9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 1462: 1462: Chương 1461





Liên quan về việc bọn nhỏ học trường cấp hai nào, đã trở thành vấn đề nóng hổi của nhà họ Lục.

Ý của bố Lục là, đồ của tiểu học tương đối đơn giản, trường tiểu học nào cũng không vấn đề gì.

Nhưng cấp hai là quan trọng, đề nghị nên để tụi nhỏ đi học trường tư thục quý tộc.

Dù gì đám con trẻ nhà họ Lục có điểm xuất phát cao hơn những đứa trẻ bình thường, tố chất tổng hợp của tụi nhỏ liên quan tới tương lai của tập đoàn nhà họ Lục.

Lục Khải Vũ và Mạc Hân Hy rất tán thành với quan điểm của bố Lục.


Nhưng, đám tụi nhỏ sắp bước vào thời kì trưởng thành lại không đồng ý, bọn chúng không biết nghĩ như thế nào, nhất quyết phải tới trường trung học Vĩnh Cửu ở phụ cận Hà Thành.

Vĩnh Cửu tuy cũng là trường có tỷ lệ chọi cao ở Hà Thành, trình độ dạy học tương đương trường trọng điểm của thành phố.

Nhưng, bởi vì giai đoạn bắt buộc giáo dục là chọn trường học, bối cảnh mỗi trường vẫn có sự không đồng đều, trường học chỉ dạy phần cứng, dạy lý thuyết vẫn có sự khác biệt rất lớn so với trường quý tộc tư thục.

Nhưng, cuối cùng sau trận chiến giữa phụ huynh và đám trẻ, tụi trẻ đã giành thắng lợi mà kết thúc trận chiến.

Bởi vì Lục Tấn Khang đã danh chính ngôn thuận nói với các vị phụ huynh nhà họ Lục là: “Lúc lên tiểu học, mọi người để bọn con học tiểu học công lập, không phải vì muốn bọn con có điểm khởi đầu như người bình thường, quên mất thân phận cậu chủ nhỏ của nhà họ Lục sao?”
“Lần này, bọn con chọn học trường công lập Vĩnh Cửu, chính là hy vọng bản thân giống con cái của nhà bình thường, vì tương lai của chính mình mà nỗ lực một lần, không làm sự đặc biệt, không dựa dẫm vào gia đình, dựa vào năng lực của bản thân mà từng bước tiến lên phía trước.

Con cảm thấy, mọi người là người lớn thì nên ủng hộ cổ vũ cái loại tinh thần này của tụi con chứ không phải phản đối”
“Tuy bây giờ mọi người có khả năng đứa bọn con vào trường trung học quý tộc, nhà họ Lục chúng ta cũng có điều kiện.

Nhưng mà ai có thể đảm bảo chuyện sau này, nếu có một ngày, bố mẹ đều không còn khả năng này nữa, mà bọn con lại quen với cái loại đãi ngộ đặc biệt này rồi, quen với cảm giác ưu việt, quen với cảm giác không cần làm mà cũng có, trở thành một đám cậu ấm chỉ biết đục khoét ăn bám bố mẹ, tới khi đó, nhà họ Lục càng không phải không có hy vọng nữa sao?”

Một lời nói, nói tới mức khiến phụ huynh nhà họ Lục câm nín, chỉ đành thỏa hiệp.

Bởi vì Vĩnh Cửu cách Số Một rất gần, cho nên một nhà bọn họ vẫn ở khu chung cư xa hoa cao cấp Ánh Trăng.

Lục Vũ Tháp được đưa về Hà Thành trong tiếng khóc khàn khàn của Đào nhỏ, và học trung học với các anh chị em của cậu.

Lục Vũ Tháp mười hai tuổi, sau sáu năm nằm điều trị tại bệnh viện nhà họ Tôn, lúc này cơ thể cậu bé không khác gì người bình thường.

Cậu bé đã trở thành thiếu niên khôi ngô, khoẻ mạnh.

Ngày một tháng chín, trường Vĩnh Cửu khai giảng, chín đứa con của nhà họ Lục khi tiến vào trong trường liền trở thành một cảnh đẹp, hấp dẫn mọi ánh mắt của tất cả mọi giáo viên và các bậc phụ huynh.


“Ôi, đây là con nhà ai? Lớn lên thật là có tinh thần!”
“Còn có thể là ai, anh có phải người Hà thành không, đây chắc chăn là chín đứa con trong một bào thai năm đó phu nhân tổng giám đốc Lục sinh ra.

Năm nay à, bọn nó cũng nên vào lớp sáu rồi”
“Chín đứa nhỏ nhà họ Lục? Nhà bọn họ giàu thế không tới trường quý tộc học, tới cái loại trường công lập như Vĩnh Cửu làm gì? Tuy nói Vĩnh Cửu cũng là số một số hai trong thành phố.

Nhưng hoàn cảnh, giáo viên, điều kiện không phải khác biệt tí tẹo so với trường quý tộc đâu!”
“Chắc là vợ chồng tổng giám đốc Lục muốn dạy dỗ con nhỏ biết tự lực cánh sinh nhỉ! Chính đứa nhỏ này có thành tích học tập đỉnh cao, hơn nữa, là người không tồi, một chút dáng vẻ cậu ấm con nhà giàu cũng không có”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.