9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 17




Đúng sáu rưỡi, Lục Khải Vũ bước lên bục nói vài câu đơn giản để mở đầu, tuyên bố buổi dạ tiệc chính thức bắt đầu

Từ đằng xa anh đã nhìn thấy Mạc Hân Hy đang ở một góc chơi búp bê barbie với Mộc Lam. Mộc Lam mặt đầy hớn hở không biết là đang nói gì với Mạc Hân Hy. Trong cái náo nhiệt của buổi dạ tiệc thì hình ảnh đó lại có phần vô cùng ấm áp

Anh xuyên qua đám người định tiến lại đó, nhưng giữa đường lại bị mấy ông chủ doanh nghiệp chặn lại

Mạc Hân Hy và Mộc Lam ở trong góc đang cầm một con búp bê chơi trò sắm vai nhân vật

“Ta là vua người tí hon tiên hoa Hạ An Nhiên đây, ta muốn tiêu diệt thế lực đen tối tà ác các người.” Mộc Lam bắt chước giọng của Hạ An Nhiên chỉ vào con búp bê trong tay Mạc Hân Hy, biểu cảm trên gương mặt nhỏ nhắn vô cùng phong phú

“Ui da, lợi hại quá! Chạy mau.” Mạc Hân Hy giả vờ bị đánh bại rồi cầm búp bê giấu đi

Mộc Lam thích thú cười phá lên

“Mộc Lam!” Hai người đang chơi đùa vui vẻ thì đột nhiên đằng sau truyền đến giọng nói của mẹ Lục

“Bà nội, mẹ mua cho con búp bê barbie này, bà mau đến đây xem đi.” Vừa nhìn thấy mẹ Lục thì Mộc Lam đã đứng phắt dậy nhào tới

Lư Giai Y đứng đăng sau mẹ Lục vô cùng đắc ý

Mẹ Lục nhìn đồ chơi trong tay Mộc Lam xuýt xoa: “Đẹp quá, nhưng sao cháu lại chạy lung tung một mình thế, làm bà tìm tìm cả nửa ngày không thấy đâu.”

“Cháu thấy bà nội nói chuyện với các bà khác nên mới chạy đến cửa chờ cô Hân Hy ạ.” Mộc Lam nói xong thì xoay người lại kéo Mạc Hân Hy đến trước mặt mẹ Lục


“Chào bà chủ Lục.” Mạc Hân Hy đứng dậy lễ phép chào hỏi

“Ừ” Mẹ Lục lạnh nhạt đáp lại một tiếng

Ngày đó bà ta đã nói chuyện nghiêm túc với con trai một lần, con trai bà ta tỏ thái độ không hề có bất cứ hứng thú nào với người thợ làm bánh này, tất cả đều là vì Mộc Lam, anh còn nhắc tới một vài vấn đề trong việc Lư Giai Y dạy dỗ Mộc Lam

Mộc Lam là cháu gái duy nhất của bà ta nên tất nhiên bà ta không muốn cháu mình bị dạy hư, bởi vậy mới đồng ý quyết định của con trai mình, để Mộc Lam cách xa Lư Giai Y

Nhưng hôm qua Lư Giai Y lại gọi điện hẹn bà ta ra ngoài, lúc đó thái độ của cô ta hết sức chân thành khi khóc lóc kiểm điểm điểm những sai sót của bản thân trong quá trình dạy dỗ Mộc Lam, còn hết lần này đến lần khác bảo đảm sau này chắc chắn sẽ không chiều hư Mộc Lam nữa, nhất định sẽ nghiêm khắc dạy dỗ Mộc Lam

Trong quá trình trưởng thành của đứa trẻ thì người mẹ đóng vai trò hết sức quan trọng, huống hồ từ trước đến nay quan hệ của bọn với nhà họ Lư khá tốt, còn từng ở trong một khu nhà. Bọn họ chứng kiến Lư Giai Y từ nhỏ cho đến khi trưởng thành, vừa xinh đẹp hiểu chuyện lại tốt bụng, còn tốt nghiệp trường đại học danh giá nữa. Thật lòng mà nói, bà ta hi vọng cháu mình có thể chọn Lư Giai Y, để Lư Giai Y trở thành mẹ Mộc Lam

Trước thái độ thờ ơ của mẹ Lục với mình, Mạc Hân Hy chỉ quay đầu nhìn sang phía khác

Cô không có chút hứng thú nào với Lục Khải Vũ thì cần gì phải nịnh mẹ anh ta!

