9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 1716: 1716: Chương 1715





Nói đến cuối cùng, giọng nói của cô ta rất dịu dàng, cô ta cảm thấy nhất định Lục Vũ Tuấn sẽ bị cô ta làm cho cảm động.

Như mà Lục Vũ Tuấn lại một mực lạnh lùng, khinh thường cười lạnh: “Bạn học Bạch Lâm Yên này, chẳng trách thành tích của cậu vẫn luôn duy trì ở trình đồ tầm trung! Hóa ra là tâm tư suy nghĩ của cậu không hề để tâm trong việc học”
“Chi có điều, chuyện của tôi không liên quan gì đến cậu cả.

Cậu không cần quá để tâm vào như thế.

Kỳ thi này chỉ vừa mới bắt đầu, sao cậu biết trước được Lục Vũ Tuấn tôi đây sẽ thi không đứng nhất trường Nham Hoa chứ? Còn nữa, kể cả đại học, chẳng lẽ cậu chưa từng nghe nói đến sao?”
“Nghe nói cái gì cơ?”
Bạch Lâm Yên không biết cậu định nói tới cái gì, khó hiểu hỏi.

“Vào cuối kỳ lớp mười một, kỳ thi Olympic toán, lý và hóa học hàng đầu được tổ chức tại trong nước.

Trong đợt quảng bá, sáu anh em nhà chúng tôi đều đã tham gia, thành tích của tôi cũng không tồi.


Tôi đã nhận được thư thông báo nhập học từ trường y khoa ở nước ngoài lâu lắm rồi.

Chỉ có điều tôi không muốn đang học lớp mười một mà qua đó, tôi muốn cho mình một cuộc sống cấp ba bình thường hoản chỉnh mà thôi!”
Nói đến chỗ này, giọng điệu của cậu liền đột nhiên trở nên lạnh lùng và nghiêm nghị: “Vì vậy, tôi thật lòng khuyên bạn học Bạch Lâm Yên vẫn nên quản cho tốt việc học của mình đi thì hơn.

Không cần phải hao tâm tổn sức vào chuyện chẳng hề liên quan đến mình làm gì!”
Nói xong, cậu lưu loát xoay người liền đi.

Đẳng sau lưng cậu, Bạch Lâm Yên hơi đơ người ra một lúc, sau đó mới không cam tâm hét lên: “Cậu đến Nham Hoa, bây giờ lại không muốn ra nước ngoài du học, có phải bởi vì Hàn Tương Trúc hay không.

Lục Vũ Tuấn, có phải cậu thích Hàn Tương Trúc rồi phải không?”
Nghe thấy cô ta nhắc đến tên của Hàn Tương Trúc, Lục Vũ Tuấn rất tốt tính bỗng nhiên xoay người lại, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào cô ta: “Đúng, là tôi thích Hàn Tương Trúc, bây giờ cô ấy là bạn gái của tôi.

Tất cả những thứ tôi làm đều bởi vì cô ấy.


Bạch Lâm Yên, cậu tự mình thu lại cái tâm tư kia của cậu đi, cách xa Tương Trúc ra một chút, đừng có giở trò gì trước mặt tôi.

Nếu không, Lục Vũ Tuấn tôi sẽ không buông tha cho cậu đâu”
Giọng nói của Lục Vũ Tuấn vang lên nồng đậm ý tứ cảnh cáo.

Bạch Lâm Yên nhìn theo bóng lưng anh tuấn mê người của cậu, vẻ mặt cô ta vặn vẹo khó coi vô cùng, cô ta nghiến chặt răng, hừ lạnh một tiếng, sau đó mới quay người đi về phía kí †úc xá nữ.

Ngày hôm sau, kỳ thi giữa kỳ bắt đầu.

Môn thi đầu tiên mà ngữ văn, là môn học mà Hàn Tương Trúc tự tin chiếm ưu thế, cô cảm thấy bản thân phát huy vô cùng tốt.

Sau khi thi xong, cô ấy ra khỏi phòng thi, nhìn lên bầu trời màu lam nhạt trên đỉnh đầu cùng với ánh nắng vàng tươi xán lạn, cô nhẹ híp đôi mắt lại.

Uông Liên bước tới nắm lấy cánh tay cô ấy nói: “Tương Trúc, cậu thi có tốt không? Chúng mình cùng đi vệ sinh đi!”
“Mình thi cũng được, cậu biết mà, môn ngữ văn chính là thế mạnh của mình!”
Hai người vừa khoác tay nhau vừa đi về phía nhà vệ sinh.

Uông Liên bật cười nói: “Môn thi tiếp theo là môn toán, cậu thấy thế nào? Đàn anh Lục giúp cậu bổ túc lâu như thế, cậu có năm chắc tự tin lấy được một trăm điểm không”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.