9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 1252: Chương 1251





“Anh trai, anh trai, đau, đau quá, anh nhẹ tay một chút.

Lý Duy Lộc bắt lấy cánh tay của một trong hai tên tiểu lưu manh, vừa dùng lực, đối phương liền nhe răng nhếch miệng kêu lên.

“Đi, bây giờ tôi sẽ đưa cậu đi đồn công an.

Nhìn xem một ly này trà sữa đến tột cùng có đáng giá một triệu rưỡi hay không nhé” Lý Duy Lộc uy hiếp nói.

Nhóc lưu manh nghe thấy sắp phải đi đồn công an, lập tức sợ đến choáng váng, hướng về phía Vệ Bình kêu lên: “Cậu còn đứng ngốc ở đó làm gì? Không phải anh nói là chỉ cần diễn kịch thôi, sẽ không còn vấn đề gì khác hay sao? Bây giờ sao còn muốn đi đồn công an chứi”
Tô Cẩm có chút không thể tin được nhìn về phía Vệ Bình: “Cậu ta, cậu ta nói như vậy là có ý gì?”
Sắc mặt Vệ Bình có chút tái nhợt, chẳng qua là anh ta vẫn cố giả vờ như rất bình tĩnh cười nói: “Tô Cẩm, cậu đừng nghe cậu ta nói bậy.

Cậu ta là một tên tiểu lưu manh, nghe thấy sắp phải đi đồn công an thì căn người linh tỉnh mà thôi.”
Tên nhóc lưu manh không cam tâm, mở to miệng lớn tiếng mắng: ình, cậu là một kẻ bỉ ổi, cậu rõ ràng đã nói sẽ cho hai chúng tôi mỗi người một triệu rưỡi, bảo chúng tôi giúp cậu diễn một tuồng kịch, giúp anh đeo đuổi con gái.


Không nghĩ t u vậy mà lại trở mặt nhanh như vậy.

Bỉ ổi hèn hạ, hai anh em chúng tôi thật là nhìn lầm cậu.

Khi Tô Cẩm nghe được hai tên tiểu lưu manh kêu lên tên của Vệ Bình thì đã hiểu ra tất cả.

Cô lên giữ chặt tay của Lý Duy Lộ: này không đáng để chúng ta lãng phí thời gian.

Lý Duy Lộc lúc này mới buông ra tiểu lưu manh ra, sau đó lại trừng mắt liếc Vệ Bình: “Là một người đàn ông, tôi xem thường cậu!”
Vệ Bình còn ý muốn giải thích: “Tô Cẩm, thật sự không phải là tôi, cậu đã hiểu lầm tôi rồi”
Tiểu Tô quay đầu cười lạnh một tiếng: “Bọn họ làm sao biết cậu tên là Vệ Bình? Tôi vốn cho là cậu là một người thiện lương đơn thuần, Vệ Bình, không nghĩ tới vậy mà cậu lại làm ra chuyện như vậy, từ nay về sau chúng ta cũng không cần tiếp tục làm bạn bè nữa”
Nói xong, Tô Cẩm kéo theo Lý Duy Lộc quay đầu bước đi.


Lý Duy Lộc biết Tô Cẩm tức giận, cũng không dám nói chuyện, ngoan ngoãn cùng nàng cùng đi về khu cư xá Ánh Trăng.

Tại cổng cư xá nhìn thấy một quầy hàng bán khoai nướng, anh tri kỷ nói: “Tô Cẩm, em còn chưa có ăn cơm chiều đúng không! Anh nghe Đại bảo nói em rất thích ăn khoai nướng”
Nói xong, anh liền đi qua, mua một củ khoai nướng to nhất cho Tô Cẩm.

Trong cơn gió lạnh của một buổi tối mùa thu, củ khoai lang nướng không chỉ ủ ấm đôi bàn tay của Tô Cẩm, mà còn ủ ấm cả trái tim của Tô Cẩm.

Tô Cẩm ngước nhìn Lý Duy Lộc đang nở nụ cười ngẩn ngơ trước mặt cô, trong đôi mắt như bị một tầng sương mù bịt kín.

Sau khi mẹ cô qua đời, cô có cảm giác như mình đã bị cả thế giới này vứt bỏ.

Trong lòng cô cô đơn khổ sở, bất lực, cô chưa từng nghĩ tới sẽ có một người quan tâm mình, nhớ rõ sở thích của mình giống như mẹ Vậy.

Lý Duy Lộc thấy cô đang nhìn chằm chằm vào mình, cũng không ăn khoai lang, không hiểu hỏi: “Tô Cẩm, em nhìn anh làm gì, ăn nhanh lên đi, nếu không đợi đến khi khoai lang nguội rồi thì sẽ ăn không ngon nữa”
Tô Cẩm nhìn anh, lộ ra dáng vẻ nũng nịu: “Nóng quá đi, anh đút em ăn!
Lý Duy Lộc sửng sốt một chút, sau đó có chút ngượng ngùng nhìn chung quanh.

Nhưng anh vẫn làm theo yêu cầu của Tô Cẩm, lột vỏ khoai lang ra, tỉ mỉ thổi thổi sau đó mới đưa tới bên miệng Tô Cẩm..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.