn ăn nhưng lại bị mẹ Lục kéo sang một nên nói: “Hôm nay hai đứa mới đi đăng ký kết hôn sao có thể để con làm mấy chuyện này được chứ, con cứ để bảo mẫu làm là được rồi. Hôm nay các con mệt mỏi vì tập đoàn nhà họ Lục nhiều rồi, con tắm rửa rồi nghỉ ngơi sớm đi nhé!”
Chuyện hôm nay Tôn Di đến tập đoàn nhà họ Lục làm loan vẫn luôn đứng top một bảng hotsearch, mẹ Lục đã xem hết video quay lại ở hiện trường rồi, quả thật bà rất vừa lòng với Mạc Hân Hy .
Cô con dâu này vừa tài giỏi, lương thiện, có tài hoa, khả năng nấu nướng tuyệt đỉnh, quan trọng là cô thật lòng đổi xử với Tư Nhã và Mộc Lam.
Cô vừa có khả năng giúp đỡ cho Lục Khải Vũ trên phương diện công việc, lại vừa có khả năng chăm lo tốt cho cuộc sống hàng ngày của anh và hai đứa trẻ. Một người con dâu tốt như thể có đốt đèn lồng cũng không tìm được, bà nhất định phải để cho con mình nhìn rõ, không thể để cho kẻ khác cướp cô đi mất được.
Nghĩ the bà bèn đẩy đứa con trai vẫn luôn đứng ngây ngốc một bên của mình rồi nói: “Con đi bảo người làm thay ga giường với vỏ gối trong phòng con rồi chuyển hết đồ của Lam Hiểu vào phòng, hôm nay là đêm động phòng hoa chúc của hai đứa đấy.”
Lục Khải Vũ nhìn thấy Mạc Hân Hy đang bế Tư Nhã chuẩn bị lên tầng, anh cảm thấy mẹ mình nghĩ rất phải nhưng mà làm thì có đối chút khó khăn.
Dường như Mạc Hân Hy không có chút tình cảm nào với anh cả, nếu như anh quá hấp tấp sợ là sẽ dọa cô sợ chạy mất. Mẹ Lục thấy con trai nhíu mày không biết là đang nghĩ cái gì, bà véo anh rồi nói: “Con nghĩ cái gì vậy, mẹ nói gì con có nghe thấy không đấy, con phải trông chừng kỹ con dâu cho mẹ, đừng để kẻ khác nâng tay trên đây”
Lục Khải Vũ ôm lấy cánh tay bị đau: “Vâng thưa mẹ, con biết rồi.”