Nhìn thấy về mặt khó tin của anh ấy, Lục Khải Vũ không thể hiểu được: “Tại sao biết tôi yêu Hân Hy, anh lại có vẻ mặt này? Lẽ nào anh cũng…”
Lý Duy Lộc vội vàng xua tay: “Chủ tịch Lục, anh tuyệt đối đừng hiểu lầm, thẩm mỹ của tôi rất bình thường. Tôi thích phụ nữ xinh đẹp, dịu dàng, nết na, không có hứng thú với loại hình như Hân Hy.”
Sau khi nói xong, anh ấy bước tới trước mặt Lục Khải Vũ, nhiều chuyện hỏi: “Chủ tịch Lục, nói đi, anh bắt đầu thích Hân Hy từ lúc nào?”
Lục Khải Vũ lườm anh ấy: “Anh đã gặp bố mẹ của Hân Hy chưa?”
Hôm qua lúc trên xe, Hân Hy nói là vì bố mẹ nên cô ấy mới không có ý định kết hôn. Anh muốn biết những chuyện giữa bố mẹ cô ấy, muốn hiểu hơn về cô ấy và muốn đến gần trái tim cô ấy hơn.
“Bổ mẹ cô ấy ư?” Lý Duy Lộc sửng sốt.
“Đúng vậy, anh biết bao nhiêu về bố mẹ của côấy?”
Lý Duy Lộc nghĩ ngoi: “Tôi và Hận Hy quen biết nhau hồi bảy năm trước. Khi đó cô ấy ôm, à không, một mình cô ấy chạy trốn khỏi một ngôi làng nhỏ vào lúc nửa đêm, sau đó gặp anh tôi. Anh tôi là một đặc công, đúng lúc đi chấp hành nhiệm vụ trở về. Lúc đó trông cô ấy rất nhếch nhác nên anh tôi đưa cô ấy về nhà.”
Nói xong, Lý Duy Lộc thẩm thở phào nhẹ nhõm. Anh đúng là đổ óc lợn, suýt chút nữa đã nói ra chuyện Hân Hy có con, nguy hiểm thật!
Sau khi nghe Lý Duy Lộc nói, Lục Khài Vũ im lặng một lúc rất lâu. Làm sao anh lại quên Hân Hy từng nói cô ấy bị lừa bản đến một vùng quê miền núi lạc hậu, khó lầm mới được cứu nhi.
Anh đau đớn nhắm mắt lại: “Có phải lúc ấy Hân Hy bị lừa bán đến một vùng quê miền núi không?”
Lý Duy Lộc sửng sốt, sau đó gật đầu ngay: “Đúng vậy, cô ấy đã ở đó hơn nửa năm và bị ngược đãi rất tàn nhẫn.”
Anh đang nói sự thật. Lần đầu tiên anh gặp Mạc Hân Hy là ở bệnh viện. Lúc đó cô ấy bị thương khắp người, đặc biệt là vết thương ở mắt cá chân, nó sâu tới mức có thể nhìn thấy xương.Minh Húc và Vũ Tuệ chỉ còn lại hơi thở cuối cùng, phải ở bệnh viện cấp cứu hơn một tháng.
Lúc ấy Hân Hy đã chịu đựng rất nhiều vì hai đứa bé.
Khi hai đứa bé qua cơn nguy kịch, cô ấy đã phải vừa chăm con vừa đi làm thêm, đồng thời tiếp tục tự học để có thể trả lại tiền thuốc men cho anh trai anh som
Trong những năm đó, cô ấy ngủ nhiều nhất bổn tiếng một ngày, thời gian còn lại là liều mạng.
Thành quả mà cô ấy đạt được ngày hôm nay đều do cô ấy gắng sức liễu mạng mới có.
Về bố mẹ cô ấy, anh chỉ biết sơ sơ qua nhiều cuộc nói chuyện với cô ấy.
Lục Khải Vũ im lặng một lúc lâu mới mờ mắt ra hỏi: “Cô ấy gặp chuyện lớn như thế, chẳng lẽ bố mẹ cô ấy không quan tâm ư?”
Cuối cùng anh cũng biết tại sao Hân Hy có cảm giác với anh nhưng vẫn từ chối anh và vạch ra ranh giới với anh.
Không cần hỏi anh cũng có thể tưởng tượng ra cô ấy đã phải trải qua những gì trong nửa năm đó.
Chắc chắn cô ấy sợ anh biết rồi sẽ khinh thườngvà vứt bỏ cô ấy. Thực chất cô ấy là một người không có cảm giác an toàn,
Lý Duy Lộc không biết Lục Khải Vũ đang suy nghĩ gì, bèn trà lời: “Nhà Hân Hy ở thị trấn Hoa Yên, là có sở trồng dược liệu lớn nhất trong nước. Cô ấy rất ít khi nhắc đến người nhà cô ấy, sau chuyện đó cũng không có người nào tới thăm cô ấy. Tôi nghe nói mẹ cô ấy mất vì bệnh rất sớm, còn bố cô ấy thì cưới người khác khi mẹ cô ấy mất vì bệnh chưa đầy một năm.”
“Hân Hy sống ở nhà bà nội từ nhỏ. Đa số các cụ già ở nông thôn đều trọng nam khinh nữ nên hồi nhỏ Hân Hy rất khổ.”
Sau khi dứt lời, anh ấy nhìn Lục Khải Vũ rất nghiêm túc: “Do vậy, Chủ tịch Lục, nếu anh không thể hết lòng hết dạ với Hân Hy, không thể bảo đảm cả đời này chỉ thích một mình cô ấy thi xin anh hãy tránh xa cô ấy. Cô ấy đã trải qua quá nhiều khổ cực trong nửa đầu cuộc đời. Với tư cách là bạn của cô ấy, Lý Duy Lộc tôi rất không muốn thấy cô ấy chịu tổn thương thêm lần nào nữa.”