9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 1432: 1432: Chương 1431





Vì đang là mùa hè nên tầm tám giờ hơn vẫn còn có rất nhiều người hóng gió ở bên ngoài.

Đến trước cổng khu phố, cô ta nói với vệ sĩ rằng Liễu Thanh Y hai ngày nay có chút cảm, nhóc con này ở trong nhà cũng cảm thấy có chút buồn chán, vì vậy đẩy ra ngoài cho hóng gió.

Cô ta đã ở nhà Long Uy ba tháng hơn và đã rất quen thuộc với người gác cổng.

Vệ sĩ cũng nhận ra cô ta, hình ảnh mà cô ta tạo ra với mọi người trong ngày thường là rất tốt, con người thật thà, chăm chỉ, không nói nhiều nhưng rất tốt bụng.

Nhiều khi ra ngoài đi chợ, cô ta cũng sẽ giúp xách đồ dùm cho.

những người hàng xóm già yếu tay chân không tiện mà!
Vì vậy, không ai ngờ được, cô ta lại có ý định xấu với Long Vân Như.

Trong giám sát cho thấy, sau khi cô ta đẩy Long Vân Như ra khỏi khu phố thì ôm đứa bé ngồi lên chiếc xe ba bánh ở góc quẹo.


Chủ của chiếc xe ba bánh đội mũ và đeo khẩu trang, không thể nhìn rõ mặt.

Tuy nhiên, có thể khẳng định rằng chủ của chiếc xe ba bánh rất thông minh, anh ta lái chiếc xe ba bánh nhỏ cố tình đi đến nhưng con hẻm nhỏ không có sự giám sát.

Long Uy và Lý Duy Lộc đến căn nhà ở quê của bảo mẫu rất nhanh.

Long Uy bây giờ giống như một con hổ đang phát điên, vừa vào nhà bảo mẫu đã đập phá loạn lên, sau đó dùng dao dí lên cổ gã chồng của bảo mẫu.

Gã chồng của bảo mẫu sợ đến mức “Bĩnh” cả ra quần luôn.

Gã chồng của bảo mẫu nhanh chóng đưa bọn họ đến chỗ cái hầm ở sân sau, tìm được bảo mẫu đang trốn ở đó.

Long Uy lao lên bóp cổ cô ta: “Con gái của tôi đâu? Chị Lưu, cả nhà tôi đối xử với chị không tệ, sao chị lại làm như thế chứ?”
Hai mắt anh ta đỏ như máu, dữ tợn như ác ma bước ra từ địa ngục, hai tay bóp cổ bảo mẫu siết chặt hơn.

Khuôn mặt của chị Lưu bảo mẫu đỏ rực lên, cô ta có cảm giác Long Uy sẽ bẻ gãy cổ cô ta bất kì lúc nào.


“Đừng giết tôi, đừng giết tôi, tôi nói, tôi nói mà”
Long Uy đột ngột buông tay ra, dùng ánh mắc sắc như dao nhìn trừng trừng cô ta: “Nói mau”
Vừa qua cơn sợ hãi, chị Lưu co quắp dưới đất ho khan hai tiếng, khóc lóc nói: “Hồi tuần trước, lúc tôi đi mua thức ăn thì gặp phải một người đàn ông, gã đó kéo tôi ra một chỗ, bắt tôi phải ôm con bé ra cho gãta”
“Lúc đầu tôi không đồng ý, cả nhà anh đều tốt với tôi, sao tôi có thể làm chuyện trái với lương tâm như vậy chứ! Nhưng mà gã ta rút di động ra cho tôi nhìn ảnh, là ảnh đứa con gái đang học lớp mười một của tôi, gã đó bắt cóc con gái của tôi”
“Tôi thật sự không còn cách nào khác mà.

Gã ta nói nếu tôi không ôm con bé ra cho gã thì gã sẽ tìm rất nhiều người làm nhục con gái tôi, sau đó bán con gái tôi vào trong núi, để tôi không bao giờ tìm được nó nữa”
“Tổng giám đốc Long, chúng tôi chỉ là dân thường thấp cổ bé họng thôi, chúng tôi không tiền không thế.

Gã ta còn bảo tôi không được phép báo cảnh sát, con gái của tôi còn đang nằm trong tay gã đó, tôi không còn cách nào khác mài! Tôi thật sự là không còn cách nào nữa nên mới làm vậy, tôi biết tôi có lỗi với anh, dù hôm nay anh có giết tôi ngay tôi cũng không dám oán hận nửa lời Nói xong chị Lưu vội vàng quỳ sụp xuống đất dập mạnh đầu xin lỗi Long Uy.

“Gã đó là ai, tên gì? Chị có biết không?” Long Uy nhắm hai mắt lại đầy đau đớn.

Chút lí trí ít ỏi còn sót lại nói cho anh ta biết rằng, việc đã đến nước này dù anh ta có giết chị Lưu thì tạm thời cũng không thể tìm lại được con gái.

Chỉ đành xuống tay từ chỗ chị Lưu, thăm dò tung tích của con gái.

Chị Lưu suy nghĩ một chút rồi nói: “Tôi không biết người đàn ông đó tên là gì, gã ta chưa bao giờ nói với tôi về tên của gã, nhưng hình như một bên tai của gã bị khuyết mất một nửa”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.