9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 1618: 1618: Chương 1617





Sau khi tắt máy, cô khẽ cười: “Không ngờ cậu nhóc thối này còn mưu mô hơn cả Nhị Bảo, khiến người khác không thể nào bớt lo được.

Chắc chắn là vì Tương Trúc nên thằng bé mới chuyển trường sang Nham Hoa.

Cái gì mà bị hội Đại Bảo chèn ép, trong lòng khó chịu, muốn cảm nhận thử cảm giác đứng thứ nhất, toàn là nói nhảm!”
Cười xong, bà quyết định xuống tầng, nói chuyện này cho Lục Khải Vũ nghe.

Trong số sáu cậu con trai nhà ông, cuối cùng cũng có một đứa biết yêu rồi.

Hơn nữa còn rất có mưu lược, ý đồ lừa gạt tất cả mọi người cơi Bà vừa xoay người, còn chưa kịp đi tới đầu cầu thang thì vừa hay Lưu Lệ cũng bước lên cầu thang sau khi đã dọn dẹp xong mọi thứ.

“Hân Hy? Sao em lại ở đây?”
Thấy bà, Lưu Lệ có chút giật mình.

Phải biết rằng, sau khi hai mẹ con họ chuyển sang đây, vì muốn hai mẹ con họ có thể sống ở đây một cách tự do, thoải mái, coi nó như nhà của mình nên nếu không có chuyện gì người nhà họ Lục sẽ rất hiếm khi lên trên tầng.


Mạc Hân Hy xoa xoa dạ dày của mình, giải thích: “Buổi tối ăn hơi nhiều nên em muốn lên đây hít thở không khí trong lành, em vừa nói chuyện với Tương Trúc một lúc.

Chị họ, Tương Trúc đúng là một đứa bé ngoan, tốt hơn nhiều ba cô nhóc nhà chúng em”
Lời khen bà dành cho Tương Trúc xuất phát từ tận đáy lòng mình.

Tương Trúc thật sự là một cô ấy lanh lợi và hiểu chuyện, từ nhỏ đến lớn vẫn rất ngoan ngoãn.

Dường như từ bé đến giờ, cô ấy chưa hề khiến mẹ mình phải bận tâm lo lắng về mình, nào có giống mấy ông bà giời con nhà bà.

Vừa không để ý là bọn chúng lật tung cả trời!
Lưu Lệ có chút ngượng ngùng, nói: “Nào có, con bé ấy à, cũng có lúc rất nghịch ngợm! Hân Hy, hay là em vào nhà ngồi chơi một lát?”
“Không cần, không cần, cũng không còn sớm nữa, em đi xuống trước đây.

Cũng không biết ba đứa nhóc Vũ Tuệ kia có ngoan ngoãn làm bài tập không, cũng đều đã lớp mười hai rồi mà cả ngày chỉ nghĩ đến chơi thôi!”
Mạc Hân Hy nói vài câu khách khí với Lưu Lệ, sau đó xuống lầu.


Đầu tiên, cô đi xem thử ba cô con gái của mình, Mộc Lam và Tư Nhã vẫn ổn, một đứa đã đi ngủ, còn một đứa vẫn đang đọc sách.

Chỉ có Vũ Tuệ đang ôm đồ ăn vặt, nằm trên giường lướt điện thoại.

Mạc Hân Hy hít sâu một hơi rồi bước vào phòng, đoạt lấy khoai tây chiên trong tay c‹ ục Vũ Tuệ, không phải con vừa ăn tối sao? Sao lại bắt đầu ăn quà vặt rồi, mẹ còn tưởng rằng sau khi chú hai nói con xong thì con sẽ có thêm nghị lực, quyết tâm giảm cân!”
Đối với cô con gái ham ăn này, Mạc Hân Hy thật sự rất bất đắc dĩ, rất nhức đầu.

Lục Vũ Tuệ ngẩng đầu khỏi chiếc điện thoại di động của mình: “Chủ tịch hội đồng quản trị Mạc, mẹ lại cãi nhau với đồng chí Lục Khải Vũ sao? Sao giận tới mức này?”
Mạc Hân Hy ngồi xuống mép giường cô ấy, tận tình khuyên bảo: “Vũ Tuệ, con đã sắp mười tám tuổi rồi.

Con xem xem, hai chị gái của con đều đã có giấc mơ cho riêng mình, cố gắng phấn đấu vì ước mơ của mình! Con thì sao! Ước mơ của con là gì, chuẩn bị dự thi trường đại học nào, chuẩn bị học chuyên ngành nào? Còn nữa, gần đây thành tích của con cứ thụt lùi mãi.

Nếu cứ tiếp tục như vậy thì e rằng con còn chẳng đỗ nổi một trường chính quy tốt một chút!”
Lục Vũ Tuệ hơi bực mình, cô ấy nằm xuống, kéo chăn che kín đầu mình: “Mẹ, nếu mẹ không có chuyện gì thì đi tìm bố con nói chuyện, tán gẫu đi, con muốn đi ngủ rồi”
Nói xong, cô ấy xoay người, để lại bóng lưng cho Mạc Hân Hy.

Mạc Hân Hy hít sâu một hơi, sau đó từ từ thở ra, lúc này bà mới nhịn được ý muốn xông tới, kéo cô ấy ra khỏi chăn.

Lúc trở lại phòng ngủ chính, Lục Khải Vũ đã tắm rửa xong xuôi, đang dựa vào giường đọc sách..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.