Sau khi Mộc Lam và Tư Nhã xuống nhà, cô có chút nghi ngờ, hơi cau mày: “Diệp Lan Chi đang làm cái quái gì vậy?”
Lục Khải Vũ lấy áo sơ mi và quần ở trong tủ ra, chuẩn bị thay quần áo ngay trước mặt cô. Mạc Hân Hy đang cau mày suy nghĩ, vừa ngẩng đầu lên thì đúng lúc thấy anh đang cởi áo.
Cô vội xoay người lại: “Chủ tịch Lục, anh làm cái gì vậy?”
Lục Khải Vũ mặc quần áo vào tử tế rồi khẽ cười nói: “Thay quần áo nha! Đúng rồi, vợ, hôm nay em muốn mặc bộ quần áo nào? Anh lấy giúp em.”
Mạc Hân Hy cẩn thận quay đầu lại nhìn anh một cái, thấy anh đã mặc quần áo xong, cô xoay người đi đến tủ quần áo: “Không cần, tôi tự lấy được.” Nói xong, cô lấy từ trong tủ ra một chiếc váy màu hồng cánh sen.
Lục Khải Vũ không nhịn được lại gần ôm cô từ phía sau: “Vợ à, quần áo của em ít quá. Đợi đến cuối tuần anh với em đi mua sắm được không?”
Sự tấn công dịu dàng của một người đàn ông đẹp trai lạnh lùng làm cho phòng tuyến cuối cùng trong lòng Mạc Hân Hy suýt nữa thì sụp đổ,
Cô bình tĩnh lại rồi sau đó xoay người đẩy anh ra: “Chủ tịch Lục, cảm ơn ý tốt của anh, Khi nào tôi có thời gian, tôi sẽ tự minh đi mua, không làm phiền đến anh.” Lục Khải Vũ nhìn cô, hồi lâu sau anh lấy trong túi áo ra một tấm thẻ tín dụng, đưa cho cô: “Cần cái gì thì cứ việc mua. Mật khẩu là ngày sinh của em.”
Mạc Hân Hy có chút ngạc nhiên: “Chủ tịch Lục, chuyện này, không phải chúng ta kết hôn giả sao?”
Lục Khải Vũ nhìn cô đầy hàm ý: “Nhưng mà giấy chứng nhận kết hôn của chúng ta là thật. Về mặt pháp luật, chúng ta là vợ chồng hợp pháp. Em là vợ của anh, tiêu tiền của anh là việc đương nhiên.”
Anh nói như vậy nhưng lại nhắc nhở Mạc Hân Hy rắng: “Đúng rồi, em đã từng đồng ý với anh rằng sẽ nói cho bác trai, bác gái biết chuyện chúng ta kết hôn giá. Tất cả là vì chữa bệnh cho Tư Nhã, em dự định khi nào thì nói cho họ biết sự thật.”
Lục Khải Vũ soi gương chính lại cà vạt: “Hôm qua em cũng thấy đấy, bà nội anh và mẹ anh đã rất vui khi nhìn thấy giấy đăng ký kết hôn của chúng ta. Tim của bà nội anh không tốt, nếu nói cho bà anh biết là chúng ta kết hôn giả, bà nhất định sẽ rất thất vọng. Nhỡ đâu bệnh tim của bà tái phát thì phải làm sao?”
Mạc Hân Hy tức giận thở hổn hển, túm lấy một tay của anh: “Ý của anh là không nói sự thật, làm cho mọi người nghĩ chúng ta thật sự kết hôn? Chủ tịch Lục, làm người không thể không biết xấu hổ như vậy được!”
Lục Khải Vũ cúi đầu ôm eo cô, ghé vào tai cô nói: “Kia vợ, em có ý gì, anh nghe lời em. Khi nào em cho nói anh sẽ nói. Chỉ là, anh sợ mẹ anh không giấu được trong lòng, nhỡ đâu lỡ miệng nói ra trước mặt Tư Nhã thì phải làm sao? Em cũng thấy đẩy, hôm qua Tư Nhã vui thế nào mà.”
Tư Nhã chính là điểm yếu của Mạc Hân Hy. Nghe xong lời của Lục Khải Vũ nói, cô im lặng.
Trải qua một khoảng thời gian ở chung, cô cũng đã hiểu một ít về tính cách của mẹ Lục, quả thật là nhanh mồm nhanh miệng, rất thẳng thần. Nhưng mà, nếu như không nói, mỗi ngày cô đều phải ngủ chung giường với Lục Khải Vũ, nhỡ đâu..
Cô nhớ tới chuyện vừa mới xảy ra lúc nãy, nếu không phải Mộc Lam gõ cửa đúng lúc thì có lẽ cô và hot boy Lục của trường đã xảy ra một số chuyện không thể miêu tả rồi.
Cô nên làm gì bây giờ? Hot boy Lục của trường trêu ghẹo người như vậy quả thực khiến cho người khác không thể nào chống đỡ được. Nhìn phản ứng vừa nãy của anh, hoàn toàn không giống diễn kịch chút nào, Chang lẽ, anh thực sự thích cô sao?
Mạc Hân Hy bị suy nghĩ của mình dọa sợ, đột nhiên cô ngẩng đầu lên, vừa vặn đập chúng vào cảm của Luc Khải Vũ, “Vợ, em làm gì vậy, muốn mưu sát chồng à!” Lục Khải Vũ ôm cảm lùi về phía sau một bước.
Mạc Hân Hy mặc kệ đầu mình đang đau, từng bước đi thẳng tới cho anh hỏi: “Chủ tịch Lục, anh không chịu nói sự thật cho người nhà biết, không phải là…” thích tôi chứ? Cô còn chưa kịp nói mấy lời còn lại thì dưới nhà đột nhiên truyền đen tiếng đồ vật đổ vỡ.