9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 178




Trong nháy mắt, sắc mặt của Lục Khải Vũ thay đổi, anh ngạc nhiên và hoảng sợ đến nổi lạc giọng: “Em… Đứa bé này… Hai người…”

Bây giờ Mạc Hân Hy không muốn giải thích nhiều lời vô ích với anh: “Đợi đến khi cứu được Vũ Tuệ, em sẽ cùng giải thích với anh.”

Nói xong, cô không để ý đến sự ngăn cản của Lục Khải Vũ, dứt khoát ôm con trai của Mã Tấn Hoàng bước qua lan can Con trai của Mã Tấn Hoàng hoảng sợ hét toáng lên: “Bố ơi! Bố mau tới cứu con.”

Trên mặt của Mã Tấn Hoàng lộ ra vẻ ngạc nhiên và sợ hãi: “Cô… Cô định làm gì vậy?”

Mạc Hân Hy nhìn anh ta, trong mắt của cô lóe lên một tia sáng lạnh: “Anh cứ nói thử xem, nếu anh dám tổn thương con gái của tôi dù chỉ là một sợi tóc, tôi sẽ để con trai của anh phải trả lại gấp mười lần!”

Mã Tấn Hoàng làm tất cả cũng là vì con trai của anh ta, anh ta và vợ trước sinh ra một đứa con gái, lúc sinh con gái, vợ trước của anh ta khó sinh nên thân thể bị tổn thương, không còn cách nào mang thai nữa. Vì muốn con trai cho nên anh ta tìm bồ nhí bên ngoài, sau đó ép vợ trước phải ly hôn, đứa con trai này chính là mạng sống của anh ta, là tất cả của anh ta.


“Cô mau thả con trai của tôi ra!” Mã Tấn Hoàng thấy vẻ sợ hãi trên khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai mà trong lòng đau đớn dữ dội.

“Anh phải thả con gái của tôi trước!” Từ đầu đến cuối Mạc Hân Hy đều không hề tin tưởng vào anh ta.

Mã Tấn Hoàng hơi chần chờ, Vũ Tuệ nhìn thấy ánh mắt ra hiệu của Mạc Hân Hy cho nên không còn khóc lóc nỉ non nữa mà ngoan ngoãn yên lặng trong ngực của Mã Tấn Hoàng. Cô bé tin chắc rằng bố và mẹ của mình sẽ cứu được mình.

“Mã Tấn Hoàng! Vừa nãy Chủ tịch Lục đã tiêu hủy tất cả chứng cứ phạm tội của anh, hơn nữa còn ký hợp đồng chuyển nhượng cổ phần Công ty thời trang Nguyệt Tú, chẳng phải mục đích của anh chính là cái này sao? Nếu anh dám ôm con gái của tôi nhảy xuống, tôi cũng sẽ lập tức ôm con trai của anh nhảy xuống, trên đường xuống suối vàng tôi cũng sẽ không tha cho anh!” Mạc Hân Hy nhận ra Mã Tấn Hoàng đang do dự nên nói tiếp.

Mã Tấn Hoàng thấy vẻ mặt của cô rất nghiêm túc nên rất sợ cô nói được là làm được, tổn thương con trai của mình.

Anh ta im lặng suy nghĩ một lát rồi ngẩng đầu: “Được thôi! Vậy chúng ta cùng nhau buông ra.”

“Được! Tôi đếm ba, hai, một, chúng ta cùng nhau buông ra.”

Vì vậy, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Mạc Hân Hy và Mã Tấn Hoàng cùng nhau bỏ đứa bé trong lòng vào trong lan can rồi cùng nhau buông tay.

Trong nháy mắt mà Mã Tấn Hoàng buông Vũ Tuệ ra, Lục Khải Vũ và cảnh sát đồng thời vọt tới.

Lục Khải Vũ ôm lấy Vũ Tuệ, cảnh sát thì lập tức bắt giữ Mã Tấn Hoàng.


“Con trai! Con trai của bố!” Sau khi bị cảnh sát bắt giữ, Mã Tấn Hoàng nhìn đứa con trai vừa chạy đến ôm chầm lấy mình mà trên mặt chảy dài nước mắt của sự hối hận.

Mạc Hân Hy được Lý Duy Lộc đỡ xuống từ ngoài lan can, đột nhiên toàn thân đều xụi lơ trên đất, vừa rồi thật sự quá nguy hiểm!

Vũ Tuệ thấy khuôn mặt của cô tái nhợt, vội vàng tránh thoát cái ôm của Lục Khải Vũ và chạy tới ôm lấy cô: “Mẹt Mẹ sao vậy? Đều là do Vũ Tuệ không ngoan, Vũ Tuệ sai rồi, không nên một mình lén chạy ra ngoài tìm bố.”

Vừa nói, Vũ Tuệ vừa đột nhiên khóc lớn lên, cô bé vẫn còn nhỏ, vừa rồi cũng vô cùng sợ hãi, đến bây giờ vẫn chưa kịp tỉnh táo lại.

Mạc Hân Hy dịu dàng sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái: “Mẹ không trách con. Mẹ chỉ quá lo lắng và căng thẳng mà thôi. Vũ Tuệ không có chuyện gì là mẹ yên tâm rồi.”

Nói xong, cô ngẩng đầu thì thấy Lục Khải Vũ đang nhìn mình một cách chăm chú.

Lý Duy Lộc rất biết thời thế, anh ấy vội vàng ôm lấy Vũ Tuệ: “Con đúng là con nít quỷ, con nhìn xem, con làm mẹ con sợ thế nào kìa. Còn nữa, vì con nên anh của con cũng bị thương rồi. Đi nào, để chú dẫn con đến bệnh viện thăm anh.


Tất cả những chuyện sau đó thì Lục Khải Vũ đều giao cho trợ lý Lâu Văn Vũ xử lý.

Có một vài chân tướng đã hiện lên trong đầu anh, nhưng mà anh vẫn phải xác nhận lại một chút.

Anh không vội vàng tra hỏi Mạc Hân Hy mà dứt khoát bế ngang cô lên rồi đi đến văn phòng của mình.

Dọc theo đường đi, trong lòng Mạc Hân Hy vẫn thấp thỏm lo lắng không yên, bởi vì từ tình huống sáng sớm hôm nay, có thể thấy rằng người nhà họ Lục bao gôm Lục Khải Vũ đều không có ấn tượng tốt đối với mẹ ruột của mấy đứa bé.

Cô len lén nhìn mặt của Lục Khải Vũ một cái, ngoại trừ vẻ lạnh lùng ngàn năm không đổi cũng không nhận ra được cảm xúc nào khác.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.