Ngay lúc cô vừa quay đầu đi thì bỗng nhìn thấy hai bóng dáng nhỏ bé đang lén la lén lút ở đằng xa, nhìn thân hình trông rất giống Minh Húc và Vũ Tuệ

Chẳng lẽ hai thằng nhóc này trốn Lý Duy Lộc lén lút chạy vào trong hay sao? Cô sinh nghi, lại có hơi không yên tâm nên định đi nhìn xem thế nào

“Mộc Lam, con chơi cùng bà nội một lát trước nhé! Cô còn có việc nên tạm thời không chơi với con được nữa.” Nói xong cô chào mẹ Lục một câu rồi định bỏ đi


Không ngờ mẹ Lục lại cản cô lại: “Cô Mạc tuổi còn trẻ mà lại chóng quên như vậy sao?”

“Ý bà là gì?” Mặt cô đầy vẻ khó hiểu

Mẹ Lục liếc Lư Giai Y đứng bên cạnh một cái: “Lần trước ở bệnh viện, không phải cô Mạc đã đồng ý trả lại vòng cổ cho Giai Y rồi hay sao? Sao tôi vẫn nghe được là lâu vậy rồi mà vòng cổ vẫn còn ở trong tay cô Mạc vậy.”

Mạc Hân Hy liếc Lư Giai Y đang đầy vẻ đắc ý một cái: “Thì ra bà chủ Lục đích thân tới đây là vì chuyện này. Tôi đã đem vòng cổ tới rồi, ban nãy đông người nên tôi vẫn chưa có cơ hội trả nó lại. Cảm ơn bà chủ Lục đã nhắc nhở.”

Nói xong cô lấy trong túi ra một chiếc vòng cổ đặt vào tay bà chủ Lục

“Mong bà chủ Lục làm chứng, kẻo sau này cô Lư lại quên mất rồi chơi xấu nói tôi không trả lại cho cô ta.” Nói xong, không kịp để cho bọn họ lên tiếng, cô đã xoay người vội vàng bỏ đi

Cô bước vội đến chỗ hành lang, chỗ ban nãy nhìn thấy bóng dáng Minh Húc và Vũ Tuệ nhưng tìm chung quanh lại không thấy bất cứ ai

Chẳng lẽ mình bị hoa måt? Cô cào cào tóc, hơi khó hiểu quay lại, lại không cần thận đâm vào ngực một người

Đối phương cao hơn cô, lại có bộ ngực vững chãi khiến mũi cô vừa bị đụng vào đã đau nhói

“Cô đi không nhìn đường sao?” Cô xoa xoa mũi, đang định ngẩng lên xem là gã nào đi đứng không có mắt đâm phải mình thì đã nghe thấy giọng nói nhàn nhạt của Lục Khải Vũ.

Cô ngẩng phắt đầu lên, quả nhiên, người đàn ông nghìn năm lạnh lùng kia đang nhìn cô chằm chằm


Cô lùi lại một bước, rồi dè dặt chào hỏi: “Chủ tịch Lục, thật ngại quá!”

Vừa nói xong cô đã nhanh chóng né người sang một bên chờ Lục Khải Vũ đi qua

Nhưng chờ nửa ngày mà Lục Khải Vũ vẫn không nhúc nhích: “Mộc Lam đâu?”

Mạc Hân Hy ngẩng đầu nhìn anh một cái: “Bị bà chủ Lục đưa đi rồi.”

