9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 205




Mạc Hân Hy có thể cảm nhận được, vừa gặp Mai Huyền My thì Lục Khải Vũ liền cứng đờ cả người, có vẻ rất căng thẳng.

Bạch Vĩ Hạo bước đến gần Mai Huyền My với vẻ mặt khó hiểu: “Cô và Mai Huyền Hạ có quan hệ gì?”

Trước đây, dường như bọn họ chưa từng nghe nói Mai Huyền Hạ có em gái? Chuyện quái gì đang diễn ra vậy? Tại sao người phụ nữ này lại giống Mai Huyền Hạ đến thế?

Mai Huyền My bị họ nhìn chằm chằm, cả người cô ta có phần hồi hộp: “Tôi, tôi là em gái của Mai Huyền Hạ.”

“Lúc chúng tôi học cấp ba chỉ nghe nói cô ấy có một em trai, chưa bao giờ nghe nói có em gái.” Bạch Vĩ Hạo lại hỏi.


Mai Huyền My cúi đầu, trên gương mặt nữ tính hiện lên vẻ tự ti: “Tôi là con thứ hai trong gia đình, vì muốn có con trai nên từ bé đã bị người trong nhà đưa xuống nhà họ hàng ở dưới quê xa xôi.”

Đào Lệ Mẫn kéo lấy tay cô ta, trên mặt lộ ra tia đồng cảm: “Tôi cũng là vì thấy cô ấy giống Mai Huyền Hạ nên mới nhận cô ấy làm trợ lý. Từ nhỏ đã chịu nhiều đau khổ, tôi làm vậy xem như là giúp bạn học cũ thôi.”

Thật ra hôm đó khi cô ta về nước, vô tình bắt gặp Mai Huyền My đang quét dọn hành lang khách sạn, cô ta đã muốn lợi dụng cô ấy để tiếp cận Lục Khải Vũ. Là bạn học cũ, cô ta đương nhiên biết rõ trong lòng Lục Khải Vũ vẫn còn cảm thấy áy náy với cái chết của Mai Huyền Hạ.

Từ nhỏ Mai Huyền My đã sống ăn nhờ ở đậu, cuộc sống hết sức khó khăn. Tính cách lại hèn nhát, yếu đuối cho nên rất dễ lợi dụng và kiểm soát.

Khi còn học trung học, Đào Lệ Mẫn cô ta đã yêu Lục Khải Vũ từ ánh nhìn đầu tiên. Sau này càng lớn hơn, cô ta nghĩ rằng sẽ xem đoạn tình cảm thời niên thiếu ấy như một kỉ niệm đẹp.

Tuy nhiên những năm gần đây, cô ta nhìn thấy các bài giới thiệu và phỏng vấn của Lục Khải Vũ trên tạp chí, trên web. Bảy năm qua, toàn thân anh toát lên vẻ trưởng thành và quyến rũ do năm tháng lắng đọng, càng làm cô ta si mê càng khiến cô ta khó mà quên được.

Do đó, cô ta mới chấp nhận lời mời của Bạch Vĩ Hạo đến làm ở công ty trang trí nội thất Nguyệt Tú.

Cô ta muốn Lục Khải Vũ nhìn thấy sự thông minh và tài năng của cô ta, sau đó từ từ bước vào trái tim anh.


Chẳng qua là, cô ta thật không ngờ mình đã đến chậm một bước, người phụ nữ có dung mạo bình thường trước mặt lại là vợ của Lục Khải Vũ. Còn người đàn ông luôn lạnh lùng, không tùy tiện nở nụ cười, chán ghét phụ nữ như Lục Khải Vũ, ấy thế mà sẽ cưng chiều người phụ nữ tầm thường đó trong lòng bàn tay.

“Hóa ra là vậy, Lệ Mẫn, cô thực sự quá tốt bụng.” Bạch Vĩ Hạo luôn cho rằng Đào Lệ Mẫn vẫn còn là cô gái đơn thuần hay cười như hồi cấp ba, hoàn toàn không nhìn thấy sự dối trá và tính toán trong mắt cô ta.

Lúc này, cả người Lục Khải Vũ đã trở lại bình thường. Bây giờ anh đã có vợ và con cái, không thể cứ đắm chìm trong quá khứ. Anh muốn mình trở nên mạnh mẽ để bảo vệ Hân Hy và con thật tốt.

Anh nhìn Đào Lệ Mẫn, cất giọng lãnh đạm, xa cách: “Nếu đã như vậy, để cô ấy theo cô đi. Chúng tôi còn có việc, xin phép đi trước.’ Nói xong, anh nhận lấy túi quân áo nhân viên cửa hàng đã gói xong, ôm bả vai Mạc Hân Hy chuẩn bị rời khỏi.

Đào Lệ Mẫn đứng ở phía sau anh ánh mắt chợt lóe lên tia đố ky, cô ta không cam lòng gọi Lục Khải Vũ lại: “Tổng giám đốc Lục, nói như thế nào chúng ta cũng là bạn học cũ, anh không định đón tiếp bọn em à?”


Lục Khải Vũ liếc mắt nhìn Bạch Vĩ Hạo, khẽ nhíu mày hỏi: “Sao thế? Cậu còn chưa mời bạn học cũ ăn cơm hả?

Thật keo kiệt!”

Bạch Vĩ Hạo không rõ họ có ý gì, anh hơi sửng sốt, tiếp đó không vui giải thích: “Ai keo kiệt chứ! Lệ Mẫn vừa về thì tôi đã sắp xếp một bàn tiệc ở khách sạn Nguyệt Tú. Lúc ấy tôi còn mời cậu, cơ mà cậu chỉ lo nói chuyện yêu đương, còn chả thèm nhắn tin trả lời tôi nữa!”

“Thế hửm? Có lẽ do trong nhà nhiều trẻ con quá nên tôi hơi bận. Nếu cậu đã đại diện Lục thị mời cơm rồi, vậy tôi không cần vẽ vời thêm chuyện nữa nhỉ?” Nói xong, anh nhìn thoáng qua Đào Lệ Mẫn.

Đào Lệ Mẫn nở nụ cười ngọt ngào, giọng nói vừa mềm mại vừa nũng nịu: “Nhưng tổng giám đốc Lục à, anh vẫn chưa mời người ta.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.