9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 1433: 1433: Chương 1432





“Khuyết mất nửa vành tai?” Hai mắt Long Uy nheo lại, hai tay siết thật chặt.

Long Mạnh! Kẻ cuối cùng còn sót lại của chỉ thứ ba nhà họ Long.

Là thằng em họ đã từng vài lần muốn sàm sỡ Thanh Y, cuối cùng bị anh ta cắt mất nửa tai và phế bỏ.

“Đúng, đúng rồi, tối hôm qua tôi vừa ôm con bé ra khỏi khu phố thì gã đó bế bé đi luôn rồi: Long Uy cảm giác mình sắp không thở được nữa rồi, anh ta hiểu rõ Long Mạnh là loại người gì.

Sau chuyện lần trước, gã ta bị cảnh sát mang thẳng đến bệnh viện, cố gắng lắm mới giữ được mạng.

Sau đó gã ta suy sụp tinh thần suốt một thời gian dài, cuối cùng bỏ đi khỏi Hà thành.

Nghe nói gã định đến Châu Âu nhờ vả Long Anh Vũ.

Nhưng sau đó lực lượng cảnh sát Châu Âu từng liên lạc với anh ta, nói là có một người tên Long Mạnh chết trong một tai nạn giao thông rất thảm khốc.


Bọn họ tìm được trên người của người chết thông tin liêt lạc với anh ta, mong anh ta có thể qua đó đưa tro cốt của người chết về.

Lúc ấy tập đoàn Long Thành vừa được thành lập, anh ta bận quá nên vẫn chưa đi qua đó.

Mà sau khi sinh được con gái, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của bé nên anh ta lại định chờ thêm một khoảng thời gian nữa mới đến Châu Âu mang tro cốt Long Mạnh về, tìm một chỗ mai táng, coi như là tích đức cho con gái.

Nhưng anh ta có nằm mơ cũng không thể ngờ được rằng Long Mạnh chưa chết, lại còn lén lút trở lại Hà thành để trả thù anh ta, bế mất đứa con gái mà anh ta yêu thương nhất.

Vừa nghĩ đến những thủ đoạn của Long Mạnh, Long Uy như đứng đống lửa như ngồi đống than, anh ta túm tay Lý Duy Lộc: “Chuyện ở đây tôi nhờ anh, anh gọi điện báo cảnh sát mang cô ta đi hộ tôi.

Tôi đi tìm Long Mạnh”
Nói xong anh ta vội vã chạy ra ngoài.

Đúng lúc này di động của anh ta kêu lên, trên màn hình hiển thị một số điện thoại lạ.

Long Uy nghe máy, nhưng đầu bên kia không nói gì.


Anh ta có cảm giác rằng đầu kia chính là thằng em họ của anh ta, Long Mạnh.

Quả nhiên đầu kia im lặng mấy giây, sau đó có một tiếng cười khẽ vang lên: “Anh hai Long Uy, lâu rồi không gặp!”
Long Uy hít sâu một hơi, cố gắng làm mình bình tĩnh lại: “Con gái của tao đâu?”
“Anh hai à, xem ra lời đồn là thật nhỉ, Long Uy nổi tiếng ngày nào giờ biến thành một ông bố chuẩn mực, nô lệ của con gái rồi.

Ha ha, tiếc quá” Bên kia điện thoại, Long Mạnh cười rất bừa bãi.

Long Uy không nghe thấy tiếng khóc của con gái trong điện thoại, trái tim anh ta dần dần chìm xuống: “Long Mạnh, tao nói cho mày biết, nếu mày dám đụng vào một sợi tóc của con gái tao thì Long Uy tao chắc chắn sẽ chém mày thành nghìn mảnh”
“Anh hai, anh dữ quá à, tôi sợ chết đi được đó!” Long Mạnh cười đầy quái gở, sau khi nói xong bỗng thay đổi, giọng nói trở nên thật hung ác: “Long Uy, nếu muốn lấy lại con gái thì chiều nay hãy đến khúc sông.

Trường Giang, lên một chiếc thuyền đánh cá có dải băng màu đỏ tìm tao, dùng mạng của mày đổi lấy mạng con gái mày.

Nhớ là chỉ được đến một mình thôi, nếu không mày cứ chờ nhặt xác con gái mày đi! Ha ha ha hai”
Gã ta vừa nói xong, không để Long Uy nói thêm gì nữa đã cúp máy.

Lý Duy Lộc bước nhanh đến cạnh anh ta hỏi: “Sao rồi? Có tin tức gì của Vân Như không?”
Long Uy đưa điện thoại di động của anh ta cho Lý Duy Lộc: “Lý Duy Lộc, cậu lập tức lần theo vị trí của số di động này, tôi phải đi cứu Vân Như đây”
Chờ Lý Duy Lộc ghi lại dãy số đó xong, Long Uy lập tức chạy ra ngoài..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.