9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 129




Lý Duy Lộc nhìn thoáng qua cô một chút và ra hiệu cho cô đừng tiếp tục hỏi.

“Anh Quốc Mạnh, hôm nay chúng tôi vội vàng tới đây còn chưa có ăn cơm, hay là chúng ta cùng tới quán cơm đầu thôn uống chén rượu được không?”

Anh ấy đã điều tra qua, Vương Quốc Mạnh rất thích uống rượu.

“Cái này…cũng không được tốt cho lắm nhỉ.” Anh ta liếc nhìn vợ mình một chút.

Tuy nhiên dưới sự nhiệt tình mời mọc của Lý Duy Lộc, lại còn lấy ra một chiếc phong bì màu đỏ đặt lên trên bàn, rồi nói rằng nhất định phải bày tỏ lòng biết ơn của mình đối với anh ta.

Vợ của Vương Quốc Mạnh nhìn thấy phong bì màu đỏ vội nở nụ cười: “Nếu như anh đây đã nhiệt tình như thế vậy thì anh cứ đi đi, chẳng qua nhớ uống ít rượu một chút.”

Trong quán cơm nhỏ ở đầu thôn, sau khi đã uống cạn mấy ly rượu, Vương Quốc Mạnh nhanh chóng bắt đầu nói nhiều.


Lý Duy Lộc từng bước một lời anh ta: “Anh Quốc Mạnh, sao tôi nghe người ta nói rằng bảy năm trước hai vợ chồng anh đã từng bế một cặp song sinh trở về mà? Sao hôm nay không trông thấy hai đứa bé ở nhà vậy?”

Khuôn mặt của Vương Quốc Mạnh đỏ bừng sau đó xua tay với anh ấy: “Đừng có nhắc tới chuyện này nữa, mỗi lần nhắc tới hai đứa trẻ sinh đôi đó là tôi là muốn nổi bão rồi. Lúc ấy khi tôi nhìn thấy hai đứa bé vừa gầy lại vừa nhỏ thì đã không muốn nhận rồi, nhưng vợ tôi lại ham của rẻ nên nhất định phải đòi ôm về cho bằng được, hai đứa trẻ đó đã tốn mất ba mươi năm triệu của tôi đấy.”

Anh ta giơ ngón tay lên ra hiệu: “Nhưng ai mà ngờ được sau khi ôm hai đứa bé trở về, hai ba ngày lại phải nhập viện một lần, bác sĩ nói rằng là do sinh non nên chức năng của phổi không được phát triển toàn diện, tim mạch cũng không được tốt cho lắm, tóm lại là cả người đầy bệnh tật. Tôi thật sự không thể nuôi nổi được nữa nên đã ném chúng rồi.”

“Ném rồi? Ném ở đâu vậy?” Mạc Hân Hy sửng sốt đứng bật dậy.

“Ai, em gái à, em đừng có kích động thế chứ. Mặc dù Vương Quốc Mạnh tôi không được ăn học tử tế nhưng cũng không phải là người xấu xa gì, sẽ không làm những chuyện độc ác không có tính người như vậy. Chẳng qua là người nông thôn như gia đình chúng tôi thật sự không thể nuôi nổi, nếu như tôi dư dả sẽ không nỡ phải gửi bọn chúng đi. Hai người không biết chứ, hai đứa bé đó còn rất đáng yêu”

Lý Duy Lộc bình tĩnh gắp thức ăn cho anh ta: “Nhà giàu mà anh nói kia có phải là nhà họ Long trên núi Thanh Khê hay không?”

Vương Quốc Mạnh nhìn lướt qua xung quanh một chút rồi đè thấp giọng nói: “Anh cũng biết nhà họ Long à, tôi nghe nói gia đình họ đã từng là người của xã hội đen, chẳng qua là mấy năm gần đây đã rửa tay gác kiếm bắt đầu nghiêm túc làm ăn.”


Sau khi nghe thấy những lời này của anh ta, Mạc Hân Hy quay đầu rồi chạy ra ngoài. Trực giác của cô không hề sai, cậu hai và cậu ba của Tập đoàn Long Uy đúng là con trai của cô.

Long Bách và Long Thiên thật sự là con trai của cô!

Cô chạy ra mở cửa xe như phát điên, đang định lái xe lao tới nhà họ Long ở trên núi Thanh Khê.

Lý Duy Lộc chạy nhanh đến giữ cô lại: Hân Hy, em định làm gì vậy?”

“Em muốn đến nhà họ Long, con của em đang ở đó.”

“Em bình tĩnh một chút đã, đó chính là nhà họ Long đấy. Long Bách và Long Thiên là cậu hai và cậu ba của Tập đoàn Long Uy, bọn chúng không phải là những đứa trẻ bình thường, em cứ hấp tấp đến đó tìm kiếm, có thể đảm bảo rằng bọn chúng chắc chắn sẽ nhận em hay không?”

“Nếu lỡ như bọn chúng hỏi em rằng năm đó tại sao em lại vứt bỏ chúng, em định đáp lại như thế nào đây? Còn có bố của của chúng là ai? Em nên trả lời ra sao.”

“Anh nhớ em đã từng nói rằng Long Bách đã biết người bố của các con em chính là Lục Khải Vũ, vậy thì với tính cách của cậu bé em cho rằng cậu ta tha thứ cho hai người hay sao?”




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.