9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 1472: 1472: Chương 1471





Hàn Tương Trúc cảm thấy có chút xấu hổ: “Không cần đâu, cũng chỉ có hai trạm dừng mà thôi, em đi xe buýt là được rồi”
Cô thiếu nữ 14 tuổi vốn trái tim vốn đã rất nhạy cảm, chỉ vì   những lời nói của người ta mà nảy sinh một chút mặc cảm trong lòng.

Cô ấy không muốn làm phiền người nhà họ Lục nữa.
Cô ấy và mẹ đã sống ở nhà họ Lục gần chín năm, nhà họ Lục đối xử với mẹ con cô ấy rất tốt.

Tuy nhiên, bảo mẫu là bảo mẫu, cô ấy và các cậu chủ, cô chủ nhà họ Lục cuối cùng vẫn là khác biệt.
Mộc Lam chu đáo cảm thấy Hàn Tương Trúc hôm nay có vẻ hơi khác thường, khẽ cau mày: “Từ trường học đến bến xe buýt còn một đoạn nữa.

Em bị thương rồi, tốt hơn hết là để cho chú Vương tới đón em.

Tương Trúc, hôm nay em có vẻ hơi khác?”
Hàn Tương Trúc sợ bị bọn họ phát hiện sự mặc cảm tự ti của bản thân, vội vàng nói: “Không, không có.


Được rồi, vậy để chú Vương qua đón em đi!” Ba cô gái đỡ cô ấy đi về phía cổng trường, sáu người con trai đi theo sau bọn họ.
Dưới ánh hoàng hôn rực rỡ, bóng dáng của những cô cậu thanh niên tràn đầy sức sống và tươi đẹp.
Khi họ đến cổng trường, tài xế chú Vương đã đợi sẵn.
Khi Mộc Lam đỡ Hàn Tương Trúc lên xe, Lục Vũ Lý vẫn luôn giữ im lặng, đột nhiên hỏi với vẻ tò mò: “Em Tương Trúc, em rất thích Lạc Vinh Quyết đó sao?”
Lục Vũ Tuấn vô thức nhướng mày, sau đó vểnh tai lên.
Hàn Tương Trúc sửng sốt một chút, còn chưa kịp trả lời.
Vũ Tuệ đã trả lời cô ấy: “Anh hai, anh đây không phải là đang phí lời sao? Lạc Vinh Quyết người ta ưu tú như vậy, ai mà không thích, chúng em cũng thích cậu ấy! Đúng không? Mộc: Lam.
Mộc Lam nặng nề gật đầu: “Vũ Tuệ nói đúng, chúng em đều thích Lạc Vinh Quyết” Mấy chàng trai nhà họ Lục vẻ mặt bất lực.
Lục Minh Húc: “Vũ Tuệ, thằng nhóc đó dáng người bình thường, da trắng chẳng giống đàn ông, mấy đứa thích cậu ta cái gì chứ?”
Lục Vũ Lý: “Mấy em gái, mắt thẩm mỹ của mấy đứa đúng thật là quá kém rồi! Thăng nhóc đó còn không bằng 1/10 ngoại hình của anh hai các em.

Mấy đứa thích cậu ta cái gì chứ?”
Lục Vũ Tuấn: “Học thuộc mấy bài thơ cổ một cách đơn giản và máy móc.


Các anh cũng biết, chỉ là các anh xem thường mà thôi.

Có bản lĩnh cậu ta tự mình viết một bài thơ vượt qua Lý Bạch đi, như vậy anh mới thực sự khâm phục cậu ta.”
Lục Vũ Tháp gãi đầu nói: “Thật ra, em cảm thấy cậu ta cũng không tồi! Ít nhất cậu ta còn trắng hơn em” Lục Vũ Lý cảm thấy buồn cười trước câu nói của cậu: “Anh tứ, đen một chút thì có sao, đó mới là màu da khỏe mạnh nhất của con trai!”
Lục Vũ Bách nói thêm: “Đúng vậy, anh tứ, nếu tất cả đàn ông đều có bộ dạng trắng trẻo yếu ớt giống như Lạc Vinh Quyết, thì làm sao đất nước chúng ta có thể phát triển hơn, hùng mạnh hơn được.” Nói xong, cậu lại nhìn ba cô em gái: “Vũ Tuệ, Tư Nhã, Mộc Lam.

Quân nhân mình đồng da sắt, bảo vệ quốc gia.

Đó là điều mà các em nên tôn thờ!” Cậu đột nhiên nói ra những lời trang nghiêm nghiêm túc như vậy, khiến mấy thiếu niên còn lại trong gia đình họ Lục không khỏi nhìn cậu với con mắt khác xưa.
Lục Minh Húc dẫn đầu giơ ngón tay cái lên: “Lục bảo, nói hay lắm!”.

Truyện Dị Giới
Lục Vũ Lý cũng giơ ngón tay cái lên theo: “Không ngờ răng, Tiểu Bạng Lục, không quan tâm mấy ngày nay, tư tưởng của em lại tiến bộ nhanh như vậy!”
Nghe thấy mấy người anh gọi lại biệt danh của mình, Lục Vũ Bách trực tiếp đấm một đấm qua Lục Vũ Lý nhanh chóng tránh ra: “Tiểu Bạng Lục, em điên rồi sao? Khi nãy là anh khen em đấy!”
Lục Vũ Bách chỉ vào cậu ấy: “Em đã nói rồi, không được phép gọi biệt danh của em nữa! Nếu không em sẽ trở mặt đấy!”
Lục Tấn Khang bật cười: “Lục bảo, nếu không muốn người khác gọi mình bằng biệt danh, thì trước tiên chúng ta phải giảng cân xuống trước đã có được không?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.