9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 194




Mạc Hân Hy, còn chưa biết được ai sẽ cười đến cuối đâu! Cô đừng có đắc ý. Sau khi Lục Khải Dã quay về, mặt xanh lét mà ngay lập tức giam mình trong phòng, không ra ngoài.

Mẹ Lục nhìn cửa phòng đóng chặt lắc đầu: “Đừng để ý tới nó, để nó ở một mình một lúc đi đã! Chúng ta ăn cơm trước!”

Tư Nhã trốn trong ngực Mạc Hân Hy: “Mẹ, Tư Nhấ sợ quá!”

Vũ Tuệ nắm chặt tay cô bé: “Chị Tư Nhã đừng sợ, người xấu đã bị đuổi đi rồi, không sao cả.”

Mộc Lan cũng nắm chặt một bàn tay khác của cô bé: “Đúng đấy, chị đừng sợ, em sẽ bảo vệ chị.”

Sau khi được Tư Nhã và Mộc Lan động viên, Tư Nhã dần dần trở lại bình thường.

“Ôi trời, đúng lúc tin tức kết hôn của Khải Dã được công bố, chuyện này là sao chứ?” Mẹ Lục thở dài.

Thái độ lần này của bố Lục rất kiên quyết: “Sợ cái gì, cùng lắm thì lại hủy thôi. Tuyệt đối không thể cho loại đàn bà như Diệp Lan Chi bước chân vào cửa lớn nhà họ Lục được.”

“Vậy đứa bé trong bụng cô ta làm sao được bây giờ? Mặc dù có thai không vẻ vang gì, nhưng dù sao cũng là máu mủ ruột thịt của Khải Dã.” Bà cụ nhà họ Lục nghĩ đến đứa bé, có chút buồn phiền.


Bố Lục trầm tư một lát: “Để Khải Dã tự mình xử lý đi, thằng nhóc này cũng nên học cách trưởng thành rồi.”

Ăn xong cơm tối, mấy đứa trẻ lên tầng hai, Vũ Tuệ nhìn thấy chiếc giường công chúa màu hồng trong phòng mình thì ngay lập tức bổ nhào lên: “Đẹp quá, em thích lắm.”

Tư Nhã và Mộc Lan cũng bò lên giường theo cô bé.

Vũ Tuệ rất nhiệt tình mở vali hành lý nho nhỏ của mình ra, rào rào đổ hết đồ chơi bên trong ra: “Lại đây nào, các chị, bọn mình cùng lại đây chơi trò lắp ghép nhà cửa đi.”

“Được luôn, được luôn.” Ba cô bé nhảy cẵng hoan hô, vui vẻ lắp ghép một miếng.

Mạc Minh Húc đến căn phòng của mình quan sát một lát, để quần áo ngăn nắp gọn gàng vào tủ, sau đó đi ra.

“Bố, vì sao trong phòng con không có máy tính?” Cậu bé cau mày hỏi.

Lục Khải Vũ không hiểu: “Con còn chưa đi học nữa mà? Cần máy tính làm gì? Để chơi hả?”


Mạc Minh Húc chỉ chỉ phòng sách: “Bố, con thấy chúng ta nên tới phòng sách nói chuyện. Năng lực nhận biết của bố hình như có chút vấn đề.”

Nói xong, cậu bé quay lưng đi trước.

Lục Khải Vũ nhìn về phía Mạc Hâ Hy: “Con có ý gì vậy?”

“Anh nói chuyện với con là biết ngay. Đứa con trai này của anh vậy mà lại là thiên tài máy tính đấy.”

Lục Khải Vũ ôm cô: “Thật sao?

Chẳng lẽ con còn giỏi hơn bố nó nữa sao?”

Mạc Hân Hy nghĩ ngợi, khóe miệng đột nhiên cong lên ngậm ý cười: “Nói không chừng là anh còn không bằng con thật đấy!”

Nhìn thấy nụ cười của cô, Lục Khải Vũ không nhịn được nói nhỏ bên tai cô: “Bà xã, chúng ta cũng đã sinh nhiêu con như vậy rồi, hay đêm nay em chuyển về phòng ngủ chính đi.”

Hơi thở ấm áp phả trên cổ Mạc Hân Hy, cô đỏ mặt đẩy anh ra: “Mau đi đi, con của anh đang chờ anh đấy!”

“Đợi anh!” Lục Khải Vũ tận dụng cơ hội hôn trộm một chút lên môi cô.

Mạc Hân Hy ngượng ngùng nhìn thoáng qua cửa phòng đang mở của con gái, Vũ Tuệ làm mặt xấu với cô, sau đó làm một cử chỉ xấu hổ.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.