9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 1290: 1290: Chương 1289





Bởi vậy, cậu của năm ba tuổi giống với em Tương Trúc bây giờ, cẩn thận nghe lời Lư Bạch Khởi, cùng anh ta đọc sách y, làm thí nghiệm.

Sau đó, Lư Bạch Khởi phát hiện trí nhớ của cậu vượt xa người thường, lại có tài năng đặc biệt ở phương diện y học, thế nên bắt đầu tập trung vào việc dạy dỗ cậu.

Ở nhà họ Lư, cậu vẫn luôn khắc chế bản thân, mỗi lần nhìn thấy những bạn khác đến trường, chơi trò chơi, chơi cầu trượt, trong lòng đều cảm thấy vô cùng hâm mộ.

Nhưng cậu cũng không dám đòi hỏi điều gì, giống hệt em Tương Trúc hôm qua, cậu sợ rằng mình đưa ra yêu cầu sẽ khiến Lư Bạch Khởi tức giận.

Vậy nên ngày nào cậu cũng nhốt mình trong phòng, đọc sách, viết nhật ký, làm thí nghiệm.

Ít nói chuyện, ít đòi hỏi, đối với ai cũng lễ phép nhưng rất khách sáo, xa cách.


Cứ tiếp tục mãi như vậy cho đến khi cậu năm tuổi, trong một lần tình cờ, cậu lén nghe được cuộc nói chuyện giữa Lư Bạch Khởi và Nguyễn Hồng Nhung mới biết được, mẹ Lăng Ái đã mất từ lâu.

Cũng kể từ lúc đó cậu mới bắt đầu nhìn rõ mặt của Lư Bạch Khởi.

Chỉ là cậu lúc ấy chỉ mới năm tuổi, quá nhỏ bé, vốn dĩ không đủ năng lực báo thù thay mẹ Lăng Ái.

Điều cậu làm được chỉ có thể là nhãn nhịn, chỉ có thể đợi đến khi mình mạnh mẽ rồi mới có thể tìm cơ hội báo thù.

Có điều ông trời cũng thương xót cậu, cậu không phải là con ruột của Lư Bạch Khởi, lại còn nhanh chóng tìm được bố mẹ ruột, từ đó về sau trải qua cuộc sống hạnh phúc đến mức nằm mơ cũng không mơ nổ Vốn dĩ trong gia đình mới hạnh phúc đến mức khiến người ta điên cuồng thế này có anh, có em trai em gái, còn có cả bố mẹ, những chuyện không vui trong quá khứ cậu đã quên đi hết!
Nhưng không biết vì sao, sự xuất hiện của em Tương Trúc khiến cậu nhớ đến những việc trước kia, hơn nữa cậu cũng có một cảm giác thân thiết khó lý giải với em Tương Trúc.

Hàn Tương Trúc nhìn thấy Lục Vũ Tuấn vẫy tay với mình, do dự một chút mới châm chậm bước đến.

“Có được không? Nhưng mà mẹ biết sẽ mắng em đó” Tuy rằng miệng thì nói thế nhưng chân nhỏ lại rất thành thật, nhanh chóng chạy đến bên cạnh Lục Vũ Tuấn.

Anh trai này thật sự rất đẹp trai, còn đẹp hơn cả nghệ sĩ trên tivi, hơn nữa, anh ấy trông rất thân thiết.

Lục Vũ Tuấn kéo chiếc ghế nhỏ bên cạnh sang, sau đó để Hàn Tương Trúc ngồi trong lòng mình: “Đến đây, anh dạy em vẽ tranh.”

Có thể là vì Hàn Tương Trúc bị suy dinh dưỡng, vậy nên cô bé rất gầy, cô bé ngồi gọn trong vòng tay Lục Vũ Tuấn.

Lục Vũ Tuấn nắm bàn tay nhỏ của cô bé, cầm bút vẽ, từ từ phác thảo một chú vịt con mũm mĩm trên bảng vẽ.

“Wow! Tuyệt quá đi, em biết vẽ vịt rồi này!”
Tư Nhã nghe thấy tiếng động, nghiêng đầu nhìn thoáng qua bảng vẽ của Lục Vũ Tuấn, quả nhiên là một con vịt vàng đáng yêu đặt bên cạnh quả táo đỏ.

“Anh ba, cô giáo bảo vẽ táo.

Không phải vịt” Cô tốt bụng nhắc nhở anh trai.

Lục Vũ Tuấn không hề để ý: “Tư Nhã, không sao đâu, anh đã vẽ táo xong cả rồi.”
Buổi học này sẽ nhanh chóng kết thúc, bởi vậy cô giáo dạy vẽ cũng không trách móc gì cả.


Hàn Tương Trúc được Lục Vũ Tuấn hướng dẫn, lần đầu tiên vẽ thành công một con vịt xấu xí.

Nhìn con vịt xấu xí mình vừa vẽ, Hàn Tương Trúc bĩu môi không vui: “Sao con vịt con em vẽ lại xấu thế này, anh Vũ Tuấn ơi anh vẽ thế nào.

vậy, sao lại vẽ đẹp được như vậy chứ Cô bé bĩu môi trông rất đáng yêu, rất dễ thương, Lục Vũ Tuấn không nhịn được nhéo nhéo má cô bé: “Tương Trúc, hôm nay là lần đầu tiên em vẽ tranh, vẽ được thế này là giỏi lắm rồi.

Sau này tập luyện nhiều rồi thì sẽ vẽ được đẹp giống như anh!”
,, bọn trẻ kết thúc một ngày học tập, biết mẹ vất vả nên cả bọn đều nhanh chóng đi ngủ sớm.

Mạc Hân Hy nắm ở trên giường, lướt điện thoại đọc tin tức đợi Lục Khải Vũ trở về..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.