9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 1725: 1725: Chương 1724





Bây giờ, về cơ bản tất cả học sinh đều biết mối quan hệ giữa hai người.

Lục Vũ Tuấn cũng không né tránh, trực tiếp đưa tay nắm lấy tay cô, các bạn nữ xung quanh nhìn họ với vẻ ghen tị.

Hàn Tương Trúc luôn được đánh giá thấp trong lớp, tồn tại lu mờ không ai biết đến, bây giờ đột nhiên có quá nhiều người chú ý đến, cô khó chịu cúi đầu xuống.

Sau khi Lục Vũ Tuấn đưa cô xuống lầu, nhìn vẻ mặt của cô vẫn có chút không vui.

Cậu không nói gì mà trực tiếp đưa cô đến sân bóng bên cạnh khu dạy học.

Hàn Tương Trúc cúi đầu xuống, để cậu kéo đi, đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình.

Từ nay về sau muốn tiếp tục không ai biết đến là điều không thể, cô phải điều chỉnh tâm lý, bình tĩnh đối mặt với thân phận mới.


Ai bảo Vũ Tuấn xuất sắc như vậy!
“Tương Trúc, em đang nghĩ gì vậy?”
Sau khi đã đến sân bóng, Lục Vũ Tuấn nhẹ giọng hỏi cô.

Hàn Tương Trúc ngẩng đầu, nhìn thấy chính mình đã bị cậu kéo đến sân bóng có ánh sáng yếu ớt.

Lục Vũ Tuấn năm lấy bàn tay lạnh lẽo nhỏ bé của cô, giọng nói chân thành: “Tương Trúc, anh xin lỗi.

Chiều nay, anh Vũ Tuấn lẽ ra không nên công khai mối quan hệ của chúng ta mà không thảo luận với em.

Anh biết em luôn thích yên tĩnh, không muốn trở thành tâm điểm chú ý của mọi người, là do anh Vũ Tuấn chưa suy nghĩ kỹ! Anh xin lỗi em!”
Cô vội vàng lấy tay che miệng cậu lại, nhẹ giọng nói: “Anh Vũ Tuấn, anh không cần phải xin lỗi, anh không sai.

Là em không tốt, em quá chậm chạp, vậy mà không có phát hiện Dương Phúc, cậu ấy đối xử với em không giống bình thường.


Còn ngu ngốc chạy đến cổ vũ cậu ấy, đưa nước, đưa khăn.

Anh nhìn thấy hết rồi sao?”
Đôi môi ấm áp của Lục Vũ Tuấn nhẹ nhàng hôn lên bàn tay nhỏ bé mát lạnh của cô, thành thật gật đầu, giọng điệu vẫn còn có chút chua xót: “Ừm, anh thấy hết rồi, trong lòng anh vẫn cảm thấy rất khó chịu!”
Hàn Tương Trúc tựa vào trong ngực cậu, đưa tay ra ôm lấy eo cậu, làm nũng: “Anh Vũ Tuấn, em xin lỗi, anh đừng giận nữa.

Em hứa sẽ giữ khoảng cách với tất cả các chàng trai trong tương lai, chỉ cười với một mình anh, cổ vũ, mang nước và đưa khăn cho một mình anh được không?”
Lục Vũ Tuấn hôn nhẹ lên trán cô, lòng tràn đầy ngọt ngào vì lời hứa của cô.

“Nhưng mà, Tương Trúc, anh nghĩ đến việc lúc chiều em đối tốt với nhóc Dương Phúc như vậy, trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu, phải làm sao đây?”
Cậu câu khóe miệng cố ý trêu chọc cô.

Hàn Tương Trúc đang nằm trong vòng tay cậu im lặng một phút, sau đó đột nhiên ngẩng đầu vươn tay ôm cổ cậu, cậu còn chưa kịp phản ứng thì đã kiễng chân lên, khẽ chạm vào môi cậu.

Sau đó, nhanh chóng từ trong lòng của Lục Vũ Thuấn chạy ra.

Cảm giác ngọt ngào như kẹo bông gòn lóe qua, Lục Vũ Tuấn ngây người một hồi, còn chưa kịp hiểu, thì đã thấy tên khởi xướng đã cúi đầu chuẩn bị bỏ chạy..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.