9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 1500: 1500: Chương 1499





Lục Vũ Tuấn có chút đứng không vững, nắm tay Lục Tấn Khang, hít sâu một hơi thật lâu mới nói: “Ngũ Bảo, đây là sản phẩm thất bại do anh và Tứ Bảo tò mò, muốn thử năng lực của mình mới nghiên cứu ra.

Bọn anh vốn dĩ là cuối tuần này chuẩn bị sẽ tiêu hủy một cách an toàn số thuốc độc này.

Em, em lại lén lấy nó ra”
“Ngũ Bảo, thứ đồ này đi ngược lại lương tâm của người làm y, em không nên lấy ra làm như vậy: Lục Vũ Tuấn có phần thất vọng đối với hành vi của Lục.

Tấn Khang.

Lục Tấn Khang nhìn cậu: “Anh Tam, đối với loại người này anh không nên có lòng thương hại.

Tôn Mỹ Dao mới sáu tuổi đã đến trung tâm quản lý vị thành niên, nhưng có tác dụng gì?
Sau hơn một năm giáo dục, ra ngoài vẫn là một con người không có giới hạn, tâm tư độc ác như vậy, có những người trời sinh đã xấu xa, đối với bọn họ, chỉ là đang tự đả thương chính mình”
“Lần này, em chưa có được sự cho phép của các anh, mà đã lấy trộm nghiên cứu của các anh.

Là em sai.

Lục Tấn Khang em sẽ một mình gánh chịu mọi hậu quả.


Em nhất định sẽ không làm liên lụy đến mọi người, liên lụy đến nhà họ Lục.”
“Được rồi, đừng nói nữa.

Bây giờ chuyện đã xảy ra rồi, nói những thứ này nữa thì có ích gì?”
Lục Minh Húc thân là anh cả lên tiếng.

.

Truyện Đoản Văn
Loại thuốc này cậu cũng biết, lúc đầu Tam Bảo và Tứ Bảo đã luyện chế ra bốn viên, một viên thử nghiệm trên chuột bạch.

Kết quả rất đáng sợ, vì vậy hai người lúc đó đã chuẩn bị tiêu hủy rồi.

Tuy nhiên, bọn họ sợ rằng chất hóa học này sẽ gây ảnh hưởng xấu khi đi vào cống rãnh nên đã quyết định phát triển một phương pháp hóa học để trung hòa và hòa tan các chất độc trong viên thuốc này.

Hai người lẩm bẩm mấy ngày, cuối cùng không dễ gì mới nghĩ ra được cách hay, nhưng còn chưa bắt đầu tiêu hủy! Đã bị Lục Tấn Khang lén lấy ra rồi.

Chỉ là, bọn họ là anh em ruột cùng một bào thai, chuyện của em chính là chuyện của anh.


Tất cả hậu quả, anh em bọn họ sẽ cùng nhau đối mặt.

Vì vậy, Lục Minh Húc thân là anh cả liếc nhìn Mã Bảo Thiên và Tôn Mỹ Dao đã bị dọa cho đờ đẫn: “Các người khi nấy đã nghe thấy rồi chứ! Muốn sống không?”
Cậu hỏi.

Mã Bảo Thiên và Tôn Mỹ Dao gật đầu lia lịa nói: “Muốn, muốn, đương nhiên chúng tôi muốn sống”
“Loại thuốc này là em trai tôi nghiên cứu ra, nó nếu như có thể nghiên cứu ra thuốc độc, tất nhiên, có thể tạo ra thuốc giải độc.

Hai người chỉ cần nghe lời, tôi đảm bảo trong vòng vài ngày mười, sẽ bảo em trai đem thuốc giải độc giao cho các người!”
Vẻ mặt cậu bình thản, không có vẻ gì là đang nói dối cả.

“Được, được, chúng tôi nghe lời.”
“Tôi nhất định sẽ nghe lời, xin các người cho chúng tôi thuốc giải!”
Tôn Mỹ Dao đã bắt đầu khóc lóc.

Con bé mới mười hai tuổi, con bé không muốn chết, con bé thật sự không muốn chết.

“Được, nếu đã như vậy, bây giờ tôi sẽ cho người đưa các người về nhà.

Các gì nên nói, cái này không nên nói, tôi nghĩ các người trong lòng có lẽ rất rõ rồi chứ!”Lục Minh Húc lại nói.

Mã Bảo Thiên và Tôn Mỹ Dao vội vàng gật đầu: “Biết, chúng tôi biết, tôi sẽ nói trên đường gặp phải cướp, tuyệt đối sẽ không nói ra mấy cậu chủ Lục”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.