“Ừ” Lại qua nửa ngày nữa mà Lục Khải Vũ vẫn không nhúc nhích

“Chủ tịch Lục còn có chuyện gì sao?” Mạc Hân Hy có hơi nghi ngờ

“Cảm ơn thuốc bắc của cô, dạ dày của tôi đã đỡ hơn rất nhiều.” Lại chờ nửa ngày nữa Lục Khải Vũ mới lên tiếng

“Không có gì, dễ như trở bàn tay ấy mà.” Mạc Hân Hy hơi kinh ngạc, vậy mà Lục Khải Vũ lại nói cám ơn cô, quả thực khiến người ta không lường trước được mà

Sau đó, anh lại trầm ngâm tiếp nửa ngày

“Chủ tịch Lục này, nếu như anh không có chuyện gì nữa thì tôi đi trước đây.” Mạc Hân Hy chỉ chỉ vào chỗ trung tâm hội trường ở cách đó không xa

May mà chỗ này khuất nên không bị ai phát hiện ra, nếu không, lỡ như để cánh nhà đài hoặc đám phóng viên truyền thông biết được thì không biết câu chuyện bị đẩy đi xa tới mức nào!

Cô không muốn trở thành tiêu điểm | hotsearch giống như lần trước đâu, đi đầu cũng bị người ta chỉ chỉ chỏ chỏ

“Hình như cô rất sợ tôi.” Hôm nay Lục Khải Vũ có hơi kì lạ


“Chủ tịch Lục ở tít trên cao như thế mà tôi lại chỉ là một đầu bếp làm bánh ngọt quèn mà thôi, nên đương nhiên sợ anh là phải rồi!”

“Nhưng hôm đó ở bệnh viện cô lại nổi nóng với tôi. Ánh mắt Lục Khải Vũ dán chặt vào cô

Mạc Hân Hy mặt đầy kinh ngạc ngẩng đầu: “Đây là chủ tịch Lục chưa hết bực nên muốn dạy dỗ tôi sao?”

“Sao cô lại nghĩ như vậy?” Lần này đến lượt Lục Khải Vũ kinh ngạc

“Chẳng lẽ không phải vậy sao? Chủ tịch Lục uy quyền như thế, lại bị một thợ làm bánh ngọt mới nhậm chức chưa đầy nửa tháng chỉ trích như vậy, chắc hẳn trong lòng vô cùng tức giận. Tôi xin lỗi, ngày đó tâm trạng tôi không được tốt cho lắm, lại nhìn thấy anh không biết quý trọng sức khỏe của bản thân như vậy nên đã ăn nói không có chọn lọc.” Mạc Hân Hy chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng rời khỏi chỗ này, vậy nên rất tự giác chủ động nói xin lỗi

“Cô đang quan tâm tôi à?” Giọng điệu lạnh lẽo trước sau như một của Lục Khải Vũ dường như đã có một ít độ ấm

“Hả?” Mạc Hân Hy lập tức sửng sốt, hình như cô hơi không bắt kịp sóng với Lục Khải Vũ

“Cô vì tôi không biết quý trọng sức khỏe của bản thân nên mới tức giận, đây không phải rõ ràng là cô đang quan tâm tôi hay sao?” Đột nhiên Lục Khải Vũ lại tiến lên một bước

Mạc Hân Hy bị anh ép tới phải dựa vào vách tường trên hành lang: “Chủ… chủ tịch Lục, sáng nay anh uống nhầm thuốc há?”

Hotboy họ Lục nghìn năm lạnh lùng này bị làm sao vậy? Có phải khan hiếm tình thương đến cực độ cho nên mới ép tất cả mọi người phải thừa nhận quan tâm anh hay sao?

Lục Khải Vũ nhìn cô chòng chọc cả nửa ngày, rồi lại đột nhiên lùi về sau mấy bước, tránh sang một bên nhường đường: “Không có chuyện gì nữa, cô đi đi.”

Mạc Hân Hy mặt ngơ ngác không hiểu gì, đáy lòng thầm nguyền rủa mấy câu: “Não bộ có vấn đề chắc!”, sau đó xoay người đi thẳng tới hội trường.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.