9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 1705: 1705: Chương 1704





Ánh mặt trời mùa thu chói lọi chiếu vào thân hình thon dài của người thiếu niên, Bạch Ức Chi nằm trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn bóng lưng của cậu, cô ấy cảm thấy cậu giống như một vị thần tràn đầy công lý vậy.

Người đàn ông mắt ti hí không dễ gì mới kéo được Tân Lạc qua, ông ta đang chuẩn bị đẩy ngã nó! Lại không ngờ tới là được nửa đường rồi lại nhảy ra một tên Trình Giảo Kim, làm hỏng mất cơ hội tốt ông ta báo thù cho con trai.

Ông ta bực mình nhìn vào người thanh niên vừa tới, đôi mắt ti hí híp lại, sau đó ông ta xắn ống tay áo mình lên lộ ra hình xăm con rồng ở phía trên.

“Tên nhóc kia, tao khuyên mày tốt nhất là không nên nhiều chuyện! Không thì ông đây sẽ đánh cho mày răng rơi đầy đất đấy!”Giọng điệu của ông ta vô cùng phách lối.


Lục Vũ Lý không khỏi cười nhẹ một tiếng, sau đó quay lại nhìn về phía Bạch Ức Chi bây giờ vẫn còn đang ngã trên đất, vẫn chưa đứng lên.

Cặp lông mày đẹp hơi nhíu lại, cậu lùi về một bước, khom người duỗi tay ra kéo cô từ dưới mặt đất lên nói: “Cậu sao thế? Ức Chỉ, ngã bị thương rồi à?”
Trong giọng nói của cậu lộ ra sự quan tâm cùng lo lắng mà đến chính bản thân cậu cũng không nhận ra.

Lúc này Bạch Ức Chỉ mới nhìn rõ khuôn mặt của người giống như vị thần từ trên trời hạ xuống này, người thanh niên cứu hai chị em cô lại chính là Lục Vũ Lý.

Ánh mặt trời mùa thu cứ sáng chói như vậy cứ thế chiếu lên đường nét tinh tế đẹp đế như yêu nghiệt của cậu, Bạch Ức Chỉ ở trong giây phút này, cô có thể nghe thấy rõ ràng tiếng trái tim mình đập thình thịch.

“Lục Vũ Lý!”
Không biết vì sao, sau khi mới vừa trải qua sự sợ hãi cũng oan ức, lúc nhìn thấy Lục Vũ Lý, nước mắt của cô ấy bỗng nhiên ào ào chảy xuống.

Đây cũng là lần đầu tiên Lục Vũ Lý nhìn thấy Bạch Ức Chi khóc ở trước mặt cậu thế này!
Từ nhỏ đến lớn, cái cô nhóc này giống hệt một con nhím bướng bỉnh khó bảo, rất ít khi cho cậu tí sắc mặt tốt, hơn nữa hễ cô không vui thì sẽ dùng gai trên người cô chọc vào cậu.


Trái tim cậu bị cô chọc cho thành tổ ong luôn rồi!
Bây giờ nhìn thấy con nhím Bạch Ức Chỉ này đột nhiên để lộ ra điểm yếu duy nhất của một cô gái trước mặt mình thế này, trái tim Lục Vũ Lý không tự chủ được mà đau lòng vì cô.

Cậu nắm chặt lấy tay của Bạch Ức Chỉ, dịu dàng nói: “Ức Chi, đừng sợ, có tớ ở đây rồi!”
Không biết vì sao, nghe thấy giọng nói kiên định của cậu, nhìn thấy nhan sắc không chê vào đâu được của cậu, trong lòng Bạch Ức Chỉ liền tràn ngập cảm giác an toàn, cô ấy biết, có Lục Vũ Lý ở đây, hôm này ai cũng không thể bắt nạt được chị em cô ấy nữa!
Cô ấy ngước đôi mắt đẫm nước mắt nhìn thẳng vào Lục Vũ Lý gật đầu nói: “Cậu, cậu cẩn thận đấy! Cái người đàn ông này chẳng nói lý gì hết!
Khuôn mặt của Lục Vũ Lý lộ ra một nụ cười khuynh quốc khuynh thành, ánh nắng chói lóa ở trong giây phút này vừa khéo chiếu xuống mặt cậu, trái tim của Bạch Ức Chi cứ thế trong giây phút này không hề phòng bị gì mà bị nụ cười của cậu công thành chiếm đất.

“Ức Chi, thực lực của tớ thế nào thì hẳn là cậu biết rõ rồi nhỉ, người nên cẩn thận ở đây phải là người đàn ông kia mới đúng! Trong lúc nói, người đàn ông mắt ti hí kia đã không kiên nhãn mà vọt lại đây, ông ta duõi tay kéo cánh tay của Lục Vũ Lý.


Từ nhỏ Lục Vũ Lý đã luôn học võ, cổ tay cậu vừa xoay, vào lúc những người xung quanh vây xem còn chưa nhìn rõ có chuyện gì xảy ra thì cánh tay của người đàn ông mắt tỉ hí kia đã bị bẻ ngoặt về phía sau, kẹp chặt lại.

“Ai u, đau, đau, đau quái”
Hai tay ông ta bị kẹp chặt phía sau, đôi mắt ti hí của ông ta càng hoảng loạn càng cảm thấy cơn đau truyền đến đau thấu tim, ông ta không chịu nổi kêu lên thảm thiết.

“Thế này đã thấy đau rồi à? Vừa nấy không phải ông rất phách lối muốn đẩy ngã đứa bé nhà người ta sao?”
Lục Vũ Lý lạnh lùng khinh thường nói..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.